Tà Y Cuồng Thê

Chương 40: Thi Nguyệt Chi Kỳ




Đế Thiên Tà lấy ra một lý do cực dụ hoặc — chính là dạy võ kỹ cho Phượng Vô Tà, lúc này rốt cuộc mới có thể hợp tình hợp lý mà ở bên cạnh Phượng Vô Tà.

Nhưng mà, hắn vẫn không được phép ngủ trong phòng nàng. Đế Thiên Tà căn chặt răng, ánh mắt như muốn phun lửa mà đứng ở cửa phòng Phượng Vô Tà.

Nữ nhân đáng chết này, chiếm được tiện nghi còn không biết giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng hắn.

Tuy rằng bản thân vốn dĩ không muốn đem nàng ăn ngay nhưng hiện tại nàng luôn dùng thái độ này để tiếp dón hắn khiến cho hắn vô cùng tức giận.

Hắn đường đường là đệ nhất hồn thuật sư của Đế Linh đại lục hơn nữa còn là giáo chủ Đế Linh giáo mà lại bỏ mặc sự vụ quan trọng, tiêu phí thời gian, vượt núi băng rừng mạo hiểm chạy tới nơi này-cái nơi mà ngay cả chim cũng không thèm ỉa- Thanh An thành này để tìm được nàng, nữ nhân có thể bổ khuyết cho mệnh cách của hắn.

Hắn luôn cho rằng, mặc kệ đối phương là nữ nhân như thế nào thì hắn chỉ cần cưỡng chế đem nàng tới Đế Linh Giáo là được.

Nhưng mà sau khi hắn gặp Phượng Vô Tà thì hắn lại phát hiện suy nghĩ của bản thân căn bản là không thể thực hiện được.

Hắn không muốn cưỡng bách nàng.

Nhưng hiện tại hắn lại đang làm gì? Cả ngày ngồi vắt óc suy nghĩ phải làm gì mới khiến nàng vui vẻ, khiến nàng thật lòng yêu thương hắn. Vĩnh viễn đem nàng giữ lại bên người.

Nhưng, nàng lại vẫn như cũ, không liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn một cái.

Nhìn Đế Thiên Tà đứng trước của phòng của Phượng Vô Tà mà không chịu đi. Mặc Vinh đang âm thầm quan sát cũng không nhị được mà lắc lắc đầu, đi tới bên cạnh Đế Thiên Tà nói: “Giáo chủ, không lâu nữa là tới ‘ thi nguyệt chi kỳ ’, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ.”

Đế Thiên Tà nhẹ nhàng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng giữa bầu trời đêm, lại rũ mắt nhìn lòng bàn tay phải của chính mình ——

Lòng bàn tay của hắn như ẩn như hiện mà tản ra hắc khí.

Mặc Vinh thấy vậy cũng có điểm lo lắng: “Giáo chủ, không bằng đem nàng mạnh mẽ……”

Nói một nửa, lại nuốt xuống —— lời khuyên này, hắn biết bản thân có nói cũng vô dụng.

Kỳ thật, giáo chủ khi còn bé cũng luôn bị thế nhân coi thường gọi là “Phế vật”

Hắn biết, người hắn đi theo này căn bản không phải là một phế vật, hơn nữa còn chính là thiện hạ đệ nhất thiên tài.

Đế Thiên Tà chỉ là vận mệnh nhiều chông gai, từ khi ra đời đã bị người khác động tay động chân vào mệnh cách nên hắn mới gặp phải nhiều kiếp nạn như vậy.

Nhưng hắn lại không đầu hàng số mệnh, nghịch thiên mà đi, nỗ lực tu luyện. Cuối cùng trở thành người đứng đầu, ngồi lên ghế giáo chủ của Đế Linh giáo khi vẫn còn là thiếu niên.

Vậy nên,bản thân hắn cần phải trả một cái giá vô cùng lớn, chính là mệnh cách thiếu hụt, sống không quá hai mươi tuổi.

Thi nguyệt chi kỳ, chính là thời điểm hắn phải chống lại vong linh nhập thể.

Đế Thiên Tà từ khi sinh ra, mỗi năm đều sẽ phải trải qua một trận thập tử nhất sinh như vậy, nỗi thống khổ mà hắn phải chịu đựng căn bản là người bình thường không bao giờ tưởng tượng nổi. Hơn nữa, mỗi năm đều gia tăng cấp độ. Càng ngày càng khó chống đỡ.

Mỗi khi “Thi nguyệt chi kỳ” đến, Mặc Vinh đều vì sợ Đế Thiên Tà không chịu nổi mà đi nên vẫn luôn hỗ trợ hắn. Đương nhiên, nếu Đế Thiên Tà mất mạng thì hắn cũng sẽ đi theo.Vì hồn lực của cả hai lúc đó đang liên kết với nhau nên chỉ cần hắn chết thì Mặc Vinh cũng vậy.

Kỳ thật, chỉ cần giáo chủ mạnh mẽ đem Phượng Vô Tà về Đế Linh Giáo, cùng nàng thành thân, mượn tinh tú hộ mệnh cường đại của nàng để bổ khuyết mệnh cách cho hắn thì mọi chuyện liền được giải quyết.

Nhưng gần đây không biết vì sao mà Mặc Vinh phát hiện —— giáo chủ thay đổi……

Giáo chủ không cho hắn đem chuyện mệnh cách thiếu hụt của người nói cho Phượng Vô Tà. Hắn không muốn nữ nhân kia thương hại. Hiện tại hắn không những muốn tinh tú hộ mệnh của nàng mà còn muốn có được tâm nàng.

Mặc Vinh tuy nhìn thấu nhưng lại không thể nói trắng ra, lòng tự tôn của giáo chủ luôn vô cùng cao ngạo làm sao có thể thừa nhận bản thân đang theo đuổi một nữ nhân được.

Cho nên, chắc hẳn là giáo chủ đang ảo não vỉ chuyện này đây. “Giáo chủ, nàng đã ngủ, ngươi cũng đừng nhìn nữa mà nên nghỉ ngơi đi.” Mặc Vinh lần nữa khuyên hắn.

Đế Thiên Tà lại xuất ra một tia hồn lực, đem hắc khí kia áp xuống: “Ừ, xây nhà đi. Cái phòng nào tốt thì ngươi liền có thể vào ngủ.”

“…… Xây nhà?” Mặc Vinh khó hiểu, hỏi lại: “Ở đâu?!”

Đế Thiên Tà chỉ vào gian phòng bên cạnh phòng của Phượng Vô Tà: “Ở chỗ này đi. Như vậy ta có thể ngủ ở sát vách với nàng”

Bất đắc dĩ……

Không có biện pháp……

Đêm khuya, Mặc Vinh liền sử dụng hồn thuật mà làm một gian phòng theo ý của Đế Thiên Tà.

Đế Thiên Tà yêu cầu nhiều khiến người khác giận sôi. Mặc Vinh lăn lộn cả một buổi tối cuối cùng cũng khiến Đế Thiên Tà miễn cưỡng đồng ý.

Hai người một đêm này căn bản là không ngủ.

Mặc Vinh trong lòng khổ sở nói: “Giáo chủ, ta là ngươi bảo hộ của ngươi. Từ nhỏ khổ tu bốn hệ hồn thuật vậy mà ngươi lại luôn dùng ta để xây nhà…”

Đế Thiên Tà lười biếng liếc nhìn hắn một cái mà không nói lời nào,bản thân lại đi vào phòng của Phượng Vô Tà.

Phượng Vô Tà tuy khóa cửa, nhưng làm sao có thể ngăn hắn được.

Nàng thành công bị hắn lôi dậy.

Vừa ra khỏi cửa, Phượng Vô Tà liền thấy Hồng Anh cùng Lục Huyền đang ngây người sợ hãi-chỉ trong một đêm mà trong sân lại xuất hiện thêm một dãy nhà cao cấp. Phượng Vô Tà trong lòng tuy hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chỉ có thể mà ngoài cười nhưng trong không cười trừng mắt nhìn Đế Thiên Tà……

Người nam nhân này, cư nhiên ở trong viện của nàng mà xây dựng trạch lâu?

Đế Thiên Tà làm lơ ánh mắt xem thường của nàng, nhìn Hồng Anh cùng Lục Huyền nói: “Ta muốn dạy nữ nhân này hồn thuật, các ngươi đi ra chỗ khác.”

Phượng Vô Tà liền nhìn các nàng một cái,hai người liền gật gật đầu mà lui xuống.

Đế Thiên Tà lúc này mới lấy từ trong túi Càn Khôn của bản thân ra một viên đá quý, đặt ở trên bàn đá trong viện:

“Đây là trắc hồn thạch, có thể biết hồn thuật của ngươi mang thuộc tính gì. ngươi đem một giọt máu của bản thân nhỏ lên, sau đó phóng thích hồn lực đến cực hạn ta xem thử”

Phượng Vô Tà nghe theo lời hắn, cắt một vết trên đầu ngón tay,sau đó nhỉ lên một giọt máu tươi. Đế Thiên Tà gắt gao nhìn chằm chằm miệng vết thương trên tay nàng.

Đáng chết. Chỉ là một vết thương nhỏ mà lại khiến hắn đau lòng như vậy? Lúc trước, khắp nơi trên người nàng đều là dấu vết của sấm đánh cùng vết roi nhưng mí mắt hắn cũng không nháy lấy một chút. Hiện tại là làm sao vậy?

Hắn lạnh mặt, cũng không hề đi xem: “Bắt đầu đi.”

Phượng Vô Tà nhìn sắc mặt của Đế Thiên Tà vô cùng kỳ quái, vốn muốn hỏi hắn. Nhưng lại nghe thấy hắn nói vậy thì liền không chú ý nữa mà chuyên tâm tích tụ hồn lực……

“Từ từ!” Đế Thiên Tà lại đột nhiên ngăn cản nàng.

“Làm sao vậy?”

Đế Thiên Tà nhịn không nổi nữa, ngón tay kia của nàng nhiễm đỏ một mảng, vô cùng chói mắt.

Hắn tùy tay ném cho nàng một lọ thuốc ném , ánh mắt âm trầm, ngữ khí lạnh băng nói: “Đi xử lí vết thương trước đi”

Khuôn mặt yêu mị kia của hắn như đang ẩn ẩn vẻ tức giận.

Phượng Vô Tà nhận dược, không thể hiểu được thái độ của hắn.

Người này hôm nay uống lộn thuốc sao?

Bôi thì bôi, hắn hung dữ cái gì?