Chương 80: Cố sự, điên.
"Tốt nhất là ngươi từ bỏ ý định đó đi, trong này cai ngục canh gác lỏng lẻo, nhưng tù giam lại rất nghiêm ngặt, cấm chế nhiều vô số kể, qua cánh cửa kia chờ đợi có khi lại là bóng tối" Thiên Khải dùng tông giọng của một người từng trải nói.
Hiển nhiên Thiên Khải đã từng thử qua kể từ khi còn là một đấng nam nhi lấy bốn bể là nhà, đáng tiếc hiện thực lại tàn khốc đến mức cùng cực.
Đến nay đã là năm thứ 30 trở lên hắn bị giam cầm, ý chí tự do cũng đ·ã c·hết dần c·hết mòn theo thời gian.
Trương Dạ cũng nhận thức được điều này, đành thu tâm tư chiêu mộ lại mà hướng Thiên Khải đáp lễ, "Dù sao buồn chán thuận tiện tám một chút, Khải huynh ngược lại nghĩ nhiều rồi".
"Nói cho ngươi cũng không sao, muốn nghe cố sự không?"
"Mời huynh."
Thiên Khải hít sâu một hơi, giọng nói chứa chan xúc cảm kể lại, " Chuyện kể ra cũng khá dài.. đã lâu nên ta không thể nhớ rõ toàn bộ diễn biến"
"Năm đó ta thân mang t·rọng t·ội, bị gạch bỏ tên tuổi trục xuất khỏi gia tộc. Đi cùng với ta là một hảo bằng hữu cùng quê nhà, cả hai song hành chinh chiến qua bao trận chiến dưới danh phận lính đánh thuê, sau cùng vì chứng đạo khẳng định bản tâm mà tranh đấu một trận long trời lở đất khiến thiên địa biến sắc"
"Đáng tiếc nếu có thể phân định thắng thua liền có thể dừng lại, lúc thủy hoả giao phong, một tên họ Độc Cô bỗng chen ngang giữa hai bọn ta"
"Hắn một thân bất phàm, tay cầm nhánh cây, ấy nhưng trong mắt ta, nhánh cây kia là thứ sắc bén có thể cắt đứt mọi loại pháp tắc, ánh mắt hắn thờ ơ nhìn chúng sinh như sâu kiến phán một câu đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ"
"Đạo, vì ta mà sinh"
"Bên trên dường như nghe được lời của hắn, vô tận thiên lôi rực rỡ màu sắc điên cuồng giáng xuống chiến trường tàn khốc của hai bọn ta"
"Kéo theo đó là hàng vạn sinh linh không can hệ cũng bị liên lụy theo, mà ta cùng vị hảo bằng hữu kia, một người bị trọng thương phế tu vi, một kẻ thân tử đạo tiêu"
"Ta may mắn nhặt được một cái mạng về, sau khi ta rời khỏi, bãi chiến trường đó vẫn không ngừng giáng thiên lôi xuống. Trễ vài giây thôi, có lẽ ta cũng nằm xuống chung với bằng hữu"
"Cuối cùng, ta bị lực lượng tinh nhuệ của Nam Vực hoàng đế vây khốn, đổ mọi tội trạng lên trên người, để cái danh ma đầu cho ta hưởng toàn bộ"
"Hiện tại, chính là ngươi đang thấy. Tu vi phế, đan điền hỏng, ta đơn thuần chỉ là lão nhân gia sắp đến tuổi phải rời đi dương gian"
"Ta chỉ có một lời khuyên.. không.. là ân hận, đừng lại gần những tên có ký tự trên trán, ta giao thủ qua hai người, họ Độc Cô là một trong số đó".
Trương Dạ chăm chú lắng nghe, phân tích vài cái vấn đề đang nảy sinh trong đầu.
"Độc Cô? Có liên hệ với Độc Cô Ninh từ Kiếm Ma Tông sao? Không, không phải." Trương Dạ lắc đầu phủ định, "Độc Cô Ninh mà ta gặp lần trước chỉ là Tiên Thiên, cuộc chiến này diễn ra đã 30 năm trước, lúc đó hắn quá lắm cũng chỉ dừng ở Tiên Thiên"
"Chứng đạo, nghĩa là Thiên Khải từng là Niết Bàn cảnh"
"Ấn ký.. không phải điều ta đang nghĩ đâu?"
Nắm bắt được điều này, Trương Dạ vội nhân cơ hội tiếp tục hỏi, "Khải huynh, mạn phép hỏi huynh một thứ, muốn hậu thiên thập trọng phải làm thế nào?"
"Hậu Thiên thập trọng? Không nên, Thiên đạo sẽ bài xích, nặng hơn là nguyền rủa"
"Ta vốn đã bị nguyền rủa.." Khoé môi Trương Dạ không nhịn được co giật, "Ta nói với huynh rồi, chỉ là tò mò do buồn chán, cách thức thế nào?"
"Tinh - Khí - Thần tam bảo đạt đến đỉnh, quan trọng nhất là cơ duyên, nghĩa là thân đồng tử, tinh thần ý chí phải được rèn giũa cứng cỏi, khí huyết đạt đến cửu trọng đỉnh nhồi ra tiên thiên chi khí luân chuyển khắp toàn thân để bồi dưỡng, thành tựu một loại thể chất khác ngoài Phàm thể"
Nói vậy là ta đang đi đúng hướng rồi? Chỉ là chưa tới lúc? Lòng Trương Dạ không nhịn được nở hoa một trận, lần trước đánh bừa để toàn thân tràn ngập Tiên Thiên chi khí, thay thế chân khí biến dị vận chuyển thế mà lại là cách đúng.
"Nhưng thành tựu thể chất lại là thế nào?" Đối với vấn đề tu luyện, không có sư mà đi được tới bước của Trương Dạ xem như là tài ba, hắn hoàn toàn không có kiến thức cơ sở.
Trước giờ chỉ toàn đột phá vô lo khi ấp đủ lượng khí nhất định bên trong đan điền, hiện tại có vẻ như hơi thiệt thòi so với người có gốc rễ.
"Ý trên mặt chữ, để đạt Hậu Thiên thập trọng phải bỏ ra cái giá khá đắt. Phàm thể không cách nào gánh chịu được, nên trong quá trình thay da đổi thịt sẽ phát sinh một màn 'biến đổi thể chất' phụ thuộc vào từng cá nhân" Thiên Khải kiên nhẫn giải thích.
Sợ Trương Dạ không biết, hắn lại tiếp lời, "Đi đến bước đó cũng là xem như thành công tám phần, bước khó nhất chắc là phải rèn giũa thân thể đi, thể tu không thể nói là hiếm hoi, nhưng điều kiện quá hà khắc, đi kèm nguyền rủa thì chẳng ai dám đương đầu."
"Huynh sao lại biết rõ như thế?"
"Từng có một vị tuyệt thế thiên tài thành công thập trọng nói cho ta, nhưng đấu không lại với Thiên nên vẫn là bỏ mạng rồi" Tiếng thở dài mỏi mệt lại được cất lên, Thiên Khải trầm mặc im lặng ngay sau đó.
Để Thiên Khải chìm vào vùng ký ức hoài niệm, Trương Dạ bên này sau khi được xác nhận liền hít sâu môi ngụm khí lạnh.
Bỗng hắn ngoác mồm ra ngơ ngáo, rồi lại cười lớn khiến tù nhân lẫn cai ngục đều giật mình b·ị đ·ánh thức bởi tiếng ồn.
"HAHAHAAH!!! TA TÌM ĐƯỢC RỒI!"
"THẤY NGƯƠI RỒI!! ARGG!! TA GIẾT NGƯƠI!!"
Trương Dạ cắn mạnh lưỡi khiến máu đen lênh láng chảy xuống từ miệng hắn, hai tay hắn vùng vẫy khỏi chiếc còng lẫn chân giật mạnh như muốn phá xích thoát ra ngoài.
"Tên này.. cứ tưởng hắn tỉnh, nhưng hoá ra lại phát điên rồi.."
"Bệnh điên không bao giờ chữa được"
"CAI NGỤC!! Hắn lại phát điên tự h·ành h·ạ!!" Phòng giam đối diện Trương Dạ hét to thông báo.
Hai tên cai ngục nhanh chân đưa cho phòng đối diện vừa báo cáo một ít đồ ăn lẫn túi vải.
Song, bọn chúng dừng chân trước cửa lồng giam Trương Dạ, chỉ thấy Trương Dạ mặt mày máu me đang dằn vặt chống cự nằm lăn lóc bên dưới sàn.
"Phiền thật.. tiện thể tăng trọng lượng lên cho hắn đi, sao phải giữ tên này không được c·hết chứ?" Cai ngục nhăn mày, kéo lồng giam tiếp cận Trương Dạ nói với vị còn lại.
"Cẩn thận một chút, hắn cũng có thể đả thương ngươi, lời của Tần thiếu chỉ có thể tuân, không thể hỏi" Vị cai ngục đứng sau thân thiện nhắc nhở một tiếng, đồng thời dùng giáo trợ lực ấn người Trương Dạ xuống.
"Nghĩ gì một tên điên lại có thể đả thương ta? Ta làm việc này cũng không phải mới đây" Cai ngục cười lạnh, dễ dàng tháo chiếc còng tay ra gắn cho Trương Dạ một chiếc to nặng hơn được lấy từ thắt lưng hắn.
Cảm giác tự do quay lại một sát na, chân khí cũng vừa hồi phục được một lượng bé bằng hạt đậu thì lại tiếp tục bị phong bế.
Trương Dạ ngẩng đầu lên, điên cuồng cười to rồi phun một ngụm máu đen vào thân cai ngục trước mắt.
"Mẹ nó!? Ngươi chán sống!?" Cai ngục bất thình lình bị t·ấn c·ông lập tức nổi giận, bọc chân khí vào tay đánh vào mặt Trương Dạ không ngừng.
"Ta đánh ngươi thành đầu heo! Tên điên!"
"Nhẹ thôi.. đừng chấp nhặt với tên điên, hắn c·hết mất"
"AHAHAHAHAAH!!!!"
"Xem lần sau còn dám như thế không? Ngươi cười cái rắm!?" Cai ngục đánh đến đỏ tay đến khi khuôn mặt Trương Dạ biến dạng khác vẻ ban đầu hoàn toàn thì ngừng tay lại.
Vì cai ngục phía sau can ngăn nên hắn đành dừng lại, hừ lạnh một tiếng quay người kéo rầm cửa rời khỏi phòng giam.
Mà Trương Dạ khắc này thu lại vẻ mặt điên cuồng vừa rồi, ánh mắt hiện ra một tia lãnh khốc, rõ ràng là không phát điên.
"Này.. ngươi ổn không? Còn tỉnh chứ?" Thiên Khải sau một lúc bèn cất giọng hỏi dò.
"Lão ca, ngươi cũng gần điên rồi. Lại đi trò chuyện với tên điên"
Nuốt xuống máu tươi còn đọng trong miệng, Trương Dạ không trả lời mà thay vào đó là nhắm mắt thiền định.
Trọng lượng bó buộc trên cơ thể hắn hiện tại đã nặng đến mức chẳng thể nào tự do di chuyển được nữa, mỗi lần muốn hoạt động phải gọi là cực kỳ tốn sức.
Hắn nghiễm nhiên sẽ không ngồi một chỗ chờ c·hết dần c·hết mòn, Trương Dạ đây là đang chờ đợi.
Chờ đợi cơ hội mà Trương Dạ đã an bài.