Tà Y Cuồng Thê

Chương 72: Sống Tạm Ở Đường Gia.




Kim Ngọc Ngân náo loạn một trận trong thư phòng của cha xong, nhân lúc nỗi tức giận chưa kịp bùng phát, lại tức tối trở về khuê phòng của mình.

Thị nữ chào đón trong phòng, muốn thay đổi thường phục trong nhà cho nàng ta, gỡ bỏ những đồ trang sức nặng nề trên đầu, lại bị nàng ta…

“Cút đi!”

Kim Ngọc Ngân nhấc chân lên, hung hăng đá vào bụng thị nữ. Sức lực của người tu luyện hồn thuật rất lớn, thị nữ kia lăn một vòng trên mặt đất, suýt chút nữa hộc máu nhưng cũng không dám tức giận hay lên tiếng, chỉ mau chóng cút ra ngoài.

Sau khi đám thị nữ đi ra, Kim Ngọc Ngân nhận ra, không còn ai để nàng ta trút giận nữa, càng cảm thấy uất ức.

Cuối cùng, nàng ta đập vỡ hết các loại ngọc thạch, bảo khí trân quý của mình, và cả bình hoa, bình sứ.

Rất nhanh sau đó, trên đất là một mớ hỗn độn…

Ngay cả sủng vật nhỏ bé mà nàng ta vô cùng thương yêu – Kim Giáp Thú cũng sợ đến mình trốn trong cái nôi nhỏ của mình, run lẩy bẩy, nức nở khóc.

Những con tiểu yêu thú được Hồn Thuật sư nhận làm sủng vật, cũng là những con yêu thú tiến hóa từ linh lực của thiên nhiên, có linh trí nhưng hồn thuật thường không quá cao, lá gan cũng rất nhỏ.

Con Kim Giáp Thú này được Kim Ngọc Ngân mua được từ một người qua đường. Kim Giáp Thú cảm thấy vị chủ nhân này đối xử với nó rất tốt nhưng đấy là khi nàng ta không tức giận. Bởi vì khi tức giận, nàng ta chẳng khác gì một người đàn bà đanh đá, có đôi khi tức giận còn đánh cả nó.

Cho nên nó chỉ có thể nhỏ giọng khóc, không dám rời đi.

Chỉ sợ khẽ động đậy thôi sẽ khiến cho nàng ta chú ý, biến khéo thành vụng, còn bị đánh một trận…

Kim Ngọc Ngân đập vỡ cái bình ngọc cắm hoa mai duy nhất trong phòng, thở hồng hộc ngồi lên giường, tròng mắt như sắp lồi cả ra:

“Tiểu tiện nhiên, ngươi sờ chân của biểu ca ta thì thôi, lại còn dám vào ở trong nhà biểu ca ta. A a a…”

Nàng ta giật đống vàng bạc phỉ thúy trên đầu xuống, tức giận ném xuống đất.

Sau khi làm vậy, nàng ta hoàn toàn trở thành một người đàn bà đanh đá.

Cuối cùng, không nhịn được, Kim Ngọc Ngân vùi đầu vào trong chăn, gào khóc.

Ở phía bên kia, tại Đường gia.

Đường gia nằm ở phía Đông thành Ma La, dựa vào sự phân bố các thế lực ở thành Ma La, Đường gia chỉ có thể coi là một trung đẳng thế gia, nhưng mà…

Nơi này dù sao cũng là thành Ma La…

Đế đô của đại lục Thiên Kỳ!

Cho nên, dù thế lực Đường gia ở thành Ma La chỉ xếp hạng bậc trung, cũng mạnh hơn nhiều những thế gia trong các thành trấn nhỏ khác!

Phượng Vô Tà bước vào Đường gia, lập tức bị khí chất huấn luyện nghiêm chỉnh của người hầu của Đường gia hấp dẫn!

Từ lúc cô đi vào cửa phủ Đường gia, cho đến khi vào trong phòng tiếp khách.

Dọc đường đi, những người hầu đứng thành hai hàng, dáng người thẳng tắp. Đi qua người nào, người đó sẽ cúi đầu mỉm cười, thái độ cung kính, không kiêu ngạo cũng không tự ti!

Phải biết rằng, sân Đường gia vô cùng lớn.

Từ cửa chính đến phòng tiếp khách, tuy không quá xa nhưng cũng không được gọi là gần.

Phượng Vô Tà ước chừng có khoảng hơn một trăm người hầu đứng đó, dù là nam nữ già trẻ đều mỉm cười đón khách, cúi đầu làm lễ, cẩn thận tỉ mỉ, thực khiến cho người ta kính nể!

“Tiểu Tra, hộ vệ nhà ngươi đúng là không tồi.” Dù là một người bình tĩnh như Phượng Vô Tà cũng phải mở miệng khen ngợi.

Bởi vì cô không khỏi nhớ đến lúc mình còn ở trong quân đội…

Những quân nhân, chiến hữu kia của cô cũng có tư thế hiên ngang và nụ cười thân thiện như vậy…

Đường Tiểu Tra nghe xong, cũng đắc ý bật cười: “Hì hì, Vô Tà, bọn họ đều rất tuyệt đúng không?”

Phượng Vô Tà cười gật đầu.

Lúc này, Đường Kỳ lại lên tiếng. Hắn cảm thấy Phượng Vô Tà như một vị tiên tử đứng trên mây, trên tuyết, hắn là một kẻ tàn phế, thực sự không xứng với cô. Chỉ sợ mình nói nhiều quá sẽ tự khiến bản thân xấu hổ nhưng lại khó lòng kiềm chế được ham muốn, muốn nói với cô vài câu:

“Vô Tà cô nương, ngươi nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiểu Tra kìa. Thật ra hạ nhân nhà ta đều do một tay Tiểu Tra huấn luyện.”

“Ồ? Tiểu Tra, ngươi lợi hại thật đấy!” Phượng Vô Tà cảm thấy thật mới lạ!

Cô chỉ coi Đường Đường, cũng chính là Đường Tiểu Tra là một tiểu quỷ nhanh nhạy, biết đọc suy nghĩ, miệng lưỡi bén nhọn. Nhưng không ngờ nàng lại có bản lĩnh như vậy, có thể huấn luyện hạ nhân phục tùng mình như thế!

Bản lĩnh huấn luyện người như vậy thực sự không thua gì những huấn luyện viên trong các trường đại học ở thời hiện đại!

Đường Tiểu Tra từ trước đã ngưỡng mộ y thuật và khí chất của Phượng Vô Tà, coi cô giống như thần tượng!

Nay nghe được Phượng Vô Tà khen ngợi mình, một người luôn biết cách nói chuyện như nàng lại đỏ ửng cả mặt:

“Thật ra cũng không có gì đâu, Vô Tà, ngươi đừng quá khen. Còn nữa, ca ca, huynh nói sai rồi. Những hộ vệ này mặc dù không mang họ Đường, cũng tuyệt đối không phải những người có thân phận thấp kém trong nhà chúng ta, mà là người có huyết mạch những nhà khác. Cho nên, huynh không được gọi họ là hạ nhân, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, huynh vẫn quên!”

Đường Tiểu Tra chỉ có duy nhất một thiên phú hồn lực, đó là Thính Tâm.

Mà loại thiên phú này tiêu hao rất nhiều hồn lực. Trong vòng một ngày, những thông tin mà nàng nghe được rất hạn chế, cho nên mỗi lần đi ra ngoài, nàng đều mang theo hộ vệ.

Với tính cách ngay thẳng, ưa thích nghịch ngợm, gây sự của nàng, vào những thời điểm quan trọng, những hộ vệ đều liều mình bảo vệ vị tiểu thư này. Cho nên từ lâu nàng đã coi họ như người nhà của mình!

Đường Tiểu Tra rất cởi mở nói cho Phượng Vô Tà biết kinh nghiệm của mình:

“Thật ra, để mọi người nghe lời ngươi cũng rất là đơn giản. Chỉ tám chữ, đãi nhân dĩ nhân, đãi nhân chi thành. Đây cũng chính là gia huấn của Đường gia ta, không cầu làm rạng rỡ tổ tông chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Trước kia, phụ thân ta buôn bán rất vất vả, nhưng nhờ vào tám chữ kia mới khiến cho Đường gia từ một thế gia vọng tộc gặp bao khó khăn trắc trở, nhiều lần xuống dốc lại một lần nữa leo lên!”

Dừng một lúc, Đường Tiểu Tra lại hì hì nói:

“Phụ thân truyền lại việc huấn luyện người khác cho ta, ta sẽ cố gắng làm, làm một tấm gương tốt, đuổi hết những kẻ tâm tư bất chính, giữa lại những người trung nghĩa cần cù, coi như người thân, đối xử thật tốt với họ. Bọn họ sẽ yêu quý ta và nghe lời ta!”

Phượng Vô Tà nghe xong thì vô cùng đồng ý.

Cô cảm thấy Đường Tiểu Tra, dù sở hữu biệt hiệu kì quái, cũng không có sức chiến đấu thực tế, nhưng dung mạo xinh đẹp, nói năng thoải mái, làm việc lưu loát, là một hảo hữu rất đáng để kết giao.

Lời nói của Đường Tiểu Tra nghe có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra lại rất đúng.

Không chỉ những con em thế gia ở đại lục mà ở chính thế giới của cô, vào xã hội Trung Quốc cổ xưa, việc lục đục nội bộ bên trong gia tộc nhiều vô số kể.

Thật ra đều là do người cầm quyền, tấm lòng không rủ bao dung, chỉ biết lo cho tư lợi bản thân mà không màng đến đại nghĩa của gia tộc, mới khiến cho mầm mống tai họa nảy sinh.

Nếu ai cũng giống như Phượng Minh Châu, một lòng chỉ nghĩ cho sự lớn mạnh của gia tộc, hay như vị cô nương Đường Tiểu Tra trước mắt này sở hữu tâm tư vô cùng thuần khiến thì nào có xuất hiện những kẻ tàn ác, dơ bẩn, sẵn sàng phản bội gia tộc.

Nghĩ đến đây, Phượng Vô Tà nhận ra mình đã ngồi vào trong đại sảnh.

Đường Kỳ rất lễ độ, sai thị nữ bừng trà thơm hoa nhài lên:

“Phượng cô nương, việc bọn ta đường đột mời cô nương vào Đường gia, hi vọng cô nương đừng trách. Thật sự ta và tiểu muội quá cảm kích. Cô nương nói xem, ngay cả Triệu Thủy Ngọc Địch cô nương cũng không cần thì…chúng ta cũng không biết phải báo đáp như nào…Cô nương uống trà trước, gia phụ ta đang thay y phục, chuẩn bị đến rồi!”

Vừa nói xong, liền thấy một vị lão gia mặc y phục màu xanh, sắc mặt kích động, đi vào phòng tiếp khách, suýt chút nữa còn quỳ gối trước mặt Phượng Vô Tà.

“Người nào có thể cứu được con ta? Cô nương, là ngươi sao? Lão hủ quỳ xuống trước người. Cô nhìn qua, quả nhiên là “nhi hành thiên lý lộ, thân tâm thiên lý trục” mà. Ta hiểu rõ Đường Kỳ và Đường Đường nhà ta, nghe nói cô nương không chịu nhận Triệu Thủy Ngọc Địch mà Đường Đường tặng. Ôi chao, chẳng lẽ hồn khí đó không lọt được vào pháp nhãn của người sao? Yên tâm, cô nương muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng, dù là phải tìm từ trên trời xuống dưới đất, lão hủ cũng sẽ tìm cho ngươi…”

“Khụ…” Phượng Vô Tà đang uống trà, suýt chút nữa phun ra ngoài. Nàng vội vàng đỡ lão nhân gia dạy, cũng không thể để tiền bối nhà người ta quỳ trước mặt một tiểu nha đầu như mình được.

Vất vả lắm mới đỡ được lão nhân dậy, Đường lão gia lại kích động đưa tay lau nước mắt:

“Ôi, cô nương ơi, lão hủ thực sự “lệ doanh khâm, lệ doanh khâm, lễ nguyệt cầu thiên, nguyện quân tri nghĩa tâm”!”

Phượng Vô Tà nghe xong liền dở khóc dở cười.

Đường lão gia này, sao cứ mỗi lần mở miệng là lại thêm vào vài câu thơ vậy…

Hơn nữa, cách dùng thơ như vậy…

Thực sự khiến cô không quen.

Thật ra,

Đường lão gia tên là Đường Minh Kính, ngày trước cũng có đọc sách, nhưng mà không nhiều lắm. Vì sự thất bại của gia tộc nên luôn đi theo Kim lão gia buôn bán, giao dịch, mãi đến tuổi trung niên, phát tài rồi, sau khi ổn định gia tộc, mới quan tâm nhiều hơn đến chuyện đọc sách.

Nhưng Đường lão gia và Kim Lão gia có tính cách không giống nhau.

Vì sợ ngôn từ của mình không đủ thanh cao nên đặc biệt thích đọc nghiềm ngẫm từng chữ một, sử dụng thành ngữ, thơ phú khi nói chuyện…

Tuy rằng thường xuyên cũng dùng sai.

Nhưng nghe lâu lại thấy quen thuộc.

Tựa như Phượng Vô Tà bây giờ, dù hiện tại nàng đang cố nhịn được, gần như nội thương đến nơi, nhưng không lâu sau cô cũng dần dần quen với cách nói này.