Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 94




Phương Nghiên cùng Thẩm An xuống xe, sau khi trông thấy nhà riêng của bọn họ không khỏi cảm thán "chậc chậc chậc" vài tiếng.

Y đương nhiên biết thân phận của Hàn Tử Việt là gì, cũng như địa vị của Hàn gia như thế nào. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

"Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết Tiểu Thư cậu bây giờ đã là một 'phu nhân nhà giàu', nhưng hiện tại xem ra một chữ 'phú' không thể biểu thị hết được, đây đúng là hào môn chân chính mà." Phương Nghiên vuốt vuốt cằm của mình, trêu ghẹo Thẩm Thư.

Một đại gia tộc đỉnh cao tồn tại qua nhiều thế hệ trong giới kinh doanh, đương nhiên là một gia tộc giàu có.

"Nếu cậu hâm mộ thì để mình giới thiệu cho cậu một 'thiếu gia hào môn' khác nhé, sau đó cậu gả đến Hải Lam Tinh làm 'phu nhân nhà giàu'?" Đối với lời trêu ghẹo của Phương Nghiên, ý cười trên mặt Thẩm Thư không hề thay đổi.

"Thôi thôi thôi! Coi như muốn gả thì cũng phải là đối phương gả cho mình! Hơn nữa, người ta thường chướng mắt 'đồ nhà quê' như mình nên cũng không hy vọng gì." Phương Nghiên lập tức phản bác: "Tiểu Thư, bây giờ cậu học hư theo Hàn Tử Việt rồi đúng không."

"Không phải là mình học hư, ai bảo trước kia mỗi lần nói chuyện cậu đều trêu mình đến nỗi á khẩu không nói được gì, đây gọi là 'gậy ông đập lưng ông." Thẩm Thư vui vẻ đáp lại Phương Nghiên.

- --

Phương Nghiên thật cẩn thận duỗi tay chọc chọc vào bé con vừa mới tỉnh lại ở trong nôi, cậu con trai thứ hai của Thẩm Thư và Hàn Tử Việt - Hàn Tư Kỳ.

"Mấy ngày nữa là đến tiệc đầy tháng của Tiểu Tư Kỳ?" Phương Nghiên vừa hỏi vừa thích thú chọt chọt hai má phúng phính của bé con.

Tên đệm của các thế hệ con cái Hàn gia đều là "Tư", "Kỳ" có nghĩa là đánh cờ, thương trường như chiến trường, từ cái tên này có thể thấy được kỳ vọng của nhà họ Hàn đối với bé con này như thế nào.

Nhũ danh của Hàn Tư Kỳ là Nhạc Nhạc, bởi vì Thẩm Thư hy vọng bé con sẽ luôn được hạnh phúc, giống như Thẩm An cả đời bình yên, mọi điều tốt đẹp.

Tuy nhũ danh "Nhạc Nhạc" này hơi "thô" một chút, nhưng nó chứa đầy sự kỳ vọng của Thẩm Thư dành cho bé con.

"Còn sáu ngày nữa." Thẩm Thư trả lời, sau đó ôm Hàn Tư Kỳ từ trong nôi lên.

Hàn Tư Kỳ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào ba ba đang ôm mình, khóe miệng vui vẻ bập bẹ phun bong bóng.

Mặc dù biết bé con còn nhỏ chưa có "ý thức tự chủ" gì nhưng Thẩm Thư và Phương Nghiên vẫn không nhịn được tâm tư muốn trêu chọc bé con.

Tựa như năm đó khi Thẩm An vừa mới sinh ra, tuy Thẩm Thư không hiểu gì cả, tuổi cũng còn rất nhỏ nhưng khi nhìn thấy sinh mệnh bé bỏng mình đã sinh ra này, trong lòng cậu ngập tràn hạnh phúc chào đón bé con.

Mà hiện tại, đứa nhỏ này sinh ra thì cậu đã không còn lẻ loi một mình ở bệnh viện nữa, bên cạnh cậu có rất nhiều người, cùng cậu chờ đón Hàn Tư Kỳ chào đời.

Quan trọng nhất là có Hàn Tử Việt và Thẩm An.

Đó chính là hơi ấm gia đình.

- --

Tiệc đầy tháng của Hàn Tư Kỳ được tổ chức tại khách sạn của Hàn gia, khách mời tụ hội đầy đủ những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp trong xã hội, khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Lúc trước nhân dịp sinh nhật bảy tuổi của Thẩm An, Hàn Tử Việt đã tổ chức tiệc sinh nhật cho Thẩm An ở nhà tổ Hàn gia, mục đích chính là thông báo cho toàn xã hội biết về thân phận của Thẩm Thư và Thẩm An.

Lần đầu tiên Phương Nghiên tham gia loại yến hội này nên cả người đều không được tự nhiên. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là tiệc đầy tháng của con nuôi y, y cũng không thể để mình mất mặt được.

Thời điểm nhìn thấy Lâm Tiêu, miệng của Phương Nghiên lại ngứa ngáy nhịn không được châm chọc vài câu. Không biết vì sao nhưng Phương Nghiên rất không thích tên Beta Lâm Tiêu này.

Mà đương nhiên Lâm Tiêu cũng sẽ không để mặc cho Phương Nghiên "chế nhạo" mình, anh ta luôn luôn có thể đáp trả lại Phương Nghiên.

Thẩm Thư và Hàn Tử Việt ôm Hàn Tư Kỳ đứng ở bên cạnh với vẻ mặt bất lực, đã lâu không gặp mà hai người kia vẫn có thể cãi nhau như vậy.

Thẩm An bất đắc dĩ che hai lỗ tai mình lại, vẻ mặt "bất lực". Trời ạ, vì sao lần nào ba nuôi và chú Lâm gặp nhau cũng đều thích cãi nhau vậy!!!

- --

Nếu biết ly rượu kia tác dụng chậm lại lớn như vậy, Phương Nghiên xin thề tuyệt đối sẽ không tò mò mà uống vì màu sắc đẹp đẽ của nó. Nếu không uống nó, y cũng sẽ không rơi vào tình huống như bây giờ.

Phương Nghiên trần trụi ngồi trên giường, mím chặt môi nhìn về phía Lâm Tiêu mặc áo choàng tắm màu trắng đang đứng ở cửa phòng tắm. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Phương Nghiên cũng bạo phát.

Y trở tay cầm lấy chiếc gối sau lưng ném về phía Lâm Tiêu, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, eo y phát ra một tiếng "cạch" thanh thúy, cơn đau ập đến khiến y lập tức gục xuống giường, hít một ngụm khí lạnh. Chiếc gối trên tay y cũng vì mất sức mà rớt lại xuống giường.

"Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?!" Phương Nghiên thở hồng hộc, hung hăng trừng mắt chất vấn Lâm Tiêu.

Y thế mà lại cùng cái tên đáng ghét này làm loại chuyện kia sao!!!

"Những lời này không phải nên là tôi hỏi cậu à?" Lâm Tiêu hờ hững hỏi ngược lại.

Ánh mắt đảo qua nửa người trên lộ ra ngoài chăn bông của Phương Nghiên, những vết xanh xanh tím tím trên đó tất cả đều là thành quả "vất vả gần cả đêm" của anh ta.

Tuy Lâm Tiêu cũng không thích Phương Nghiên cho lắm, nhưng sau khi được "nếm" thử qua một lần cảm thấy hương vị cũng không tệ.

"Anh nói cái gì?!" Phương Nghiên hung hăng trừng mắt Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cũng không buồn cãi cọ với y nữa, đi đến mở cửa ra. Ý định của anh ta là để cho Phương Nghiên nhìn rõ số phòng bên ngoài, kết quả...

"Lâm Tiêu... A Nghiên?!"

Lâm Tiêu vừa mở cửa phòng khách sạn ra, đúng lúc Thẩm Thư đang cùng Thẩm An đang đi tìm người ở bên ngoài.

Đêm qua Thẩm Thư uống say nên đã được Hàn Tử Việt đưa về, sáng hôm nay tỉnh lại mới phát hiện Phương Nghiên không có mặt ở nhà riêng. Sau khi hỏi một chút thì biết được tối hôm qua Phương Nghiên cũng uống say nên đã ở lại khách sạn, là Hàn Tử Việt bảo nhân viên sắp xếp phòng cho Phương Nghiên.

Sau khi hỏi người quản lý khách sạn, Thẩm Thư lấy thẻ phòng rồi dẫn Thẩm An đến phòng của Phương Nghiên để tìm y, nhưng không có ai trong phòng.

Trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, nhìn qua căn bản không giống như có người từng ở, máy liên lạc của Phương Nghiên cũng tắt.

Thẩm Thư rất lo lắng cho Phương Nghiên, nên định kéo Thẩm An đến chỗ quản lý khách sạn để kiểm tra camera giám sát, muốn biết rốt cuộc đêm qua sau khi say rượu Phương Nghiên đã đi đâu.

Lỡ như xảy ra chuyện gì...

Không chỉ Thẩm Thư mà ngay cả Thẩm An cũng rất lo lắng. Thẩm An nhíu chặt đôi lông mày. Ngay khi hai cha con vừa ra khỏi phòng của Phương Nghiên liền thấy cửa phòng đối diện mở ra.

Là Lâm Tiêu, mặc áo choàng tắm đứng ở cửa. Nhưng ánh mắt sắc bén của Thẩm Thư vẫn nhìn thấy đằng sau Lâm Tiêu, trên chiếc giường lớn kia là Phương Nghiên trần trụi nửa người trên.

Dấu vết trên người Phương Nghiên, Thẩm Thư sao lại không biết là đã xảy ra chuyện gì chứ?