Tà Y Cuồng Thê
Phượng Vô Tà một mực giả ngây giả dại đi tới phòng của Phượng Vô Hà.
Phượng Vô Hà đóng cửa phòng lại, cẩn thận chốt cửa, sau đó kêu nô tỳ múc nước để mình và nàng tắm rửa.
Trước tiên là rửa sạch phân heo bẩn thỉu trên người nàng, sau đó lại rửa thêm một lần nước ấm. Trong thùng nước có ngâm thêm một chất lỏng sệt sệt giống như nước thuốc, kỳ cọ một lúc.
“Tiểu thư, sao người lại tắm rửa cho nàng ta? Tiểu thư coi bộ dạng ngốc ngếch của người nào kìa! Tắm cho nàng, lại làm bẩn nước Linh Tê của chúng ta.”
Nô tỳ bên người của Phượng Vô Hà nhịn không được mà oán giận một tiếng
“Linh tê này đâu phải dễ lấy, cả Phượng gia được mỗi ba chén nhỏ mà thôi.”
Nước Linh Tê là một loại dược thảo hiếm có của Thiên Kỳ Đại Lục, có hiệu quả giảm đau, làm cho vết thương mau lành.
Phượng Vô Hà liếc nàng ta một cái, lười biếng mà cười nhạo:
“Ngươi thì biết cái gì. Nếu Phượng Vô Tâm không giết chết được nàng ta, nàng ta lại vừa mới náo loạn trước mặt hạ nhân như vậy, đến khi gia chủ xuất quan, làm sao mà người không biết chuyện này được. Nếu bây giờ không diệt trừ được nàng ta, chúng ta phải đem vị tiêu thư này ăn mặc sạch sẽ, xinh đẹp đến trước mặt nghênh đón gia chủ, phải khiến cho nàng trở thành người kế thừa mới xem như là thành công.”
Nghe xong nữ tỳ cũng nở nụ cười chế nhạo
“Tiểu thư, lời người nói nghe thật hài hước! Nàng ta chính là con ngốc, để cho nàng trở thành người thừa kế, thật sự là làm cho Phượng gia mất mặt!”
Phượng Vô Hà thế nhưng lại liếc nhìn bản mặt si ngốc bên cạnh nữ tỳ thân cận ngẫm nghĩ nói
“Ngươi cảm thấy đưa một ngốc tử lên làm người thừa kế dễ đối phó hơn hay là cái người được xưng là thiên tài Phượng gia Đại tiểu thư ---Phượng Vô Tâm kia dễ hơn?”
Nữ tỳ lấy lòng nói:
“Tam tiểu thư thì bị ngốc. Đại tiểu thư có tư chất tu luyện, nhưng lại không có đầu óc, nếu không cũng sẽ không để yên cho hạ nhân khi dễ tam tiểu thư, làm lộ rõ tư chất thiên tài của mình, nhưng lại không dành được yêu thương của gia chủ. Cũng chỉ có Nhị tiểu thư ngài, hồn thuật cấp bậc cao, lại biết quan tâm, chăm sóc tam tiểu thư trước mặt gia chủ, mới khiến cho gia chủ coi trọng ngài. Về phần ngốc tử kia, hiển nhiên chúng ta không cần phải lo lắng, đợi sau khi nàng trở thành người thừa kế, chúng ta tìm cơ hội trừ bỏ nàng ta là được rồi. Đến khi đó, dùng chút thủ đoạn, đem tội danh đổ lên đầu Đại tiểu thư, như vậy là tiêu diệt được hai chướng ngại vật, một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Phượng Vô Hà nở nụ cười có chút hưởng thụ
“Người cũng không kém nhỉ, không uổng công bổn tiểu thư bồi dưỡng.”
Dừng một chút, nàng nói tiếp:
“Nói đi cũng phải nói lại, Phượng Vô Tà bị thương nặng như vậy, nước linh tê cũng chỉ có thể bảo vệ mạng của nàng, làm cho miệng vết thương nhanh khép lại. Nhưng còn vết sẹo trên mặt kia, vĩnh viễn sẽ không xóa được. Sau này, không chỉ mang tiếng là ngốc tử, còn được ban tặng danh hiệu nữ nhân xấu xí!”
Nói xong, Phượng Vô Hà không nhịn được mà cười khanh khách.
…………
Phượng Vô Tà thân là nữ quân y đặc chủng ưu tú, từ nhỏ đã luyện thính lực sắc bén.
Không nói đến hai chủ tớ ở cách vách căn bản đang coi nàng là một ngốc tử, cười nói không sợ nàng có thể ở bên này nghe thấy hay không. Cho dù các nàng có nói thấp giọng xuống một chút, chỉ cần cách một bình phong là nàng có thể nghe rõ mọi thứ rồi!
Nhưng nàng vẫn thản nhiên như cũ,
Nước Linh Tê thấm vào miệng vết thương có hơi nhói nhói, loại cảm giác này hơi giống lấy cồn đổ vào vết thương để khử trùng ở thế kỷ 21.
Nhưng nước Linh Tê này không phải cồn—đây là một loại chất lỏng màu lam đậm, từng đợt từng đợt tỏa ra mùi hương nhè nhẹ
Phượng Vô Tà thấy thế, thử đem mặt mình nhũng vào trong nước linh tê--- Qủa nhiên, ngay ở miệng vết thương dữ tợn kia từng từng đợt chảy ra dòng máu đen tanh…
Phượng Vô Tà bỗng cảm thấy cái thứ này thật kỳ diệu.
Cái thứ này thật sự có thể làm thuốc dưỡng nhan! Giúp đẩy độc tố ra ngoài, thoải mái quá a…Không cần phải lo sẽ để lại sẹo nữa rồi!
Khó mà có được, chà chà, cái nữ nhân Phượng Vô Hà kia vậy mà cho nàng dùng loại thuốc tốt thế này! Không thể lãng phí! Phượng Vô Tà đem cả người ngâm trong chậu nước thuốc, từ trên xuống dưới đều ngâm qua!
Phượng Vô Tà vừa tắm vừa suy nghĩ, lên làm người thừa kế có thể quyết định mọi việc trong Phượng phủ, còn có ưu đãi gì khác không nhỉ? Vì sao trong gia tộc người người đều sứt đầu mẻ trán, cho dù cốt nhục tương tàn, cũng phải chiếm được cái vị trí này?
Nhưng mà trong mớ trí nhớ hỗn độn của nguyên chủ cũng không tìm ra được đáp án chính xác!