Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 40: Tết ta




Sắp đến tết âm lịch, các đài truyền hình cũng bắt đầu cuộc đại chiến năm mới, nhưng bất kể bộ phim truyền hình nào cũng không hot bằng <Ẩn số. Thiên Thành>, bắt đầu từ tập đầu tiên khi đại minh tinh được hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ Vân Thường xuyên không đến Nam Quốc trở thành Ngũ phu nhân của Cảnh Vương, liền tạo ra sự xôn xao lớn, một cơn sốt nhanh chóng lan tràn, mà rất nhiều cư dân mạng mỗi ngày đều chờ mong những tập kế tiếp, chờ mong diễn biến tiếp theo của bộ phim.

Trên diễn đàn, còn có fan hâm mộ nhiệt tình của bộ phim này mỗi ngày đều dựa vào nội dung tập trước để đoán nội dung tập sau, sau đó xem mình có thể đoán đúng được bao nhiêu.

Hiện tại có một câu nói, phim truyền hình có thể đoán trước được nội dung thì không phải là một bộ phim hay.

Mỗi ngày hai tập phim được phát sóng đều khơi dậy sự hứng thú của khán giả, mỗi ngày họ đều quan tâm xem Vân Thường làm thế nào chuyển nguy thành an trong Vương phủ bốn bề nguy hiểm. Cũng có một vài cư dân mạng nhận xét, rốt cuộc cũng có bộ phim này thấy được một nữ chính không phải bạch liên hoa. Mỗi quyết định Vân Thường làm ra đều phù hợp với thân phận của cô, mà kinh nghiệm lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm của cô cũng có tác dụng mang tính quyết định đối với sự sống còn của cô ở đây.

Mà thái độ của Vương gia Dạ Tiêu Thần cũng bắt đầu được cư dân mạng suy đoán, rốt cuộc từ khi nào hắn chú ý đến Vân Thường đến từ tương lai, mà cô gái xinh đẹp tuyệt trần Bách Hàm được Dạ Tiêu Thần đưa về cũng làm không ít người thích nữ chính phải lo lắng. Chỗ làm cho khán giả hài lòng là bộ phim này không xuất hiện hình ảnh Vân Thường dùng giọng hát gì hấp dẫn Vương gia, Vương gia cũng không vì cô là người hiện đại mà say đắm, đi con đường như chính kịch, mà lại làm người ta vô cùng băn khoăn.

Các cư dân mạng mỗi ngày đều đoán nội dung bộ phim, đoán ý nghĩa sâu xa trong mỗi câu nói mỗi động tác, hoàn toàn coi bộ phim như một điều bí ẩn đầy nghi hoặc.

Mà dưới sự yêu thích như vậy, tỉ suất xem <Ẩn số. Thiên Thành> càng ngày càng cao, thậm chí còn phá kỉ lục về tỉ suất xem, hơn nữa tỉ suất này còn có xu hướng tiếp tục tăng lên.

Sự vang động của <Ẩn số. Thiên Thành> hoàn toàn làm tên tuổi của Nghê Vân Huyên nổi đình nổi đám, nhất thời phố lớn ngõ nhỏ, không ai không biết đến cái tên Nghê Vân Huyên, mà nam diễn viên chính của bộ phim này cũng vì thế mà nổi tiếng, đi đến đỉnh cao sự nghiệp.

Bất kể Nghê Vân Huyên đi đến đâu cũng có thể thu hút một lượng fan lớn, hiện tại cô thật sự không dám tùy tiện ra khỏi cửa, cũng bởi vậy, Nghê Vân Huyên không thể không trở về nhà trọ lúc trước mình đã mua.

<Ẩn số. Thiên Thành> thành công, hoàn toàn đẩy Nghê Vân Huyên lên thành một hoa đán, hơn nữa số lượng fan cũng khiến người ta phải kinh ngạc, có thể nói là nhờ vào bộ phim truyền hình này mà thành danh sau một đêm.

Nghê Vân Huyên nếm trải cảm giác thành danh sau một đêm, nhưng cũng vì vậy mà cuộc sống hoàn toàn bị phá vỡ, trước kia cô phải cải trang một chút để ra cửa, nhưng hiện tại cô trực tiếp không dám ra khỏi nhà, sợ sẽ bị mọi người nhận ra. Mà số người quan tâm blog của cô cũng chợt gia tăng, bản thân cô rất lười, không thích cập nhật blog, liền đăng một vài bức ảnh của mình lên, hơn phân nửa là ảnh trong phim, cho dù là như thế, số lượng bình luận cũng cao đến dọa người, giống như mỗi ngày những fan này chỉ chú ý xem bao giờ cô cập nhật blog và weibo vậy.

Cô ngồi trước máy tính, trên mặt đắp mặt nạ, mà ngón tay cô không ngừng gõ gõ trên bàn phím. Cô thích trả lời về một vài điều trên diễn đàn của mình, để những người yêu mến cô cảm nhận được sự tồn tại của cô, mà cảm giác ấy khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Nhưng bởi vì đêm nay là giao thừa nên số người online trên mạng không nhiều lắm, dù sao cũng có rất nhiều tiết mục như vậy hoặc kiểu như vậy. Trên thực tế từ sau ngày cô rời khỏi thì cô cũng không quay về biệt thự đó, tất cả đều là Lương Bích mang đi, thật ra cũng không cần phải mang đi, những thứ cô nhận vào ở đó còn nhiều hơn những thứ cô bỏ ra gấp trăm ngàn lần.

Cô cũng muốn gọi cho Lục Tử Chiếu một cuộc điện thoại mang ý hỏi thăm, nhưng vẫn không dám, hoặc là, cô rời khỏi không bao lâu thì sẽ có người tiến vào, thế giới này thiếu ai cũng sẽ không thay đổi.

Cô lấy di động ra, có phải cô nên nhắn cho anh một tin chúc mừng năm mới gì đó?

Những tin nhắn chúc tết này được sao chép gần như nguyên xi, vốn cô định tìm trong đống tin nhắn mẫu một tin để gửi cho Lục Tử Chiếu, nhưng thấy cái này với cái kia cũng chẳng khác nhau là bao. Cô nghĩ bản thân mình có phải nên tự viết một tin nhắn cho anh hay không? Mới vừa nhấn xác nhận gửi tin nhắn, điện thoại gọi đến, mà lúc trước cô vẫn nhấn nút xác nhận, cho nên trực tiếp bấm nút nghe.

Cô hơi kinh ngạc, thật sự có chuyện quỷ dị như vậy.



Cô nhớ trước kia có xem một bộ phim thần tượng, nam chính và nữ chính cùng đi trên đường, hai người gọi cho đối phương cùng một lúc, sau đó đều nhận được tín hiệu máy đang bận, sau đó họ đồng thời dừng cuộc gọi, bỏ lỡ một lần. Trong tình huống không có sự thỏa thuận trước, tỉ lệ mà hai người cùng gọi điện cho đối phương rốt cuộc cao bao nhiêu?

Cô đeo tai nghe lên: “Có việc gì à?”

Đối phương trầm mặc một thời gian, cô chau mày, nhưng vẫn chờ đợi.

“Em xuống lầu đi.”

Cô nâng mày, tuy rằng mặt nạ trên mặt làm cô không thấy được mình có biểu hiện gì, nhưng cô lại vô cùng vui vẻ: “Làm gì?”

“Em xuống lầu, anh ở dưới nhà trọ của em.”

Tâm tình của cô rất tốt: “Hay là anh về đi, bởi vì em vẫn chưa nói cho anh em đã chuyển nhà, cho nên anh đến nhầm chỗ rồi.”

“Nghê Vân Huyên, anh ở dưới nhà trọ của em, phiền em ít nói lời vô nghĩa thôi.”

Cô nhìn về phía cửa sổ, buông máy xuống, chạy đến ban công. Quả nhiên, phía trước một chiếc xe không nhìn ra được là loại nào đang đỗ ở phía dưới, một người đàn ông đang dựa vào bên cạnh xe.

Cô có phần ngạc nhiên, sao anh lại tìm được nơi này?

Nhưng có gì là anh không làm được đâu?

Cô bỏ mặt nạ xuống, sau đó nhanh chóng thay quần áo, mang theo một chiếc mũ có thể che khuất mặt, sau đó quấn khăn quàng quanh cổ.

Cô kiểm tra một chút, như thế này mà đứng trong bóng tối thì ai có thể nhận ra cô được.

Sau đó cô hoạt bát chạy xuống, mà sau khi Lục Tử Chiếu nhìn thấy cô thì thản nhiên mở miệng: “Nếu em xuất hiện với dáng vẻ như vừa rồi, tỉ suất làm người khác quay đầu lại nhìn tuyệt đối cao hơn 200%.”

Ai sẽ đeo mặt nạ ra ngoài?


Hơn nữa vào thời điểm này, người khác không bị dọa cho chạy mất dép mới là lạ. Vậy nói thế nào thì bộ dạng xấu cũng không sai, ra ngoài dọa người mới là sai.

Cô tự giác tiến vào trong xe anh: “Thật lạnh mà.”

Lúc này anh bật điều hòa trong xe lên, nghe tiếng điều hòa đang hoạt động, cô mới nhớ tới một chuyện, anh không thích bật điều hòa. Khi cô lạnh đến phát run thì vô cùng buồn bực với thói quen đó của anh, mà lí do anh đưa ra là khi điều hòa hoạt động có cảm giác hô hấp không thoải mái.

Cô xoa xoa tay: “Hôm nay không cần ở cùng bố mẹ anh?”

Cô vừa mới phun ra lời này thì liền bĩu môi, nói sai rồi… dường như vài năm gần đây quan hệ giữa anh và bố mẹ rất bế tắc.

Cũng may là anh không so đo: “Không cần.”

“Ờ…” Cô kéo âm cuối ra thật dài.

Đêm giao thừa hàng năm ở Nam Thành có rất nhiều ngọn đèn vô cùng rực rỡ, giống như một bức tranh trong chớp mắt xuất hiện trước mặt mình, mà mấy năm gần đây những ngọn đèn được nhà nước để tâm tạo ra, người thích cũng ngày càng nhiều. Cho nên, mỗi khi đến ngày này, mọi người đứng ở đây không ít, đương nhiên những ngày này cảnh sát cũng nhiều, bởi vì có một năm từng xảy ra sự kiện giẫm đạp.

Lục Tử Chiếu đỗ xe ở rất xa, cũng khó vì anh đã đoán trước được, bãi đỗ xe gần ngọn đèn đã chật cả rồi.

Tay anh nắm lấy bàn tay cô, rất dùng sức, nhưng không đau.

Người ở phía trước rất nhiều, hai người chẳng qua cũng chỉ là một cặp đôi bình thường, chen chúc trong đám người. Trước kia cô rất chán ghét cảm giác như vậy, cho nên dù không ngắm được thì cũng sẽ không chen chúc trong đám người này, nhưng giờ phút này cô lại có thứ cảm giác khó hiểu, tận dụng mọi khả năng có thể, muốn đi đến chỗ đầu tiên.

Xuyên qua một đoàn người đang rộn ràng nhốn nháo, hình như cũng là một loại niềm vui.

Rốt cuộc, hai người chui qua được đến góc bên cạnh chỗ đầu tiên, những người ở giữa rất dũng mãnh, người ta sẽ không để bạn đứng yên ổn.

Mà ờ phía trước là một hàng lan can vững chắc, bởi vì trước ngọn đèn là một hồ nhân tạo lớn, sau khi bắt đầu biểu diễn thì cũng có thể thấy được chiếc bóng phản chiếu trên mặt hồ, cảm giác đó có thể dùng từ “rung động” để miêu tả.

Vào lúc 11:30 tối, ngọn đèn bắt đầu sáng, thời gian là một tiếng.


Chủ đề năm nay là “Nhà”, dùng ngọn đèn kể lại quá trình trưởng thành của một cậu bé. Trước đây cậu bé thường được bố cõng trên lưng, dần dần theo quãng thời gian trưởng thành của cậu, lưng bố mẹ càng ngày càng còng. Cậu đi học, dưới sự nuôi dưỡng đầy khó khăn vất vả của bố mẹ rốt cuộc cậu cũng đỗ đại học. Nhưng cậu trai tốt nghiệp xong, chỉ nhớ đến chuyện việc làm, chỉ nhớ đến bạn gái. Cậu chưa từng gửi về cho bố mẹ một đồng nào, nhưng bố mẹ lại sợ cuộc sống của cậu không tốt, nhờ người đưa tiền làm thuê mỗi năm của họ cho con trai. Cậu trai nhìn thấy đôi dép lê tự tay mẹ làm, chuyện cũ hiện ra trước mắt, cuối cùng nước mắt rơi lã chã, sau đó về nhà.

Câu cuối cùng hiện lên trên ngọn đèn là – Năm nay, bạn về nhà chưa?

Không ít người cảm thấy tấm biển ấm áp trên ngọn đèn năm nay rất hay, xem thì cảm thấy rất xúc động.

Lục Tử Chiếu giữ Nghê Vân Huyên lại, không di chuyển, mà chờ người khác kéo nhau rời đi.

Tay cô nắm lấy cánh tay anh: “Lúc anh xem thì có suy nghĩ gì?”

“Nhà anh không nghèo như vậy.” Anh còn nghiêm túc nhìn cô: “Không có gì xúc động, hơn nữa, anh ghét lễ mừng năm mới ghét tết ghét đêm giao thừa.”

Cô mân mân môi: “Anh có cái gì là không ghét?”

Anh nắm lấy tay cô: “Đi thôi!”

“Em không thì sao?” Cô dứt lời xong, liền thực sự không đi, kết quả là anh kéo ở phía trước, mà tốc độ di chuyển của cô ở đằng sau không thống nhất, cô đột nhiên ngã xuống đất, vốn anh có thể kéo cô lên, nhưng anh lại buông tay vào lúc này.

“Chỉ bị ngã, mà thôi.” Anh ngồi xổm xuống nhìn cô, một bộ dạng có phần thương xót: “Em đau không, cần anh đỡ?”

Cô bỏ tay anh ra: “Không cần lòng tốt giả dối của anh.” Anh không buông tay cô cũng sẽ không bị ngã, may mắn, mặc nhiều, ngã không đau.

Dọc đường hai người không nói gì, liền một trước một sau đi trên đường, sau đó đến chỗ xe đang đỗ.

Cô nhìn bóng lưng anh, trên mặt từ từ hiện lên ý cười, tay cô muốn nắm lấy tay anh nhưng lại không dám, cứ xoắn xuýt vào nhau, vẫn là không nắm lấy, cuối cùng hai người đều lên xe, cô còn có vẻ rất tiếc nuối.

Bởi vì mang theo chút tiếc nuối như vậy, cho nên cô quên mất, con đường mà anh đang lái xe đi là con đường quay về nhà trọ của cô.

Khi xuống xe cô mới cảm thấy có phần không thích hợp, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tiến thẳng vào thang máy, người này thật sự cho rằng đây là nhà anh?