Chương 116: Điên cuồng tu luyện
Đương theo nửa tháng trôi qua, đám người trong Ngũ Hành Sơn vẫn bình bình đạm đạm chăm chỉ tu luyện.
Số người kể từ lần trước không khác biệt là bao, có lẽ là do có tâm đề phòng, nên việc á·m s·át bây giờ phải nói khá khó.
Có người ngộ ra được ba loại ý cảnh, cũng có người ngộ ra được bốn năm loại, tổng thể không thiếu nhân tài trong thời đại này.
Chỉ có Trương Dạ là ẩn mình không trong một căn chòi nào, nhàn nhã thiền định bên trên góc khuất của các chòi.
Nhiều người cũng lên đây tìm kiếm thử cơ duyên, lại trắng tay ra về, bởi Trương Dạ luôn duy trì Thiết Huyết Ma Y giấu nhẹm bản thân đi, khiến cho trên đỉnh chòi hầu như chỉ có một màu đen vô tận.
Kể cả Tú Đông Phong và nam tử trong Hoả chòi, cũng nghĩ Trương Dạ đã rời khỏi.
Có một điều mà Trương Dạ cực kì để ý rằng, thời gian lão hoá ở nơi này tương đối chậm.
Thông thường bên ngoài hơn một tháng, tóc Trương Dạ sẽ mọc bạc nhiều hơn một nhúm, chưa kể đến lần trước hắn còn tự bạo. Thế mà ở nơi này, tóc bạc chỉ mọc ra lưa thưa vài cọng.
"Cơ thể ta phát sinh vấn đề?"
Kỳ thật, hắn có thể lựa chọn lộ diện với Kỷ Dư mà thẳng thắn dò hỏi. Nhưng đó là cách làm không khôn ngoan, Kỷ Dư có thể sẽ không phát hiện bởi hắn đã dịch dung, nhưng tiếp xúc ít nhiều cũng sẽ lộ ra vài sơ hở.
Trương Dạ không muốn sự ngờ vực vô căn cứ đó ảnh hưởng đến bố cục của hắn.
Nên, Trương Dạ chọn cách khác, một cách thức tàn bạo và ghê tởm hơn.
Hắn lấy ra trong nhẫn trữ vật phần xác thịt còn tươi nguyên kia, tâm trạng chùn xuống, Trương Dạ chôn mình vào bóng tối.
Đến cuối cùng chỉ có tiếng nhai nuốt rộp rộp vang lên.
[ Phần nhân tính dần dà mất đi. ]
"Hệ thống?" Tấm bảng hiện lên trước mắt làm Trương Dạ khó lòng lộ ra vẻ bất ngờ.
Nếu nó không xuất hiện, Trương Dạ triệt để liền đem nó quên đi.
"Không phải kim thủ chỉ, thứ hệ thống này giống như đang giá·m s·át ta hơn" Trương Dạ trực tiếp bỏ qua nó, lau chùi vệt máu ở khoé miệng.
Hắn ngồi xuống, thả lỏng tinh thần, để dòng ký ức của xác c·hết kia lũ lượt chui vào đầu hắn.
Đại não ào ạt tiếp nhận lượng lớn thông tin, kém chút đã làm hắn hét lên vì thống khổ cực độ.
"Khôn Dữ?.. Đến từ Xuân Hoà Tông? Không, thứ này ta không quan tâm" Trương Dạ tập trung moi móc, chọn lọc thứ thông tin hắn cần.
"Ngũ Hành Sơn.. 2 tháng.. gì đây?" Chợt Trương Dạ nhoẻn miệng cười, hắn tìm được một thứ thú vị trong ký ức của Khôn Dữ.
Tuy chỉ là mang máng lướt qua, cũng không phải là thông tin kỳ ngộ quan trọng, đại khái là cuộc gặp gỡ giữa Khôn Dữ và đại lão của Xuân Hoà Tông.
Tính đến hiện tại đã hơn nửa tháng, đồng nghĩa chỉ có một tháng rưỡi nữa đã kết thúc đợt cơ duyên này.
Ý cảnh không phải ai cũng có thể ngộ, không gian kỳ ngộ này chỉ thôi thúc ngũ đại nguyên tố, giúp tu chân giả dễ dàng chạm với ý hơn, do đại đạo đứng đầu giữa các chòi, tượng trưng cho năm ngũ hành tương sinh tương khắc.
Nơi này nếu nói do một người lập ra là điều không thể, vì chứng đạo chỉ có thể giữ vững bản tâm, kiên định với duy chỉ một đạo ý của mình, huống chi là năm loại đạo khác nhau như ngũ hành.
Trương Dạ vô pháp cảm thụ được bất kỳ loại ý cảnh nào khác, hắn có thể trực tiếp bỏ quyền mà rời khỏi Ngũ Hành Sơn ngay bây giờ.
Nhưng hắn không làm thế, Trương Dạ chọn ở lại.
Ở lại để viết tiếp câu chuyện của Xuân Hoà Tông còn đang dang dở.
"Ngộ Thiên Bi còn chưa có tin tức, một năm thời gian, nhiều thứ sẽ phải thay đổi"
Với tháng rưỡi còn lại, Trương Dạ chỉ có thể thiền định ở một góc, kiên trì cảm thụ ý cảnh mờ mịt vô hình.
Thủy chi ý cảnh, vô tay hắn lại thành huyết hà.
Địa chi ý, trở thành vùng đất bị nguyền rủa.
Phong chi ý, triệt để biến thành khái niệm của sự hủy diệt.
Kim chi ý, lại liên quan đến nhất kiếm phá vạn pháp, "chém" đứt tất cả mọi thứ.
Mà những loại ý cảnh cao thâm đó, Trương Dạ cơ hồ chẳng thể với tới được. Mỗi lần hắn kiên nhẫn liên tưởng cảm ngộ, từng viễn cảnh kỳ dị khác nhau sẽ hiện ra.
Trương Dạ không hề biết việc hắn hấp thụ quá nhiều trí nhớ không phải của hắn đã để lại nhiều hậu hoạn như thế nào. Mỗi người đều tồn tại các loại tâm ma và cảm ngộ khác nhau, hắn ấy vậy mà trực tiếp đem vào đầu hết.
Không như sưu hồn hay đọc ký ức, của Trương Dạ là thôn phệ ký ức một cách trực tiếp, biến những trải nghiệm và thế giới quan của n·ạn n·hân trở thành của hắn.
Vì thế mà Trương Dạ đã lạc lối, hắn gần như không rõ bản thân là ai, đến từ đâu. Ký ức toàn bộ đã bị xáo trộn bởi dòng chảy thời gian, hắn có lúc là đại hán 60 tuổi, cũng có lúc là thiếu nữ bị t·hảm s·át tàn bạo, Trương Dạ không rõ, cũng không muốn nghĩ đến.
Hiện tại hắn chỉ có thể tồn tại vì chấp niệm, vì mối hận thù của mình.
Tĩnh lặng chi ý khẽ động, xua tan mọi ảo tưởng trong đầu hắn, đánh thức Trương Dạ tỉnh táo lại.
"Bản thân ta.. không có thứ gì cả. Những ý cảnh mà ta vô thanh vô ý cảm ngộ từ trước giờ.. đều là những trải nghiệm mà ta đã trải qua"
"Bị t·hiêu s·ống, nhiệt chi ý. Chém g·iết liên tục, sát ý. Nhờ vào thời không thần thạch, ngộ ra được chút da lông của nhanh - chậm ý cảnh, thời gian chi ý sơ khai. Bản tính hung tàn, chiến ý. Đồng hành với kiếm, kiếm ý. Và cả thứ ý cảnh này.." Trương Dạ vươn tay lên, một cỗ khí tức tà dị màu tím toả ra, nhưng hắn chẳng rõ thứ này thuộc về lĩnh vực hay công dụng nào.
Hắn chỉ nhớ rằng, thứ này đã xuất hiện kể từ lúc ngọn lửa đen trong đan điền bắt đầu c·háy l·ớn.
"Thời gian sao..?" Trương Dạ trong lúc mù mịt chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Đã trải nghiệm mới có thể ngộ, vậy liền trải nghiệm đi!
Khuôn mặt hắn trở nên điên cuồng, nhanh - chậm ý cảnh bao hàm lấy bàn tay của hắn, quả quyết đâm vào lồng ngực trái của Trương Dạ.
Máu tươi phún ra, nhanh - chậm ý cảnh chạm vào trái tim đen tuyền của Trương Dạ, trái tim đập thình thịch chợt ngưng lại.
Nhịp đập cứ tăng nhanh rồi chậm dần.
Trương Dạ cắn chặt môi đến rỉ máu, tay để nguyên nơi trái tim để khả năng tái tạo kia bị trì hoãn.
Đây là lần đầu hắn cảm nhận rõ trái tim của bản thân đến như vậy, nó buốt giá, mềm mại, ấm nóng, dùng một chút lực liền có thể bóp nát.
Máu đen ngày một rỉ ra làm lý trí hắn ngày càng mất tỉnh táo, chỉ còn sự điên cuồng lẫn tà ý duy trì.
Thời gian, thời gian!!
Trương Dạ cắn nát đầu ngón tay ở tay còn lại, dựa theo lý luận hắn đọc được ở trong thư viện của Thông Thần học viện, dùng máu tươi vẽ lên người vài đường.
Chưa tốn đến hai phút, trên người Trương Dạ ngoại trừ hình xăm và máu đen, đã hình thành nên một loại vòng tròn trận pháp bậc nhỏ in lên đan điền.
"Khởi!"
Nhờ thiên đạo nguyền rủa được xoá bỏ, khiến tỉ lệ thành công của các nghề nghiệp phụ trợ được tăng lên không ít, khi Trương Dạ đã có sẵn cơ sở.
Đây cũng không phải là loại trận pháp cao thâm gì, đơn thuần là loại trận pháp cơ bản dùng để tra khảo tù phạm. Cái đáng nói là tác dụng của nó, có thể làm cho nội tạng xương cốt bên trong bị đảo lộn hoàn toàn, khiến nội thương xuất huyết mà dần c·hết đi một cách đau đớn.
Nhưng đối với Trương Dạ, thứ này là một loại trận pháp tập luyện hiếm có dành cho thể tu, khi mà lực lượng của trận pháp sơ cấp dường như đã không thể phá hủy bên trong hắn quá nhiều.
Tuy vậy, cảm giác ruột gan đảo lộn vẫn tồn tại, vì chỉ xương cốt hắn được tôi cứng, ngũ tạng thì lại không như thế. Phổi, ruột, dạ dày, những thứ nằm bên trong cơ thể Trương Dạ ngoại trừ xương đều p·hát n·ổ làm thất khiếu hắn rỉ máu.