Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 115




Phương Sinh đơ rồi.

Hắn cảm thấy thế giới quan của mình đã tan nát.

Long Nhật Thiên cư nhiên vẫn luôn ở dưới?

Hắn ngơ ngác cầm hạt châu, biểu tình muốn nói lại thôi.

Bạch Lang sau khi thoa thuốc xong mới phát hiện hạt châu sáng lên.

Nàng nhíu nhíu mày, cầm lấy Huyết Thanh Châu: “Phương Sinh?”

Một tiếng này rốt cuộc làm cho Phương Sinh phục hồi lại tinh thần.

“Khụ, ngươi xong rồi?”

Bạch Lang:……?

Cái gì xong rồi?

Nàng sao lại có chút nghe không hiểu lời Phương Sinh nói.

“Ngươi đang nói cái gì?”

Nàng thành thật hỏi lại.

Mặt Phương Sinh lập tức đỏ lên. May mắn nàng không nhìn thấy. Mặt hắn hiện tại đã đỏ như ớt.

Hắn ho nhẹ một tiếng.

“Ta không quấy rầy chuyện tốt của ngươi chứ?”

Bạch Lang càng mờ mịt.

Bất quá không lâu trước đây mới vừa lừa gạt Phương Sinh, nàng vẫn nói: “Không có, ngươi không quấy rầy ta. Bất quá ngươi lúc này tìm ta là có chuyện gì sao?”

Bạch Lang không nghĩ tới Phương Sinh làm việc hiệu suất cao như vậy, lập tức đã nghe ngóng được.

Ấn tượng của nàng đối với Phương Sinh vẫn dừng lại ở vô dụng không được việc gì, bởi vậy tuy rằng hố hắn, nhưng cũng không nghĩ tới mấy ngày đã có được kết quả.

Ai ngờ Phương Sinh sau khi do dự một lát, bỗng nhiên ném xuống một viên phích lịch đạn: “Ta thấy thiên thư rồi.”

Động tác trêи tay Yến Phất Quang ngừng lại, cũng nhìn về phía Huyết Thanh Châu.

Trong phòng yên lặng, Bạch Lang mở to hai mắt.

“Ngươi nhìn thấy thiên thư?”

Nàng giờ mới phản ứng lại, xác nhận hỏi lại một lần.

Phương Sinh nói: “Chắc là thứ Ma Tôn giấu ở trong mật thất kia? Hôm nay Ma Tôn không có ở đây, ta lẻn vào mật thất thấy được.”

“Trêи đó viết cái gì?”

Bạch Lang không khỏi gấp gáp hỏi.

Đây mới là vấn đề Phương Sinh rối rắm.

Hắn suy nghĩ cả đêm, nghĩ đến điều Long Nhật Thiên nói, chỉ có nhân tài vô cùng cơ trí mới có thể nhìn thấy nội dung của thiên thư. Hắn đêm qua tin tưởng tràn đầy, cảm thấy thiên hạ này người cơ trí nhất không phải mình thì là ai.

Nhưng sau hôm nay hắn mới phát giác.

Mình con mẹ nó không nhìn được!

Hắn trầm mặc rất lâu, Bạch Lang ước chừng có lẽ xảy ra vấn đề rồi.

“Ngươi sẽ không phải không nhìn thấy gì chứ?”

Bạch Lang nghĩ đến lời nói mình thuận miệng nói kia, không khỏi có chút kinh ngạc. Phương Sinh nhẹ nhàng thở ra, thấy nàng nói trắng ra không khỏi tự thú nhận: “Đó là Vô Tự Thiên Thư, dù sao ta chính là xem không hiểu.”

Sau khi hắn lên tiếng, Yến Phất Quang lúc này bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi nói ngươi không phát hiện ra cái gì ở trêи thiên thư?”

Phương Sinh nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên thay đổi, cũng không kinh ngạc, đúng sự thật nói:

“Ta sau khi tìm được đã lật đi lật lại rất nhiều lần, đó chính là một quyển sách trắng, bên trêи một chữ cũng không có. Bất quá hoa văn trêи đó nhưng thật ra rất kỳ quái.”

Phía trêи thiên thư khắc một trận pháp, hơi thở cổ xưa, Phương Sinh khi mở ra thiếu chút nữa cho rằng đây là thượng cổ bí bảo nào đó.

Nhưng ai ngờ cái gì cũng không có.

Hai chữ “vô tự” làm cho Yến Phất Quang hơi hơi nhíu mày.

Bạch Lang cũng có chút kỳ quái.

Nếu là “vô tự”, vậy bí mật mà Thiên Thần dùng để áp chế những môn phái khác là từ đâu tới?

Không thể là bịa ra được đi?

Hay là bọn họ chưa tìm được cách mở ra thiên thư?

Mọi người đang suy tư, phía đối diện bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Tay Phương Sinh run một chút, nhìn ngoài cửa, thấy đám thủ vệ Ma tộc ở bên ngoài đang nháo nhào chạy loạn.

Hắn cũng không kịp nhiều lời, chỉ tùy ý đem những gì mình thấy nói vài câu rồi cắt đứt liên hệ.

“Không còn kịp rồi, bên ngoài hình như đã xảy ra chuyện, ta đi ra ngoài nhìn xem.”

Bạch Lang cho dù là cách Huyết Thanh Châu cũng nghe thấy tiếng kêu loạn xung quanh.

Nghĩ rằng đây có khả năng là Cổn Cổn đã bắt đầu hành động, đang định bảo hắn không cần để ý, ai ngờ Phương Sinh quay đầu chạy mất.

Cổn Cổn ở trong ma cung ăn ngon uống tốt vài ngày, còn không có quên nhiệm vụ đại sư huynh giao cho hắn.

—— Phải cắt đứt lương thảo của Ma tộc.

Đây mới là mục đích chủ yếu nó tới đây lần này.

Hắn uống sữa xong, theo con đường mà tên Ma tộc lúc trước đưa cơm cho hắn đi qua.

Thỉnh thoảng lén lút nhìn một cái, rốt cuộc tìm được kho lương thảo.

Một canh giờ sau.

Cổn Cổn làm như không có việc gì đi ra.

Phương Sinh vừa ra ngoài, liền nghe thấy bên ngoài hô to: “Không tốt, mau lấy nước tới phòng bếp!”

Một đám người vội vội vàng vàng hướng phía ngoài chạy đi.

Hắn nhíu nhíu mày, lấy đối diện Cổn cổn lại bê một tô sữa đi về.

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

Cổn Cổn no bụng ợ một tiếng.

Bước chân Phương Sinh ngừng lại, bỗng nhiên phản ứng lại, quay đầu cô nghi hỏi: “Là ngươi làm?”