Chương 51: Bại lộ
"Ban đầu rõ ràng nơi này là đường mòn.. thế nào lại có suối rồi?" Trương Dạ khó hiểu, men theo hướng ngược lại tiếp tục di chuyển.
Cảnh vật trước mắt chợt bị thay đổi, tấm bản đồ được hắn lưu giữ trong trí nhớ cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Trương Dạ chỉ đành mù mờ, mò đường về phía trước.
Ánh sáng mong manh phát ra từ ngọn đuốc trên tay không đủ soi sáng tầm nhìn toàn diện.
Thần thức Trương Dạ được đôi phút lại thả ra thăm dò, tuy điều này sẽ sớm làm hắn kiệt quệ tinh thần.
Lòng có chút bất an với tình cảnh hiện tại, "Không phải là sẽ kẹt nơi này vĩnh viễn đi?"
Dù là Tiên Thiên cảnh giới, nhưng cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Hiện tại chỉ có thể vận dụng tối đa 5 phần thực lực.
Đuốc đang rực cháy bỗng bị cơn gió lạnh từ đâu cuốn đến, thổi phù tắt ngỏm "tia hy vọng" của Trương Dạ.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, hắn biết, lại gặp phải điều không hay rồi.
Tâm thần căng thẳng, Trương Dạ hít sâu một hơi, dùng thần thức do thám bán kính 100m xung quanh.
"Là ta nghĩ nhiều?"
Trái với suy đoán của hắn, không tồn tại bất cứ một sinh vật nào rình rập quanh đây.
Thân là người từng trải qua liên tiếp chuyện quỷ dị li kì, hắn vẫn không buông bỏ phòng ngự của bản thân.
Tam Lôi Bộ Pháp đã được truyền vào dưới chân, chỉ chờ thứ gì đó tùy thời xuất hiện.
Trương Dạ chờ đợi một lúc lâu sau, điềm nhiên vẫn không có gì xảy ra.
Vội vớ lấy cành cây cùng một mảnh gỗ khô, thôi thúc chân khí điều khiển cành cây để nó ma sát tạo ra nhiệt độ.
Đốm lửa nhỏ nhanh chóng b·ốc k·hói, hắn dùng một ít bùi nhùi còn sót lại đưa vào để lửa được tạo ra ngày một lớn hơn.
Ngọn đuốc tạm thời lại được đốt lên, xung quanh lại được soi sáng bằng tia lửa hời hợt lần nữa.
Trương Dạ thở nhẹ một hơi, tiếp tục cất bước đi trên cung đường sâu không thấy lối.
Sột soạt.
Âm thanh sột soạt phát ra bên trên, Trương Dạ theo hướng nhìn lên quan sát.
"Trương.. Dạ.. ta đến.. lấy con mắt còn lại.." Một hình ảnh thu vào mắt khiến Trương Dạ cả đời đều sẽ không tài nào quên được.
Là con nữ quỷ gớm ghiếc hôm nọ, thay vì hư thể như bao lần thì giờ đây nó đã chân thực như một sinh vật sống.
Điểm làm Trương Dạ kinh hãi không phải là việc nó xuất hiện ở đây, mà là bộ dáng quái dị của nó.
Ả ta không đứng như thông thường, ả dùng tứ chi để giữ thăng bằng, tay của ả bị xoay ngược lại chống đỡ, phần thân trên ưỡn lên trên khi hạ thân lại đặt hai chân xuống cố định.
Ả không chần chừ bò xuống thân cây như một con nhện tinh, Trương Dạ hoảng hốt bức tốc chạy về phía trước.
"Lần này chân khí ta không bị vô hiệu.. có thể đánh" Trương Dạ suy nghĩ, kế hoạch đối phó với nữ quỷ được bày ra trong đầu.
Đột phá Tiên Thiên cũng làm hắn tự tin hơn phần nào về thực lực của mình.
Tốc độ chóng mặt của ả không nhanh không chậm đã đuổi đến phía sau Trương Dạ, ả vừa bò vừa thè chiếc lưỡi cùng hàm răng nanh nhọn hoắc, tận hưởng trò chơi đuổi bắt.
Trương Dạ quay người ra sau, không chút chần chừ vung thanh kiếm trên tay với lực lượng biến dị cắt ngang cổ ả.
Không có đà để dừng lại, ả không nghĩ đến việc bị phản công, chớp mắt lưỡi kiếm đã cắt ngang xuyên qua phần cổ, để máu tươi đen nhẵn bắn toé lên trên cao.
"Thành công.." Khoé môi cong lên nở nụ cười chiến thắng, tốc độ của Trương Dạ bây giờ so với trước khác nhau một trời một vực.
Nhưng cuộc đời nào có muốn dễ dàng như vậy cho hắn, thanh Hắc Tinh trên tay nhanh chóng đã bị hao mòn phần lưỡi bởi lý do gì đó.
Mà nữ quỷ cũng chẳng phải dạng tầm thường, đầu bị cắt phăng ra sau chợt lơ lửng phóng đến cổ Trương Dạ cắn mạnh.
"ARGH!!!"
Hắn gào lên đau đớn một tiếng, đưa kiếm lên gặt đi cái đầu ghê tởm đang t·ấn c·ông bản thân.
Máu tươi xối xả chảy ra từ vết răng sâu hằn trên chiếc cổ hắn, may mắn phần động mạch vẫn còn chưa đứt, cơ thể kiên cố do tôi luyện với lôi lực đã cứu mạng hắn lần này.
Trương Dạ nghĩ cũng không nghĩ, từ bỏ ý định giằng co với thứ này, "Lại là sinh vật bất tử? Thế thì.. ta tăng thực lực lên để làm cảnh à?"
"Trước kia là nguyền rủa.. còn giờ thì.. không giống.."
"Khặc khặc khặc.."
Não loạn động, thứ kia không để hắn có thời gian nghỉ ngơi.
Cái đầu đã được nối vào phần cổ b·ị c·hém đứt, bò theo phía sau hắn cười man rợ.
Nhờ vào Phong Tốc Hạng Liên lẫn các loại bổ trợ năng lực, hắn và nữ quỷ chơi trò săn đuổi đã liên tục hai ngày.
"Lối ra.. rốt cuộc ở đâu?"
Tinh thần Trương Dạ đã xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, hắn thường xuyên thấy được các ảo giác kỳ dị, ví dụ như trên đường đi sẽ có hàng loạt người vác cổ kiệu trên vai đi ngang qua, rồi còn cả tiếng cười ghê rợn thứ hai thi thoảng vang lên.
Trương Dạ đều cố tác động với mấy thứ đó hòng bám víu để thoát khỏi nữ quỷ sau lưng, chúng ngược lại đều mặc kệ Trương Dạ.
"Hehehehe... Hahahaha.. chơi tiếp, chơi tiếp đi.." Nữ quỷ theo đuôi sau lưng chẳng có tí nào gọi là dấu hiệu mệt mỏi, ả còn cố ý chậm tốc độ lại để Trương Dạ nuôi hy vọng.
Mặt ả bỗng nhăn lại khó chịu như có chuyện ngoài ý muốn xảy đến, "Không được.. ngươi.. tới lúc c·hết rồi!!!"
Ý thức Trương Dạ trong ngày trước đã triệt để mất đi, cơ thể của hắn vẫn cứ tiếp tục chạy thẳng về trước theo bản năng cầu sinh.
Ả quỷ vươn chiếc lưỡi dài ra quấn chặt cổ Trương Dạ từ phía sau, khói cũng bốc lên từ vị trí được quấn.
Nhưng với một kẻ không có ý thức, hành động của ả chẳng khác gì muối bỏ biển.
Bỗng, giọng nói Bất Nhĩ vang lên trong đầu, gọi hắn tỉnh dậy, "Này, ngươi cứ như thế là sẽ c·hết đấy, lối ra đã rất gần rồi kìa?"
"Lối ra.. gần?"
Loáng thoáng nghe được vế cuối cùng, mầm non hy vọng trong lòng trỗi dậy mãnh liệt, hắn mở mắt chứng kiến hai bên rừng cây đã thưa thớt trở lại, ánh sáng đỏ nhạt cũng đã soi xuống thân ảnh hắn.
Đồng nghĩa với việc lối ra Lôi Sa Chi Địa đã rất cận kề.
Cần cổ một trận nóng rát, tay đưa phần còn lại của Hắc Tinh lên cứa vào chiếc lưỡi đang quấn trên cổ.
Nữ quỷ gào một tiếng, chiếc lưỡi đứt đoạn rớt xuống dưới mặt đất, Trương Dạ cắn môi dùng hết tốc lực chạy về phía trước, nơi khởi đầu của chuỗi bi kịch không hồi kết này.
Cách hắn chỉ còn 20m là tới nơi, Trương Dạ không biết nữ quỷ này sẽ truy hắn tiếp hay không, nhưng hắn muốn tin rằng, nó sẽ không thể vượt qua khỏi ranh giới khu rừng.
10m..
5m..
Vèo..
Trương Dạ bỗng ngã nhào xuống mặt đất một cách khó hiểu.
Dùng sức gắng ngồi dậy tiếp tục chạy nhưng không thể, hắn đánh mắt ra sau quan sát động thái kỳ lạ của cơ thể.
Mắt Trương Dạ mở to với dáng vẻ không thể tin được, một tiếng hét thảm lại được gào lên đau đớn, chất chứa nỗi tuyệt vọng cùng cực.
"AAAA!!!!!!!"
Một chân của hắn đứt rời phía sau, máu đen phần đùi róc rách chảy xuống thấm đẫm mặt đất khô cằn.
"Là thứ gì? Mẹ nó.. không phải ả ta.. có thứ trong bóng tối.." Trương Dạ mặt mày căm phẫn nhìn ngó xung quanh, muốn tìm rõ nguyên do.
Mà nữ quỷ đã ở ngay phía sau hắn, nó thoả mãn ngậm chiếc chân đứt đoạn trong miệng nhai rồm rộp, khuôn mặt ả cười biến thái nhìn hắn như miếng mồi ngon.
Khoảnh khắc ả há miệng ra định cắn lấy phần chân còn lại, một giọng nói quen thuộc vang lên, "Quỷ quái, thượng sư có lệnh, cho ngươi lui."
Ả quỷ thấy có người ngăn cản bữa ăn của mình, vội tức giận ngước lên gào thét, "Ngươi là cái.. thá gì.. tên này.. là của.. ta.."
Đạo thân ảnh lơ lửng trên hư không, dưới ánh sáng đỏ đã hiện ra chân diện mục, gã đưa chiếc lệnh bài khắc chữ 'Ma' "Ta không muốn nhắc lại lần hai."
Mắt ả co rút lại, "Thế thì.. ít nhất ta muốn.. mắt.."
Mà Trương Dạ nghe được đoạn đối thoại này, lại ngơ ngác nhìn về đạo thân ảnh kia, "Thường Hoắc Sơn..?"
Thân ảnh mang pháp bào, khí chất bất phàm mỉm cười, "Có thể, sau khi bọn ta xong việc, nhỉ, chủ thượng? Hay ta nên nói là.. Trương Dạ?"
Nữ quỷ dường như cũng có điều kiêng kị, thức thời xoay người rời đi, để lại hiện trường yên tĩnh đẫm máu.
Tâm chột dạ, Trương Dạ tạm bỏ qua đau đớn, trưng ra một bộ mặt điềm tĩnh, "Hoắc tiểu tử, ngươi là đang khi sư phạm thượng? Bổn ma tuy đã như đèn cạn dầu, vẫn có thể cho ngươi đi cùng."
Thường Hoắc Sơn lắc đầu cười, "Ngươi không cần diễn, mọi thứ ngươi làm đều trong tay bổn tông chủ. Ngươi nghĩ, tại sao ta lại phải đích thân trao thưởng cho ngươi thay vì các vị trưởng lão?"
Trương Dạ híp mắt nghĩ ngợi, không được bao lâu, lưng hắn lại bị một đạo vết kiếm chém mạnh xuống.
Phút này hắn cũng rõ ràng, chân hắn đứt, chắc chắn là do Thường Hoắc Sơn.
"ARGH.."
Không để Trương Dạ tiếp lời, hắn tiếp tục nói, "Dĩ nhiên là để tìm ra biến số, và ngươi như ta dự đoán.. chính là cơ hội của ta.. kiến thức, kiếm kĩ, bảo vật của Kiếm Ma chủ thượng, đều là của ta."
"Từng lời ngươi nói, từng cử chỉ ngươi thể hiện, đều được bổn tông chủ quan sát rõ ràng. Đáng tiếc là, dạo gần đây ta lại không theo dõi được, thật muốn xem ngươi giẫy dụa."
Biết bản thân đã bị bại lộ, hắn rơi vào tuyệt vọng, đứng trước đối thủ hơn một đại cảnh giới thế này, cơ hội hoàn toàn là con số 0 tròn trĩnh.
Miệng hắn thì thào vô nghĩa, "Không thù không oán.. ngươi có cần đuổi tận g·iết tuyệt như vậy không? Ta có thể.. nói cho ngươi mọi thứ.."
Thường Hoắc Sơn nhấc hắn lên hư không bằng một lực lượng bí ẩn, "Không cần thiết, chỉ cần sưu hồn ngươi là mọi thứ sẽ sáng tỏ.. cả bí mật của ngươi"
Cứ thế này hắn thật sự sẽ c·hết, Trương Dạ không cam lòng.
Nhớ đến bản thân mình vẫn còn con bài tẩy bán mạng, trong đầu kêu gào, "Bất Nhĩ.. Bất Nhĩ.. dùng Tuyệt Diệt chi pháp đi!"
Vô luận thế nào, Trương Dạ cũng sẽ không để đối phương thuận lợi đạt được mục đích, dù là hắn sẽ c·hết.
Bất Nhĩ im lặng lúc lâu, đáp, "Pfft.. như cũ nào.."
Trương Dạ hít sâu một hơi, thở nhẹ ra, để tâm trí rối bời kia yên tĩnh trở lại, ngăn cách lý trí với bên ngoài, tiến vào trạng thái thiền định trong tâm trí.
Hắn lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Bên ngoài, thời gian trôi qua không quá lâu khi Trương Dạ vừa câu thời gian, trong đầu vừa kêu gọi giúp đỡ.
Thường Hoắc Sơn thấy đã phung phí thời gian quá lâu, không định dây dưa thêm nữa, hắn đưa tay đến bên đầu Trương Dạ truyền một cỗ chân khí vào.
"Cũng nhờ Hắc Phường mà ta biết được vị trí cụ thể của ngươi.. Ân tình của Tiền Hữu Giám, không nhỏ đâu, tên cẩu tặc phản tông."
"Mưu đồ ngu ngốc, còn giờ để ta xem, ngươi có gì nào?"
Ngay lúc tay Thường Hoắc Sơn đặt lên đầu con mồi nhỏ yếu trước mắt, "Trương Dạ" chợt mở miệng, "Ti tiện, ngươi được phép chạm vào ta? Quỳ xuống."