Một canh giờ sau.
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, vẫn đem sự tình thiên thư nói một lần. Cuối cùng còn lấy thư của Già Ly thánh tăng ra cho nàng xem.
Bạch Lang nghe được mơ mơ hồ hồ, bỏ qua những chuyện khác, cũng có chút minh bạch.
Sư tôn lo lắng thiên thư sẽ ứng nghiệm tử kiếp của nàng.
Thịt heo khô đang nhai trong miệng cũng trở nên vô vị.
Nàng mím môi, bỗng nhiên cầm lấy Huyết Thanh Châu liên hệ với Phương Sinh.
Phương Sinh sau khi xử lý xong sự tình yêu thú, trở về phòng, vừa kiểm tra một lần trong phòng xem Ma Tôn có để thứ gì nghe lén hay không.
Cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn, lại thiết lập một tầng phòng hộ nữa.
Đảm đương nhiệm vụ gian tế, điểm tu dưỡng này hắn vẫn phải có.
Sau khi hết thảy đã bố trí thỏa đáng, Phương Sinh đang định đi ngủ thì Huyết Thanh Châu bỗng sáng lên.
Tay hắn run lên, thiếu chút nữa ném văng đi.
Qua một lát sau lại nhặt về, không kiên nhẫn nói: “Long Nhật Thiên, ngươi muốn làm gì?”
Phương Sinh hiện tại đã biết, mỗi lần Long Nhật Thiên tìm hắn đều không có chuyện tốt.
Bạch Lang cũng không thèm để ý ngữ khí của hắn kém như thế nào, ho nhẹ một tiếng bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, ta chỉ là tìm thời gian quan tâm ngươi một chút. Dù sao chúng ta cũng là địch thủ, ta không thể để ngươi ở Ma Vực xảy ra chuyện mà cũng không biết.”
Lời này của nàng nói ba phải thế nào cũng được.
Biểu tình của Phương Sinh biến đổi: “Ngươi vẫn luôn chú ý tới ta?”
Yến Phất Quang giật giật khóe miệng xem hai người đối thoại.
Cảm thấy tên phản đồ của Vô Đỉnh Tự này đầu óc có vấn đề. Thế nhưng mới dăm ba câu đã bị khả năng ăn nói vụng về của Tiểu Bạch Long lừa gạt.
Quả nhiên, khi Bạch Lang muốn nói lại thôi, Phương Sinh bắt đầu tự tin bạo phát, cảm thấy giống như hắn lúc trước vẫn luôn chú ý Long Nhật Thiên, khi biết mình lần này phải đi làm chuyện lớn, Long Nhật Thiên cũng vẫn luôn chú ý tới hắn.
Hai người bọn họ thưởng thức lẫn nhau, làm địch thủ của nhau, chẳng phân biệt…… Đợi đã.
Chỉ trong nháy mắt trong đầu Phương Sinh liền não bổ ra một chuỗi tình tiết trong thoại bản.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói cho Long Nhật Thiên hắn ở đây hết thảy đều tốt, lại còn có thu hoạch phong phú.
Thu hoạch phong phú?
Bạch Lang nhướng mày, bắt đầu khách sáo.
“Ngươi nhìn thấy thiên thư rồi?”
“Thiên thư gì?” Phương Sinh theo bản năng hỏi lại.
Bạch Lang lúc này mới nhớ tới, trước khi Phương Sinh đi còn không biết sự tồn tại của thiên thư.
Bất quá như thế có thể lợi dụng.
Vì thế nàng tiếp tục nói: “Vũ khí bí mật của Ma Tôn chính là thiên thư a, ngươi không biết sao?”
Ngữ khí kinh ngạc này giống như Phương Sinh không biết vũ khí tiến công của Ma tộc thì chính là tên nhà quê vậy.
Trà trong miệng Yến Phất Quang thiếu chút nữa phun ra.
Phương Sinh bên kia đã không thể nhịn được nữa.
Hắn làm tên nhà quê một lần đã đủ nhục nhã, không thể lại bị lần thứ hai. Hắn chột dạ không biết thiên thư trong miệng Bạch Lang là cái gì, nhưng trêи mặt lại một bộ vật nhỏ này sớm đã ở trong sự khống chế của ta, ậm ờ ứng thanh.
Bạch Lang lại nói: “Ngươi ở bên cạnh Ma Tôn nếu được trọng dụng, nhất định có thể thường xuyên nhìn thấy thiên thư đi?”
Phương Sinh:……
“Có thể nhìn thấy một ít đi.”
Hắn tùy ý đáp.
Trêи mặt Tiểu Bạch lộ ra thần sắc quả nhiên là như vậy, hướng sư tôn nhướng mày, nói tiếp: “Ai, hình như nghe nói chỉ có nhân tài cơ trí mới có thể xem hiểu thiên thư. Phương Sinh ngươi thông minh như vậy……”
Phương Sinh quả nhiên:
“Như vậy toàn bộ Ma Vực chỉ sợ chỉ có một mình ta có thể xem hiểu thiên thư.”
Cuối cùng khi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, Bạch Lang không quên nói: “Vậy ngươi ngày mai nói cho ta biết trêи thiên thư viết cái gì nha.”
Phương Sinh mơ mơ hồ hồ còn chưa phản ứng lại đã bị lừa vào tròng.
Sau khi cắt đứt liên hệ, Tiểu Bạch vỗ vỗ cái bàn, ý bảo sư tôn rót nước cho nàng.
Bộ dáng kiêu ngạo này của nàng thực có chút giống lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Trong lòng Yến Phất Quang như bị nhéo một cái.
Cũng không ngại để tiểu long này hưởng thụ một chút đãi ngộ cấp bậc thiên vương.
Trà nóng được rót ra chén.
Bạch Lang lúc này mới nói: “Ngươi xem đơn giản như vậy, rất nhanh sẽ biết bên trong nói đến chuyện gì.”
Nàng lại nói: “Nếu Phương Sinh không xem trộm được, vậy chúng ta đây liền xâm nhập Ma giới, huỷ hoại cái quỷ thiên thư kia!”
Ở trong lòng Tiểu Bạch, không có vấn đề nào là không giải quyết được, cho dù thứ này có liên quan đến vận mệnh của nàng thì cũng vậy mà thôi.
Yến Phất Quang vốn cho rằng nàng sau khi biết sẽ lo lắng, lại không nghĩ rằng Tiểu Bạch sẽ có phản ứng như vậy.
Tích tụ trong lòng cũng chậm rãi tan đi.
Cũng đúng, dù không vượt qua được, vậy sẽ luôn ở bên cạnh nàng là được.
Cũng không có gì đáng sợ cả.
“Nhật thiên đại vương nói rất đúng.”
Hắn cười khen câu.
Tiểu Bạch hôm nay túm được nỗi lầm của sư tôn, đắc ý vô cùng.