Tà Y Cuồng Thê

Chương 42: Hòn Ngọc Quý Trên Tay




Tuyển cử người thừa kế càng đến gần, con cái của Phượng gia càng đang cố gắng tu luyện.

Mặc kệ Tàng Thư Các hạn chế thời gian đọc thì trong khoảng thời gian này, những vị đệ tử phụ vẫn tới tới lui lui nối liền không dứt, đặc biệt náo nhiệt.

Hiện tại, nơi có nhiều đệ tử nhất chính là Tàng Thư Các, tiếp đến chính là Võ Kỹ Các.

Đó là nơi mà các đệ tử Phượng gia từ các nơi về vơ vét sách dạy võ kỹ, mỗi Hồn Thuật Sư ngoài việc tăng lên hồn lực của bản thân thì quan trọng nhất chính là học tập võ kỹ, mới có thể đem hồn lực của bản thân phát huy đến cảnh giới cao nhất trong chiến đấu.

Để học tập “Cửu tinh liên châu” võ kỹ, Phượng Vô Tà cũng tới Võ Kỹ Các vài lần.

Tuy Hồng Anh cùng Lục Huyền tuy vô cùng hiểu biết võ kỹ sơ cấp của Phượng gia nhưng nàng nghĩ vẫn nên là tự mình đi xem. Tuy rằng tai nghe vạn lời nhưng cũng không bằng bản thân tận mắt nhìn thấy.

Nàng ở trong Võ Kỹ Các còn đụng phải Phượng Vô Tâm cùng Phượng Vô Hà.

Không ngoài dự kiến, hai người kia hiện giờ đã cùng một hội. Khi gặp nàng hai người kia cũng đang ghé vào nhau vô cùng thân mật.

Phượng Vô Tâm chỉ vào võ kỹ thư, thao thao đưa ra ý kiến, tư thái kiêu ngạo.Phượng Vô Hà lại ở một bên khẽ mỉm cười mà lắng nghe, gương mặt phảng phất vô cùng nhu thuận.

Chính là nàng tuy mang vẻ mặt nhu thuận, bất quá chỉ là “Phảng phất” mà thôi.

Lúc Phượng Vô Tà đụng tới các nàng, Phượng Vô Hà còn vô cùng hữu hảo mà kêu nàng một tiếng: “Tam muội. Ngươi cũng tới xem sách sao?”

Mà Phượng Vô Tâm lúc này lại là bày gương mặt kiêu căng ngạo, hung hăng mà thoá mạ nàng một tiếng: “Tiểu tiện nhân” Sau đó nghênh ngang đụng vào bả vai nàng kéo Phượng Vô Hà đi.

Phượng Vô Hà bị Phượng Vô Tâm lôi đi, trên đường còn quay đầu lại hướng Phượng Vô Tà lộ ra vẻ xin lỗi.

Bạch liên hoa……

Phượng Vô Tà sờ sờ vết sẹo giả trên mặt, lạnh lùng cười.

Phượng Vô Tâm muốn mắng thì cứ mắng đi, nàng không có thời gian để ý.

Nàng không ra tay thì cuối cùng Phượng Vô Hà cũng nhất định là không chịu để cho Phượng Vô Tâm chèn ép. Đừng nhìn các nàng hiện tại bày ra bộ dáng quan hệ vô cùng tốt mà lầm.

Ngày ấy ở Lễ Nghĩa Đường, một hồi miệng lưỡi phong ba, đứng mũi chịu sào, đấu tranh anh dũng chính là Phượng Vô Tâm.

Phượng Vô Hà chính là ngư ông đắc lợi.

Rõ ràng, Phượng Vô Tâm giả trang nhu nhược cũng tốt, yêu cầu thứ tộc được cạnh tranh để trở thành người thừa kế cũng tốt. Nhưng chỉ sợ, mọi chuyện đều là Phượng Vô Hà ở sau lưng khuyến khích.

Phượng Vô Hà luôn luôn thích sắm vai chăm học khổ luyện, lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Tựa hồ vĩnh viễn đều sẽ mang vẻ mặt ôn nhu thân thiết, hiểu lòng người.

Hình tượng này của nàng đã thâm nhập vào tâm của toàn bộ người Phượng gia rồi, một vai diễn đã mười mấy năm. Lấy lòng trưởng bối, ngay cả hạ nhân cũng ca ngợi nàng.

Nhưng Phượng Vô Tà lại vẫn như cũ nhớ rõ ——

Ngày xưa nàng ở trong phòng Phượng Vô Hà, cách một phiến bình phong nghe được bạch liên hoa này cùng hạ nhân đang bàn quỷ kế.

Cũng chỉ có Phượng Vô Tâm không có đầu óc, mới có thể ngây ngốc mà nghe theo kiến nghị của Phượng Vô Hà.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, đại tiểu thư sẽ biến thành Phượng Vô Hà.

Vậy nàng liền ngoan ngoãn chờ xem kịch hay……

Phượng Vô Tà cảm thấy bản thân cũng đang ganh đua. Nàng mỗi ngày thức dậy sớm hơn gà, giành giật từng giây mà tu luyện võ kỹ. Mỗi ngày ngủ còn muộn hơn cú mèo, là vì…… Nghe Đế Thiên Tà kể chuyện xưa……

Kỳ thật là nàng bị Đế Thiên Tà ép nghe hắn kể chuyện xưa……

《 yêu linh cổ trát 》 chính là kể về sự tồn tại của thế giới hồn thú thời thiên cổ.

Chuyện xưa tuy là giả, nhưng thế giới hồn thú lại thật sự tồn tại.

Đại giáo chủ kể cho nàng nghe chuyện xưa trước nay đều không có ai bì nổi. Thập phần tinh tế tỉ mỉ, đôi khi nói đến một ít hồn thú hình dáng kỳ dị thì hắn thậm chí còn vì nàng vẽ ra.

Đế Thiên Tà vẽ sinh động như thật, so với văn tự ghi lại còn muốn hơn vài phần.

Cái này làm cho Phượng Vô Tà không khỏi cảm thấy, Đế Thiên Tà đã từng đi qua thế giới hồn thú này rồi.

Cổ trát ghi lại nói, nơi đó hồn thú có thể hóa thành hình người, cũng có thể biến thành các loài chim bay trên trời. Còn có thể hiểu tiếng người, có tuổi thọ rất dài, còn có thể sống đến mấy vạn tuổi, cơ hồ có tuổi thọ ngang bằng trời đất.

Đương nhiên, nếu phải chiến đấu thì cho dù là hồn thú, cũng sẽ vì bị thương nặng mà bỏ mình.

Hồn Thuật Sư cấp bậc “Huyền thanh” , liền có tư cách bước vào thế giới hồn thú—— Hồn Thuật Sư có thể đi thu phục hồn thú, cùng kí khế ước, sử dụng những hồn thú này để chiến đấu.

Nghĩ như vậy, Phượng Vô Tà liền rõ ràng —— hồn thú ư, nàng cũng muốn một con a.

Nàng mở lòng bàn tay ra, lộ ra thiểm điện hồn ấn ——

Hiện giờ, ngoại trừ nàng thì cũng không ai biết, nơi này chứa một con quạ đen thập phần ngạo kiều.

Nha Sát gần đây ở trong không gian cũng vội vàng bế quan tu luyện, không lộ diện.

Phượng Vô Tà vẫn luôn không quấy rầy hắn, bởi vì không lâu nữa, nàng sẽ phải săn giết ác linh giúp Nha Sát. Hắn cần bổ sung nguyên thần để có thể tiêu hoá được ác linh hồn lực.

Cứ như vậy, bất tri bất giác đã mười ngày.

Bạch Trúc viện luôn luôn không có người lui tới. Hơn nữa trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đang vội vàng tu luyện nên Đế Thiên Tà ở đây cùng với hành tung bí ẩn của hắn cũng không có ai phát hiện.

Mấy ngày nay, Phượng gia phá lệ bất đồng với thường ngày mà vô cùng ồn ào náo động.

Gia chủ đem toàn tộc trên dưới trăm người đều gọi vào sảnh chính, nói là phải chờ đợi khách nhân tới.

Ước chừng tới giờ Tỵ, cửa phủ cũng chậm rãi mở rộng, khách nhân rốt cuộc đã đến ——

Nguyên lai là chi thứ Phượng gia trên núi —— lâm thành Phượng gia, nghe nói lần này chủ gia cho phép con cháu thứ tộc có thể tham gia cuộc đua thừa kế cho nên liền phái con cái chi thứ của mình tới xem náo nhiệt.

Lâm thành Phượng gia, chính là huynh đệ cực thân của gia chủ Phượng Nguyên Cực—— Phượng Nguyên Trí.

Lúc trước, hai vị huynh đệ này tuy rằng phân nhà, Phượng Nguyên Trí cũng đã dời Thanh An Thành,đi đến Lâm Thành. Nhưng tình cảm của hai người vẫn vô cùng nồng đậm.

Dựa theo bối phận, Phượng Vô Tà phải gọi Phượng Nguyên một tiếng “Nhị gia gia”.

Hiện nay, con cái chi thứ đường xa mà đến cũng là để tranh đoạt vị trí người thừa kế.

Phượng Nguyên Trí làm gia chủ chi thứ, trước cùng Phượng Nguyên Cực chào hỏi, sau đó liền hơi hơi lui về phía sau.

Ngay sau đó tiến vào chính là con cái Phượng gia ở Lâm thành cùng một ít người hầu thị nữ, tổng cộng cũng trên hai mươi người.

Đi đầu chính là một vị tiểu thư mang thân y phục xanh lá trang nhã, hành vi tự nhiên hào phóng, trên mặt còn mang nụ cười nhu hoà mà cao quý.

Chỉ thấy vị tiểu thư kia đi tới trước mặt Phượng Nguyên Cực, thập phần có lễ mà khom người bái lạy:

“Gia chủ tại thượng, Phượng Minh Châu dẫn dắt con cháu dòng thứ, bái kiến gia chủ.”

Nàng thi lễ, những người đi theo phía sau cũng liền cùng nhau làm bái.

Nàng trời sinh mang theo một loại khí chất khiến người khác nghe theo.

Trong lúc mọi người đang hàn huyên,

Phượng Vô Tà thấp giọng hỏi Hồng Anh: “ Phượng Minh Châu này tuổi còn nhỏ, sao lại có tư cách dẫn dắt đệ tử chi thứ? Nàng đến tột cùng có thân phận gì?”

Hồng Anh giải thích nói: “Vị này là Phượng Minh Châu tiểu thư, năm nay mười bốn. Nàng là đích nữ Lâm thành Phượng gia, cũng là một Hồn Thuật Sư có thiên phú cực cao. Nghe nói, tu vi của nàng còn hơn đại tiểu thư Phượng Vô Tâm, hơn nữa vị Minh Châu tiểu thư này ở Lâm thành Phượng gia có địa vị cực cao, là một đối thủ cạnh tranh khó nhằn nha. Chẳng qua, Lâm thành cách xa Thanh An Thành cho nên dân chúng Thanh An Thành khi nhắc tới Phượng gia cũng chỉ biết tới Phượng Vô Tâm, không biết Lâm thành Phượng Minh Châu.”

Phượng Vô Tà bỗng nhiên cảm thấy có điểm ý tứ —— này nữ tử tu vi còn cao hơn Phượng Vô Tâm?

Nàng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Phượng Vô Tâm.

Quả nhiên, Phượng Vô Tâm đang nhìn Phượng Minh Châu, ngón tay siết chặt, sớm đã tức giận đến xanh mặt. Đôi mắt hiện lên tia ghen ghét.

Phượng Vô Tà không khỏi cười nhạo, Phượng Vô Tâm như vậy chính là đang ghen tị. Nàng ta đương nhiên là không chấp nhận được khác giỏi hơn mình rồi.

Chỉ sợ lại có trò hay để nhìn.

Lục Huyền lúc này lại đột nhiên hỏi: “Tiểu thư,lúc ngài khoảng chừng sáu, bảy tuổi, Phượng Minh Châu tiểu thư đã từng tới phủ một lần, đối ngài vô cùng chiếu cố. Ngài khi đó có bệnh, từ trên gác mái ngã vào hồ nước, vẫn là Phượng Minh Châu tiểu thư không màng ngày đông giá rét, nước ao lạnh băng, kịp thời nhảy vào trong nước cứu ngài một mạng……ngài đều đã quên rồi sao?”

Phượng Vô Tà thật ra có hơi kinh hãi, còn có loại sự tình này? Ký ức của nguyên chủ quá vụn vặt, nàng thật ra cũng không biết.

Nàng chỉ cho rằng thói đời nóng lạnh, trước kia tất cả mọi người đều đem nàng ra tùy ý trêu đùa.

Không nghĩ tới, khi nàng còn nhỏ, lại có một tỷ tỷ như Phượng Minh Châu, thiệt tình mà đối đãi……

Đang nghĩ ngợi ……

Phượng Minh Châu đã cùng các trưởng bối kết thúc việc hàn huyên.

Nàng ưu nhã mà đi tới trước mặt Phượng Vô Tà, tỉ mỉ đánh giá trong chốc lát, vô cùng ôn hòa mà cười:

“Vô Tà, mấy năm không gặp, nghe nói thân thể của ngươi đã khá hơn nhiều, ta thấy mừng cho ngươi.”

Nói xong, không đợi Phượng Vô Tà đáp lại ——Phượng Minh Châu đã kéo tay nàng, cúi sát bên tai Phượng Vô Tà hạ giọng, ngữ khí nghịch ngợm lại vô cùng khí phách:

“Cái nha đầu chết tiệt Phượng Vô Tâm kia mấy năm nay có phải lại khi dễ ngươi hay không? Đừng sợ, ta nhất định giúp ngươi giáo huấn nàng. Ta vừa thấy nàng tay liền ngứa, hận không thể mỗi ngày đánh nàng mấy trận mới đã ghiền”