Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 117




Ma tộc bại trận là hợp tình hợp lý, không có gì ngoài dự đoán.

Sau một đêm chiến đấu kịch liệt, mặt trời nhô lên, chiếu sáng chiến trường Phong Nguyệt Thành.

Một bên là thi thể của Ma tộc, ngay cả Thiên Thần cũng không chạy thoát.

Mười hai vị phong chủ, chạy ba tên, còn lại đều bị khốn ma đằng trói chặt, xuyên thành một chuỗi hồ lô.

Khi Phương Sinh túm lấy tên Ma tộc lúc trước tới đập Huyết Thanh Tông của hắn, thấy sắc mặt Ma Tôn Thiên Thần cực kỳ âm trầm.

Bất quá chuyện này cũng có thể lý giải.

Chuẩn bị lâu như vậy, lại có thiên thư trong tay, kết quả trận đầu tiến công năm châu đã thua, không tức giận mới là không bình thường.

Nhưng ngoài dự kiến của Phương Sinh chính là.

Sắc mặt Yến Phất Quang ở một bên đang cầm kiếm chế trụ Thiên Thần cũng có chút cổ quái.

Giống như vừa rồi ở nơi này đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết.

“Đợi đã, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn hậu tri hậu giác hỏi.

Thiên Thần tràn ngập sát ý nhìn hắn một cái, khi Phương Sinh lo lắng hắn có thể đột nhiên tự bạo đồng quy vu tận hay không, đột nhiên nắm chặt tay, mắt không thấy tâm không phiền nhắm hai mắt lại.

Làm đầu sỏ gây tội thiếu chút nữa làm tức chết Thiên Thần, Bạch Lang ho nhẹ một tiếng đưa cho hắn một sợi khốn ma đằng:

“Tới đi, hiện tại cho ngươi một cơ hội được vạn chúng chú mục. Chúng ta đem Ma Tôn trói lại.”

Vài vị chưởng môn thông qua gương đồng đều đang nhìn cảnh tượng nơi đây, trước mắt bao người. Bạch Lang cùng Phương Sinh bình tĩnh cầm dây thừng trói Ma Tôn lại.

Một hồi giao phong tưởng rằng vô cùng kịch liệt đã tiêu tan vô hình.

Mà càng quỷ dị chính là thái độ của Ma Tôn.

Quả thực chính là sắc mặt đen xì, tức giận lại bất lực.

Mặt trời đã chậm rãi nhô lên, nắng sớm ấm áp bao phủ toàn thành.

Những người dân trong Phong Nguyệt Thành lúc tước ẩn nấp chậm rãi đi ra, leo lên trêи tường thành. Khi nhìn thấy thi thể của Ma tộc ở ngoài tường thành, chết lặng một chút, lúc này mới cao hứng hoan hô lên.

“Chúng ta thắng!”

“Chúng ta thắng!”

Mọi người cùng binh lính thủ thành ôm nhau hoan hô, thập phần kϊƈɦ động.

Phong Vân Xu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nói phía trước bố trí tỉ mỉ, nhưng dù sao chưa trải qua chuyện này, trong lòng cũng có chút không nắm chắc.

Hôm nay hết thảy đều đã kết thúc, nàng lúc này mới buông xuống hòn đá luôn đè nặng ở trong lòng.

Nhìn chung quanh dân chúng vui mừng bật khóc, ánh mắt nàng nhìn quét bốn phía, hơi hơi nâng mi. “Đều đã kết thúc!”

Cố Xuân Lăng cũng không bị thương.

Mũi nhọn đều ở phía sư tôn cùng Tiểu Bạch bên kia, hắn nơi này chỉ cần đối phó hai tên phong chủ Ma tộc.

Có đại trận hộ thành cùng thiên hỏa làm lá chắn, thắng cũng không phải chuyện khó.

Hắn đi tới bên cạnh Phong Vân Xu, hơi hơi gật đầu, đột nhiên hỏi.

“Già Ly thánh tăng đâu?”

Phong Vân Xu cũng không biết, lắc lắc đầu.

Trong lòng hai người vừa nghĩ liền thấy binh lính thủ thành phía bắc đi tới.

Lúc này chiến cuộc đã kết thúc, cũng không tồn tại nguy hiểm gì, bất quá đến đây chỉ có một người……

Cố Xuân Lăng nhíu nhíu mày.

“Tại sao chỉ có mình ngươi?”

Binh lính thủ thành kia khom người nói: “Khởi bẩm Xuân Lăng quân, thánh tăng sau khi chiến cuộc kết thúc đem hai tên phong chủ Ma tộc tru sát sau đó liền rời đi. Hắn bảo ta đem tràng hạt này giao cho các ngươi.”

Rời đi.

Phong Vân Xu nhíu mày, mơ hồ đã đoán được nguyên nhân Già Ly rời đi.

Thân là thánh tăng Vô Đỉnh Tự, lại cố tình động phàm tâm.

Đáng tiếc cũng là tạo hóa trêu người.

Tiểu Bạch sớm đã có người trong lòng.

Cố Xuân Lăng tiếp nhận tràng hạt.

Liền nghe thấy tiếng Già Ly nhắn lại trêи đó.

“Cố sư điệt, Phong thành chủ. Nơi đây chiến đấu đã kết thúc, bần tăng cũng nên trở về. Trêи tràng hạt này ta có khắc kinh văn siêu độ, Phong Nguyệt Thành trải qua chiến đấu, khó tránh khỏi có oan hồn. Đem tràng hạt này để ở trong thành, siêu độ vong hồn, bảo hộ thành bình an.”

Thanh âm của hắn trước sau như một.

Hư ảnh trong phật quang nhạt dần, Cố Xuân Lăng biết tràng hạt này rất quý trọng, hành lễ bảo đảm sẽ sử dụng cẩn thận.

Già Ly gật gật đầu.

“Như thế bần tăng có thể yên tâm rồi.”

Hắn sau khi nói xong, nhìn hướng đông, nắm chặt tay.

Rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ là thu hồi ánh mắt, chậm rãi tan đi.

Bạch Lang đến giữa trưa mới phát hiện không thấy Già Ly thánh tăng đâu.

Giữa trưa, mọi chuyện trong thành đều đã xử lý xong.

Đám Ma tộc cũng đều bị áp giải về Thái Thanh Tông, trong Phong Nguyệt Thành lúc này mới khôi phục chút bộ dáng ngày thường.

Bạch Lang cầm thiên thư, lại chọc tức Thiên Thần một hồi.

Từ thiên lao đi ra, thấy sư tôn đứng ở cửa. Nàng trộm liếc bốn phía, sau đó mở miệng: “Sư tôn, phụ vương ta không tới đi?”

Yến Phất Quang tự nhiên biết tiểu long có tật giật mình này đang sợ hãi chuyện gì, cố ý nhướng mày: “Bạch Trần long quân đang trêи đường tới.”