Cuối cùng sau khi túi Càn Khôn của Thiên Thần bị đánh cướp xong.
Bạch Lang mới ước lượng, vừa lòng cùng Cổn Cổn huyên thuyên nói một đống.
Sau đó quay đầu nói: “Khụ, cái kia, kỳ thật đã có người đi Ma Vực xử lý chuyện đạo thạch, cho nên ngươi cứ an tâm ngốc ở thiên lao không cần lo lắng.”
Thiên Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng lúc này, Bạch Lang tay mắt lanh lẹ đã đóng cửa nhà lao lại.
Huyền thiết dày nặng ngăn cách hai bên, sắc mặt Thiên Thần xanh mét.
Cố Xuân Lăng cười khẽ: “Chỉ sợ Ma Tôn lần này lại bị ngươi tức chết.”
Bạch Lang vô tội chớp chớp mắt.
“Có sao?”
Nhưng mà tức chết cũng còn là nhẹ.
Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Thiên Thần, Quý Tu nhấp môi nói:
“Cũng may hắn không động thủ được.”
Thấy hắn nghiêm trang tiếp lời, trong lòng Cố Xuân Lăng nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ tuy rằng bị tổn thương tình cảm, nhưng Quý Tu cũng không đối với Tiểu Bạch……
Hắn vừa nghĩ như vậy, lại thấy ánh mắt người thanh niên lạnh lùng nhìn long giác thiếu nữ bên cạnh, hơi hơi mím môi nói: “Yến……”
Hắn vốn định nói Yến Phất Quang, nhưng dừng một chút, lại sửa dùng “hắn”.
“Hắn đi Ma Vực?”
Bạch Lang hôm nay không đi cùng hắn, làm cho người khác muốn đoán không ra cũng khó.
Nàng gật gật đầu, đúng sự thật nói:
“Sư tôn và phụ vương cùng đi.”
Khi nàng nói đến sư tôn thật cẩn thận nhìn nhị sư huynh.
Đều qua lâu như vậy rồi, Bạch Lang sau khi trải qua một trận phổ cập khoa học của Phong Vân Xu, tự nhiên biết nhị sư huynh lúc trước vì sao lại bắt cóc nàng.
Có chút lo lắng khi hắn nghe thấy tên sư tôn cảm xúc lại kϊƈɦ động.
Tiểu Bạch Long tự cho là thật cẩn thận không dấu vết, nhưng Quý Tu vẫn nhìn ra được.
Trong lòng hắn hơi dừng một chút.
Khi Cố Xuân Lăng đã rời đi trước, bỗng nhiên nói: “Ngươi hà tất sợ ta tức giận.”
Nàng với Yến Phất Quang lưỡng tình tương duyệt, không cần thiết phải quan tâm đến suy nghĩ của hắn.
Nàng chỉ không thích hắn mà thôi, cũng không có gì sai.
Huống chi…… Hắn lúc trước còn từng bắt cóc nàng.
Động ɖu͙ƈ kỳ không được thỏa mãn, sao có thể dễ chịu.
Quý Tu lúc ấy đưa thuốc cho nàng, đã làm tốt chuẩn bị.
Trong lao ngục tối tăm, ánh mắt hắn nhìn không ra cảm xúc.
Bạch Lang không nghĩ tới nhị sư huynh sẽ đột nhiên nói như vậy, nhưng vẫn do dự nói:
“Vìngươi là nhị sư huynh a.” Đối với nàng, sư tôn, đại sư huynh, nhị sư huynh đều chỉ có một.
Sư tôn là người nàng thích, nhưng những người khác cũng cần phải quan tâm đến cảm xúc của họ.
Đây là điều Bạch Lang học được khi ở cùng sư tôn.
Nàng cần phải quan tâm đến người khác.
Quý Tu giật mình, không tự giác nắm chặt tay, trong lòng có chút phức tạp nói không nên lời.
Giống như chua xót, lại giống như bị đâm thương.
Hắn thích Tiểu Bạch, có lẽ so với sư tôn còn sớm hơn.
Nhưng rốt cuộc có thể làm cho Tiểu Bạch thông suốt lại chỉ có một.
Chỉ có Yến Phất Quang mới có thể làm cho nàng thông suốt.
Có thể làm cho nàng…… quan tâm.
Khi nàng cùng Yến Phất Quang ở bên nhau chung quy là không giống như khi ở cạnh người khác.
Bạch Lang ngẩng đầu lên, khi nàng nhìn về phía hắn, không khác gì khi nàng nhìn Cố Xuân Lăng hay Già Ly.
Trong mắt nàng chưa từng có ham muốn.
Không có ham muốn, sao có thể động tâm đây.
Trong cổ họng có chút khô.
Quý Tu giống như đã nghĩ thông suốt một chút, lại giống như vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Hắn sau khi hỏi vài câu, lại dừng bước chân.
Tiểu Bạch quay đầu lại.
Quý Tu chậm rãi buông lỏng tay, qua một lát lắc đầu nói: “Không có việc gì, đi thôi.”
Sau khi Ma Tôn thỏa hiệp, màn đêm buông xuống.
Đám Ma tộc ở bên ngoài vẫn chưa nhận được tin tức, bọn chúng dựa theo kế hoạch ban đầu, từng nhóm tập kϊƈɦ năm đại tiên môn.
Cũng may lần này bởi vì trêи người Thiên Thần có điểm kỳ quái, mọi người đều sớm có phòng bị, trong lúc nhất thời những tên Ma tộc tập kϊƈɦ bất ngờ đó không tiến công được, cứ thế giằng co tới sáng ngày hôm sau.
Yến Phất Quang cùng Bạch Trần đi một đêm.
Khi trời sáng rốt cuộc trở lại.
Khi bọn họ tới, Sơn Si cùng Thủy U đã bắt đầu tế hiến đạo thạch, trong lúc nhất thời cũng phí chút công phu.
Buổi tối, Tiểu Bạch cùng sư huynh với các vị chưởng môn đang ngồi chờ.
Nghe được tiếng đẩy cửa quen thuộc lập tức đứng lên.
Quả nhiên thấy bọn họ đã trở lại.
Bạch Trần đứng ở bên cạnh Yến Phất Quang.
Tiểu Bạch cao hứng tiến lên, do dự một chút, lại thấy phụ vương đang nhướng mày nhìn nàng.
Bạch Lang:……
Cảm giác giống như đến bên nào trước cũng đều không tốt lắm, vì thế nàng lại làm như không có chuyện gì đứng yên.
“Sư tôn, phụ vương, hai người đã trở lại?”
Bạch Trần gật gật đầu.
Vừa cúi đầu lại thấy túi Càn Khôn nàng đeo bên eo, dừng một chút hỏi: “Đây là ở đâu ra?”