Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 23: Hàn Dương




Aizz, không được a. Thật là người ngốc có phúc của ngốc, đi trên đường tam ca vận khí luôn rất tốt thì cũng có thể nhặt tiền đi."

Lão tứ hâm mộ ghen tị chửi tam ca mình một câu, sau đó đem nút không gian trả lại cho tam ca, còn hỗ trợ mang lên giúp.

Lúc lão tứ hỗ trợ, lão tam thử nút không gian thần kỳ, phát hiện thật sự có thể đựng đồ, kinh hãi không thôi, liền nhắc Thủy Dung vài câu chủ tiệm này là người ngoài hành tinh.

Hiện tại không riêng gì hắn, lão đại lão nhị, cộng thêm lão tứ tận mắt nhìn thấy nút không gian thần kỳ, toàn bộ đều tin tưởng nhà trọ này là kiệt tác của người ngoài hành tinh, mà bản thân chủ tiệm chỉ có lời giải thích duy nhất cũng là người ngoài hành tinh.

Thủy Dung mắt nhìn khách đang vây quanh bên ngoài, phát hiện trừ bỏ một nhà ba người kia, cơ hồ đều ở bên ngoài chờ cô.

Thời gian nhà trọ trả khách là buổi chiều bốn giờ, đến 10 giờ ngày hôm sau là tính một ngày, bất quá hiện tại ít người, tới sớm chút Thủy Dung cũng đều không thèm để ý.

"Quý khách muốn trả phòng sao?" Thủy Dung xem đồng hồ trên cổ tay phát hiện vừa vặn 10 giờ trưa.

Lão tam phải đi làm thương vụ, ba thanh niên không yên tâm về hắn nên muốn đi theo. Đưa hàng hóa ở nơi kia cũng là căn cứ nhỏ, người không nhiều, nhưng một mình hắn ra ngoài gặp biến dị còn nguy hiểm hơn.

"Đúng, chúng tôi muốn trả phòng, buổi tối hôm nay có khả năng sẽ đi." Căn cứ kia tuy rằng nhỏ, nhưng nếu bọn họ ngủ một đêm thì vẫn có thể ở.

Chỉ là... Điều kiện so với nơi này thì kém hơn rất nhiều.

Nhưng cũng không có biện pháp, bọn họ không thể miệng ăn núi lở, mà một chuyến lợi nhuận kếch xù này thật làm tâm động, bởi vì khoảng cách xa, bọn họ cũng không thể chạy qua chạy lại.

Ban đêm ở mạt thế đặc biệt nguy hiểm, tuy rằng bọn họ có xe nhưng cũng sẽ lọt vào công kích của đàn thú biến dị.

Bất quá nếu phải đi một chuyến như vậy, mà trên người bọn họ lại có nút không gian trữ đồ, tự nhiên là không thể mua một chút hàng hóa như vậy, phải mua nhiều, bọn họ nhiều người như vậy phải mua nhiều hơn.

"Vâng! Còn mọi người cũng là muốn trả phòng sao?" Thủy Dung cũng hiểu rõ, khách không thể luôn ở trong tiệm, nếu ở mãi trong tiệm thì lấy ra tinh hạch ở đâu để trả tiền phòng?

Nữ sinh tóc ngắn lôi kéo bạn trai của cô, thần thái vô cùng sáng lạn. "Chúng tôi xác thật là tới trả phòng, bất quá tầm 4-5 giờ chiều chúng tôi sẽ trở lại, chủ tiệm phải để lại cho chúng tôi một phòng đôi nha."

Nói xong, cô gái móc ra ba tinh hạch bậc một coi như là tiền để giữ phòng.

Thủy Dung nhận lấy đáp ứng lời nói của cô gái, xong thì phát hiện lúc đầu có hai cặp đôi nhưng bây giờ chỉ có một cặp đôi, vì thế liền hỏi. "Tại sao không thấy hai vị khách kia đâu?" Cho dù cô không thích cặp đôi kia, nhưng cô mở cửa để buôn bán, nên cũng không có trở ngại gì.

( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)

"A ui! Đôi kia đã sớm chạy, thủ tục trả phòng gì đó cũng không làm, nói cái gì mà mạt thế không câu nệ tiểu tiết. Cho xin đi! Tiểu tiết lớn nhỏ có liên quan gì, tôi thấy do bọn họ chính là xấu hổ chạy lấy người rồi."

Cặp đôi kia chạy đi một mình một phần là bởi vì ngày hôm qua đánh không lại, nam sinh ngốc uất ức, tốt xấu gì cũng là đàn ông, xấu hổ vô cùng, hắn sợ đối diện với bốn thanh niên kia, cho nên chưa đến 9 giờ liền cùng với Dương Sắt Sắt chạy đi.

Thủy Dung hiểu rõ gật đầu, cô cũng không để ý đến phân đoạn này. Không làm thủ tục trả phòng cũng không sao, dù sao cũng đã trả tiền phòng, cũng đem trả chìa khóa.

Trần Viện Viện cùng bạn trai cao gầy rời đi sau đó nhóm thanh niên lại mua thêm một đống hàng hóa, tổng cộng là năm tinh hạch bậc hai.

Có ăn, cũng hữu dụng. Kiểm kê xong, Thủy Dung phát hiện nếu không có sản phẩm tặng tùy duyên mà xách một đống đồ này khẳng định phải dùng sức lực không nhỏ.

Lão tam cười vô cùng xán lạn, giống như một đóa hoa hướng dương. Hắn dùng nút không gian trên cổ tay thu đống đồ trên mặt đất vào, sau đó hàng trên mặt đất liền biến mất.

Thật thần kỳ!

Cho dù là đã biết qua nhưng lão tam cùng lão tứ cũng cảm thấy thật thần kỳ, bọn họ không phải dị năng giả không gian, nhưng có nút không gian này, lại có thể giống dị năng giả không gian trữ đồ vật, đồ vật này có chút giống với túi trữ vật trong tiểu thuyết huyền huyễn.

"Hẹn gặp lại chủ tiệm!" Nhóm thanh niên toàn thân nhẹ nhàng rời nhà trọ, đại sảnh cũng chỉ còn lại Thủy Dung cùng với mèo nhỏ đang ôm trong lồng ngực.

Thủy Dung ngơ ngác đứng ở đại sảnh vài giây, một hồi lâu mới phản ứng lại.

"Aizz.. Ngủ đến đau lưng mỏi cổ." Thủy Dung xoa cổ, giường không quá thoải mái, cô lại mặc nhiều đồ, có chút đau cổ.

"Tiểu gia hỏa có phải đói bụng không?" Mèo không giống con người ăn một ngày ba bữa, đa số chúng nó tùy lúc đói mà ăn.

Tiểu gia hỏa hiện tại trên người có vết thương, lúc nãy nó ăn bột sữa dê là thức ăn dạng lỏng, càng dễ đói bụng.

Bất quá hiện tại vấn đề bài tiết còn quan trọng hơn so với vấn đề muốn ăn món gì, mèo khi mới sinh ra một hai tháng phải có mèo mẹ hỗ trợ liếm láp mới có thể kích thích bài tiết. Nhưng hiện tại tiểu gia hỏa chỉ có một mình, bụng nhỏ ăn no cũng không có dấu hiệu muốn bài tiết, cô an bài tốt cát mèo cũng không thấy nó có bộ dáng hứng thú.

Bất đắc dĩ Thủy Dung lại lần nữa cầm lấy tăm bông vô khuẩn, dưới tình huống không có mèo mẹ, dùng tăm bông ướt nhẹ nhàng chà lau cũng có thể đạt hiệu quả giống như được mèo mẹ liếm láp.

Sợ kích thích quá độ, Thủy Dung cố ý dùng nước ấm, đợi đến khi độ ấm thích hợp liền đem đặt lên chậu cát mèo, nhéo cái đuôi nhỏ, liền lộ ra tiểu hoa cúc..

Lúc đầu tiểu gia hỏa làm cho Thủy Dung cảm giác nó ngoan vô cùng phối hợp, kết quả cô mới động vào nó lại phản ứng vô cùng kịch liệt.

Thủy Dung nhất thời không có biện pháp khắc chế.

Lăn lộn nửa tiếng, cuối cùng vẫn là sợ miệng vết thương của tiểu gia hỏa nứt nên Thủy Dung thỏa hiệp.

"Vậy được rồi, tao không giúp mày, tự mày làm đi! Cứ làm như vậy biết không?" Thủy Dung vươn hai tay bên cạnh tiểu gia hỏa lay lay cát mèo ý muốn cho nó xem.

Vật nhỏ này nhìn thông minh, không biết là nó xem có hiểu không?

"Rốt cuộc biết không?" Thủy Dung cố làm ra vẻ ngồi xổm sau quầy, giả vờ lảng tránh, kỳ thật là vươn cái đầu ra nhìn.

Thân thể của tiểu gia hỏa bị thau giặt đồ che lấp phân nửa, nhưng nếu nó là con mèo bình thường, thì nó sẽ không để ý khi bị người vây xem.

Nhưng vấn đề là hắn không phải!

Nhân loại chia làm ba loại, một là dị năng giả, hai là người bình thường, ba là dị hóa giả.

Dị hóa giả lại được chia ra dị hóa giả hoàn toàn và dị hóa giả không hoàn toàn. Giống như cô gái nhỏ kia chỉ có thể biểu hiện ra một hoặc mấy chỗ dị hóa đặc thù, đó là dị hóa giả không hoàn toàn. Còn có thể chuyển hóa hoàn toàn thành thú hoặc thực vật đó là dị hóa giả hoàn toàn.

Nói như vậy thì dị hóa giả hoàn toàn mạnh hơn dị hóa giả không hoàn toàn một chút, cho dù là dị hóa giả hoàn toàn có là con thỏ, thì thực lực của hắn cũng sẽ vượt qua chó mèo ở trạng thái dị hóa giả không hoàn toàn.

Hơn nữa dị hóa giả hoàn toàn khi biến thành thú hoặc thực vật sẽ đạt được nhiều lực lượng cùng siêu năng lực tự nhiên hơn so với dị hóa giả không hoàn toàn.

Còn dị hóa giả thực vật thì khi dị hóa hắn có thể phân bố ra một loại thực vật có một ít chất lỏng hoặc là chất khí, mà dị hóa giả không hoàn toàn không làm được.

Hàn Dương là một dị hóa giả hoàn toàn, trạng thái thú của hắn không phải mèo mà là một con hổ Siberia cường tráng nhanh nhẹn dũng mãnh, giống với đại đa số dị hóa giả hoàn toàn, trạng thái thú của hắn so với hổ Siberia chân chính còn mạnh hơn gấp mấy lần, nhưng người có lúc thất thủ, mã có thất đề, người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng ám sát.

Nếu không phải bị đồng đội ám sát, hắn cũng không đến mức không thể khống chế trạng thái thú của mình, thậm chí hình thể còn lớn bằng bàn tay.

Hàn Dương nâng mặt mèo, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang giả vờ lảng tránh nhưng lại nhìn lén giấu đầu lòi đuôi.

Lúc nãy tưởng là thọc mông như vậy là đủ rồi, nếu hắn không phản kháng chút, liền còn phải làm mấy lần nữa?

Nghĩ vậy, Hàn Dương chỉ phải "khuất phục" làm bộ cào hai thanh cát mèo dưới lòng bàn chân, ý muốn điều chỉnh tư thế để đi tiểu mà không bị cô gái thấy.

Nói thật hiện tại trên người hắn nơi nơi đều là lông, mà nơi đó đều không lớn bằng một ngón tay cái, bị nhìn cũng không sao, nhưng.. Hắn không thể nào không để ý!

Quá mỏng! Da mặt của hắn vẫn là quá mỏng, hắn có thể tiểu tiện trước mặt đồng đội mà không đỏ mặt nhưng bảo hắn tiểu trước mặt người lạ thì hắn không làm được.

Hàn Dương nghĩ, hắn đúng thật là muốn đi tiểu, nhưng đối phương cứ mở đôi mắt to nhìn chằm chằm, nước tiểu muốn ra rồi, lại bị hắn nhịn lại.

Không được! Nếu cứ như vậy, hắn sợ là không phải bị nước tiểu nghẹn chết, cũng là bị cái gì mà viêm tuyến tiền liệt, bàng quang chịu không nổi!

( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)

"Cố lên! Dùng sức!" Thủy Dung xem đến sốt ruột, ngồi xổm trên mặt đất cổ vũ cho tiểu gia hỏa, hoàn toàn quên mất chính mình đang nhìn lén.

Hàn Dương thật vất vả xây dựng tâm lý trong nháy mắt sụp đỗ, hắn trong tư thế ngồi trên cát mèo run run.

"Khụ khụ! Có thể tránh một lát được không?" Không thể biến lại thành người nhưng Hàn Dương phải bất đắc dĩ nói.

Kỳ thật bây giờ trạng thái của hắn suy yếu như một con gà con, tốt nhất là cứ ngụy trang như vậy, giả vờ chính mình là một con mèo bình thường, đợi đến khi vết thương đỡ hơn rồi nói ra tình hình thực tế, nếu không có khả năng sẽ mất mạng.

Nhưng hắn thực sự là không có biện pháp, nếu hắn không mở miệng, thì mỗi lần đi WC đều có một người cạnh nhìn chằm chằm, khẳng định hắn sẽ bị táo bón cộng thêm tiểu nhiều tiểu gấp đều cùng nhau lũ lượt kéo tới.

Có thể hắn chưa chết mà tâm lý đã hậm hực sống còn gì luyến tiếc đến muốn nổi điên.[/PROTECT][/BOOK]