Tà Y Cuồng Thê
Phượng Vô Tà đi tới tàng thư các của Phượng Phủ. Nàng theo trí nhớ của nguyên chủ đến xem thế nào. Nơi này có người canh giữ, bình thường chỉ có con cái của Phượng phủ mới có thể vào.
Bởi vì tàng thư các chứa vô số những bí tịch luyện công nội bộ, vì để bảo đảm bí tịch võ học không bị truyền ra bên ngoài, sau khi vào tàng thư cũng chỉ có thể xem, không thể mang đi! Hơn nữa thời gian đọc cũng có hạn--- Mỗi ngày chỉ được xem hai canh giờ!
Trước đây Phượng Vô Tà vẫn là đứa ngốc, vậy nên từ trước đến giờ vẫn chưa vào tàng thư các. Hôm nay là lần đầu tiên nàng đến nơi này, mới phát hiện ra…
Hóa ra Phượng gia lại có nhiều người thích đọc sách đến vậy!
Ở trong này nàng không những gặp được Phượng Vô Hà, Phượng Vô Tâm, thậm chí còn gặp được Đại thúc Phượng Tử Nhân, Nhị thúc Phượng Tử Nghĩa, còn có cả con trai của Đại thúc Phượng Vô Lâm.
“Ô, sao thế này, ngay cả đứa ngốc cũng thích đọc sách?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Đi ra ngoài đi! Đừng có đến đây làm bẩn thánh địa tàng thư các Phượng gia!”
Phượng Vô Tà đang suy nghĩ xem làm sao có thể vừa tiếp tục giả ngu vừa có thể xen vào tàng thư các đọc sách được, lại chợt nghe tiếng nói trào phúng này. Đáy lòng nàng cười lạnh hai tiếng, vừa ngẩng đầu liền chạm mắt với Đại tiểu thư Phượng Vô Tâm.
Phượng Vô Tà liền cảm nhận được chút cảm giác kinh sợ và phẫn nộ, có lẽ là của nguyên chủ còn sót lại. Lại còn dám ở đây ra oai! Cái kẻ sát nhân này!
Nàng lặng lẽ thở dài, trong lòng an ủi tàn hồn của nguyên chủ.
Yên tâm đi. Ta chiếm cơ thể ngươi sống lại, vì vậy kẻ thù của ngươi cùng là kẻ thù của ta, ân nhân của ngươi cũng là ân nhân của ta. Có ân báo ân, có oán báo oán! Cảm giác sợ hãi và phẫn nộ mới được áp chế đi một chút!
Phượng Vô Tà từng bước từng bước đi tới Phượng Vô Tâm, khóe miệng mang theo nụ cười bí hiểm, giống như ma quỷ từ địa ngục đi báo thù!
Trong lòng Phượng Vô Tâm cả kinh: Ánh mắt sao lại trở nên sáng rõ như vậy? Sao không giống kẻ ngốc chút nào vậy chứ…..
Lúc đó, nàng đã kiểm tra kẻ ngốc đó đã chết ở chuồng heo rồi cơ mà, chỉ là hoảng sợ quá nên quên chưa xử lí thi thể. Đêm hôm đó, nàng đã phái tâm phúc của mình qua đó để giải quyết, vậy mà—người phái đi lại không thấy quay trở về!
Về sau Phượng Vô Tâm không kiềm chế được, lẻn quay lại chuồng heo ở hậu viện xem như thế nào. Lúc đó không thấy Phượng Vô Tà ở chuồng heo nữa, không những thế, nàng còn thấy cả thi thể tâm phúc của nàng…. Thi thể kia trông thật sự thê thảm… Ở giữa trán thủng một lỗ máu tươi hung tợn, không biết là bị cái gì đâm xuyên qua đầu, phụt cả óc ra! Đáng sợ nhất chính là, thi thể còn đang mở to con mắt hoảng sợ, chết không nhắm mắt….
Phượng Vô Tâm cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Để ngừa ngộ nhỡ, nàng xử lí sạch sẽ thi thể, sau đó hoảng loạn rời đi, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nhưng lạ lùng là, tới ngày hôm sau, cả Phượng gia lại bàn tán chuyện của Phượng Vô Tà!
Phượng Vô Tâm không thể nào tin nổi!
---Phượng Vô Tà kia thế mà lại không chết?
---Vậy cái người mà nàng dùng hỏa tiên quất đến chết là ai?
---Người của nàng phái đi sao lại chết?
Mấy câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu nàng, làm cho nàng ngủ cũng không an ổn, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Gia chủ sắp xuất quan, đồng nghĩa với việc ngày tuyển người thừa kế cũng sắp bắt đầu. Nàng thật phát sầu phải nghĩ xem phải xử lý cái kẻ ngốc này như thế nào, định án binh bất động rồi tính sau…
Thế nhưng vậy mà cái kẻ ngốc này lại đến tàng thư các!
Nàng ta muốn đọc sách? Muốn học võ thuật? Nàng cũng muốn trở thành hồn thuật sư?
Nàng không hiểu nàng ta chỗ nào?
Phượng Vô Tâm luôn chán ghét Phượng Vô Tà, thấy Phượng Vô Tà đang đi về phía mình, nàng liền nhớ tới xuất thân thứ xuất của mình, lại nhớ tới thiếu chủ Mộ Dung Phong mà nàng ngày đêm mong nhớ, cảm giác chán ghét ở đáy lòng lại nổi lên mãnh liệt!
Rốt cuộc thì, Phượng Vô Tâm rút trong người ra cây hỏa tiên, đánh trên mặt đất một cái, lại giơ lên, chỉ vào chóp mũi Phượng Vô Tà:
“Cái kẻ ngốc này, còn tiến lên một bước, cây hỏa tiên của ta sẽ không khách khí đâu! Ngươi muốn tìm cái chết sao? Mau cút ra khỏi tàng thư các!”
Phượng Vô Tà vỗn muốn giả ngốc cho đến khi gia chủ xuất quan, nhưng nàng cảm thấy phải dội một gáo nước lạnh vào tỷ tỷ não tàn này.
Ta muốn chết? Ta thấy kẻ tìm đường chết là ngươi thì có!
Phượng Vô Tâm não tàn đã khiêu chiến đến giới hạn kiên nhẫn của nàng! Cái loại giết người mà vẫn không chột dạ, lại còn vô liêm sỉ đòi đánh nàng sao?
Nàng bất chấp, giống như một u hồn, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Phượng Vô Tâm.
Nhanh như chớp, nàng liền bấm vào huyệt á khẩu của Phượng Vô Tâm, một tay đoạt đi hỏa tiên rực lửa, từ bị động chuyển thành chủ động—giơ lên cao, hung hăng quất một roi vào mặt Phượng Vô Tâm.
“Chát------“ đánh bay cả da thịt!