Chương 15: Vương mộ
Vương mộ có cấu trúc ẩn mình sâu dưới lòng đất và chỉ có duy nhất lối vào được chế tác để có thể nằm trên một gò đất cao. Bên trên mặt đất có đến ba ngôi mộ được xây dựng theo kiểu một ngôi đền cổ, đồng thời cả ba ngôi đền đều là lối vào của Vương mộ. Kiến trúc dưới lòng đất tuy rằng đối với vài người sẽ khá xa lạ nhưng từng có thời điểm các khu vực trọng yếu của một vài quốc gia sẽ được xây dựng sâu bên dưới lòng đất. Vương mộ mặc dù đã được xây dựng từ hàng ngàn năm về trước nhưng nó lại mang theo một công nghệ bảo mật tiên tiến từ những chế tác ma pháp, vật phẩm và các “thủ vệ giả” là những con rối được rót năng lượng liên tục để vận hành và chịu trách nhiệm thủ hộ nơi đây.
Thợ săn kho báu và các kẻ đào mộ trộm thường sẽ có rất nhiều cách khác nhau để thu thập thông tin và đột nhập một ngôi mộ cổ nào đó. Trong các ngôi mộ cổ đại đều ẩn chứa những bảo vật quý giá, càng đáng giá hơn khi đó là mộ phần của các tu tiên giả, vì cơ bản cảnh giới càng cao thì vật phẩm mang theo càng trở nên bất phàm và trân quý.
Vương mộ được người đời truyền tai nhau là mộ vị của một Tiên nhân đã đắc đạo vào hàng ngàn năm trước đã vì một cuộc chiến đẫm máu mà phải bỏ mình nơi đây, cũng có lời đồn cho rằng chủ nhân Vương mộ đã đột phá cảnh giới Tiên nhân thất bại và phải chịu kết cục bạo phát cơ thể dẫn đến hồn siêu phách tán. Những lời đồn có ở khắp mọi nơi nhưng sự thật thì chỉ có những ai đã từng khám phá qua Vương mộ mới có thể trả lời được, tuy nhiên lại chưa từng có kẻ nào tìm thấy hoặc trở về sau khi tìm thấy Vương mộ. Qua một đoạn thời gian thì các lời đồn cũng dần dần mờ nhạt và Vương mộ dần bước chân vào hàng ngũ những câu chuyện ngày xưa, ngụ ý kể về một thứ hư ảo chưa từng tồn tại.
Đi sâu vào lăng mộ, sau khi vượt qua những cạm bẫy c·hết người ở phía trước, ta có thể nhanh chóng tìm thấy trung tâm của lăng mộ. Một khu vực rộng lớn có rất nhiều sợi xích đang nóng chảy trói chặt một thanh trường kiếm màu sáng bạc ở giữa. Thanh trường kiếm với chuôi kiếm xoắn ốc được làm bằng một chất liệu như đá cuội dài khoảng ba gang tay, nó được kết nối với lưỡi kiếm màu bạc bằng một sợi dây màu đen pha lẫn một chút xám tro trông rất cũ kỹ và mục nát. Xung quanh thanh kiếm có một sợi tàn hồn đang lượn lờ xung quanh như thể nó là linh hồn của thanh kiếm.
...
Thân thể Hirio vụt nhanh qua các thân cây to lớn và lao nhanh về một hướng nào đó, cậu đang chạy như thể có một thế lực đuổi bắt mình vậy.
“Sắp đến rồi!”
Tấm địa đồ đã dính bẩn bởi một chút máu và bụi bặm, một góc của nó cũng đã bị xé rách mất, nhưng có vẻ Hirio cũng chẳng để tâm cho lắm.
Dựa theo tốc độ hiện tại của cậu thì việc tiếp cận Vương mộ trong vài ngày là chuyện hoàn toàn khả thi, hơn một tuần di chuyển không biết mệt mỏi cũng thoả đáng.
Và đúng những gì Hirio đã suy đoán, chỉ chưa đến hai ngày sau cậu đã có thể nhận thấy một ngôi đền trông rất cũ kỹ và mọc đầy rêu bẩn. Mặc dù trông qua có vẻ như ngôi đền này là một dạng kiến trúc cổ nhưng nó lại có vài nét khá gọn gàng khiến cho Hirio cũng có chút giật mình.
Kiến trúc này hơn hẳn các cung điện hoàng gia ở Serbia, bản thân Hirio không phải là một người bên lĩnh vực nghệ thuật, tuy nhiên cậu cũng hiểu rất rõ kiến trúc nơi đây chắc chắn đẹp và sang trọng hơn hẳn các công trình giá trị nơi quê nhà cậu.
Hirio tặc lưỡi một cái khi nhớ về Serbia, cũng đã một thời gian dài cậu rời xa quê hương. Và cho dù cậu mong muốn trở về nhưng Hirio lại chẳng thể có can đảm để bỏ qua xiềng xích mà cậu đang đeo.
Đôi chân mệt mỏi dần dần chậm lại, Hirio đưa ánh mắt cảnh giác của mình nhìn qua một lượt. Ngôi đền mặc dù không quá to và cũng không hề có hàng rào bảo vệ, nhưng nhìn sơ qua vị trí địa lý ở một gò đất cao cũng đủ khiến tinh thần cảnh giác của Hirio ở mức cao nhất.
Cậu chắc chắn sẽ chẳng cảm thấy lạ khi có thứ gì đó gớm ghiếc đột nhiện xông ra từ cánh cửa đá bám đầy bụi bặm kia.
Thanh trường kiếm xuất hiện trên tay, Hirio quơ quơ nó trước mặt như một người mù dùng cây để tránh vật cản. Hirio không muốn đụng phải bức tường vô hình nào nữa.
Cong!!!
Âm thanh v·a c·hạm giữa kim loại và đá vang lên, vùng không gian yên bình bị phá vỡ nhưng cũng rất nhanh chóng trở lại với sự im lặng lúc đầu.
Hirio dùng tay sờ vào cánh cửa đá, một cảm giác lạnh lẽo chạy dài từ bàn tay đến não cậu, cất nhanh thanh kiếm vào nạp giới và dùng hai tay hết sức đẩy cánh cửa ra.
Thay vì nặng nề và cứng nhắc thì cánh cửa lại bị đẩy vào một cách hết sức nhẹ nhàng bời Hirio, chỉ tựa như một cánh cửa gỗ mà thôi. Trái tim Hirio đập nhanh một hồi, cậu hít một hơi sâu và tiến vào bên trong, một bóng đêm u tối bao trùm một không gian bên trong ngôi đền.
Hirio thắp sáng một ngọn đuốc trên tay, cậu nhìn một lượt vào khẽ cau mày.
“Chẳng có gì cả?”
Ngôi đền với kiến trúc đẹp đẽ bên ngoài nhưng bên trong lại hoàn toàn trống không, còn chẳng có lấy một cây cột hay cánh cửa nào khác cả. Hirio vừa lẩm nhẩm thứ gì đó trong miệng vừa bước đi một vòng bên trong, bụi bẩn làm cậu ho sặc sụa vài lần nhưng cũng chẳng có gì ở trong đây cả.
Hirio cố không thở dài một hơi, cậu bắt đầu hạ trọng tâm cơ thể xuống và lần mò trên nền gạch đá.
“Đây là cửa vào? Vương mộ sẽ không đơn giản nằm một cách trơ trọi như thế nhỉ?”
Hirio sờ sờ và bàn tay cậu nhanh chóng bị bụi bẩn bám đầy, tuy nhiên sau vài phút mò mẫm, cậu mỉm cười và dùng ngọn đuốc để soi sáng thứ đang nằm dưới nền đất.
Một cái lỗ hình vuông chỉ to bằng hai ngón tay của cậu, Hirio không thể soi thấy đáy của nó dù cho ngọn đuốc có soi gần đến như thế nào. Và khi Hirio nhặt một viên sỏi nhỏ bỏ vào trong, chẳng có bất cứ âm thanh v·a c·hạm nào phát lên cả. Cậu nhanh chóng hiểu đây chính là một “cánh cửa” dẫn đến Vương mộ thật sự.
Nhưng làm thế nào để mở “cánh cửa” này ra?
Hirio trầm ngâm một lúc, thanh trường kiếm lại xuất hiện trong tay cậu.
Chuôi của thanh kiếm trùng hợp cũng là một hình vuông với kích cỡ tương tự, nhưng nó có thể làm được gì?
Hirio lắc đầu xua tan câu hỏi trong đầu và dùng chuôi kiếm tra vào cái lỗ dưới nền đất.
Chẳng có gì xảy ra cả, dù cho cậu có thử hết mọi chiều và thậm chí khi đã tháo rời phần chuôi ra đi nữa thì cũng chẳng có gì xảy ra. Hirio vỗ vỗ lên trán mình và đứng dậy, rời đi.
Hirio vừa bước vừa nhìn lại ngôi đền phía sau, bên ngoài nó cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Việc cố gắng tìm kiếm chỉ càng ngày phí đi thời gian của cậu. Có lẽ để đến được Vương mộ thật sự thì cần phải có thứ gì đó tương tự “chìa khóa” mà Hirio thì làm gì có được thứ gì như thế. Lại một hơi thở dài phát ra từ miệng cậu.
Không gian phía trước Hirio dao động mạnh mẽ tạo ra một hình thái vặn vẹo khó coi, cậu cau mày và từ từ lùi người lại. Vũ khí duy nhất của cậu cũng đã không còn, Hirio hiện tại chỉ có thể bỏ chạy dù gặp bất kỳ thứ gì đi nữa.
“Ngươi có thể thoát ra khỏi đó?”
Một giọng nữ vang lên giữa hư không, vùng không gian dao động bị xé toạc ra tạo thành một khe nứt lớn, một người con gái váy đỏ với mái tóc bồng bềnh cũng mang một màu đỏ bay ra từ khe nứt đó.
Hirio chợt dừng lại một nhịp, nhưng rất nhanh cậu bỏ qua câu hỏi của cô gái váy đỏ kia và xoay người lại định bỏ chạy. Nhưng ngay thời điểm Hirio vừa xoay người, một cơn đau phát ra từ bên mạng sườn trái khiến cậu nhăn mặt lại, cơ thể như b·ị đ·ánh bởi một lực mạnh và bay thẳng về sau một đoạn, cuối cùng trượt dài trên mặt đất.
Tiếng xương gãy vang lên và một ngụm máu tươi bị Hirio phun đầy trên đất, ánh mắt cậu trở nên tối sầm lại và một cảm xúc tức giận dâng trào bên trong đang trỗi dậy.
“Muốn chạy?”
Thân ảnh huyết sắc nữ tử hạ xuống trước mắt Hirio, bộ váy dài màu đỏ rực kết hợp cùng mái tóc tạo ra một cảm giác máu me choáng ngợp, nhưng thay vì một mùi tanh tưởi thì Hirio lại cảm giác được một mùi hương nhè nhẹ tựa như thảo mộc và một vài loài hoa với hương thơm dịu dàng. Gương mặt của huyết sắc nữ tử cũng hiện rõ ra, đôi mắt tròn đẹp, đôi mi cong và cái mũi nhỏ cao, môi mọng một màu mận chín có chút mê người cùng với gương mặt trái xoan gọn gàng tạo nên một sắc đẹp khó cưỡng.
Nhưng Hirio chỉ đang cảm thấy cơn đau từ sâu xương cốt của cậu, chắc hẳn cậu đã bị gãy vài cái xương sườn.
“Có vẻ ngươi chỉ may mắn thoát ra khỏi đó”
Con ngươi huyết sắc nữ tử hướng về phía Hirio đang ôm lấy mạng sườn chật vật đứng dậy. Nàng có chút suy tư trong lòng, nhưng nhanh chóng một thanh đại kiếm đen tuyền lơ lửng trước mắt nàng.
“Chúng ta có quen nhau sau?”
Hirio lùi lại một bước, cậu chẳng quan tâm đến câu hỏi của nàng ta. Dù sao thì cậu cũng đã hiểu rõ cách biệt sức mạnh giữa cả hai lớn đến mức nào. Chạy trốn đã gần như là việc không thể.
“Cũng không quan trọng, ngươi ở đây làm gì?”
Thanh đại kiếm màu đen tạo ra một luồng uy áp khủng kh·iếp đè nén không gian, Hirio cảm nhận được một cỗ áp lực khổng lồ phát ra từ nó. Cậu nuốt nhanh một ngụm nước bọt.
“Dựa theo địa đồ, tìm kiếm vài thứ”
Hirio mặc dù không muốn nhưng tình cảnh hiện tại cũng không cho phép cậu tạo thêm những mâu thuẫn không đáng giá, hiện tại sinh mạng cậu cũng chỉ như sợi chỉ nằm trong tay huyết sắc nữ tử kia.
“Tìm kiếm? Thứ gì?”
“Một ngôi mộ cổ.”
Hirio hít một hơi sâu, cơn đau vẫn đang làm cậu khó chịu.
“Mộ? Đưa địa đồ ta xem.”
Nàng nói và đưa tay hướng về phía Hirio. Cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng giao ra tấm địa đồ, dù gì thì hiện tại nó cũng đã vô dụng với Hirio.
“Đây là?”
Huyết sắc nữ tử ngạc nhiên một hơi, nàng đưa mắt nhìn Hirio. Thanh đại kiếm đột nhiên chĩa về phía cậu.
“Khoan khoan! Chuyện gì sao?”
Hirio đưa tay ra hiệu, cậu cho dù có c·hết cũng phải biết lý do tại sao.
“Ngươi gọi thứ này là gì?”
“Vương mộ!”
Hirio đáp nhanh, mặt cậu đang ngày càng trắng bệch.
“À, được!”
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp vốn lạnh lùng của huyết sắc nữ tử, nhưng cũng rất nhanh biến mất. Nàng thu thanh đại kiếm về phía sau lưng mình.
“Theo những gì ta thấy thì có vẻ ngươi không vào được nơi này vì không có chìa khoá, đúng chứ?”
“À... Vâng vâng!”
Hirio gật đầu, có vẻ cơn nguy hiểm đã qua. Cậu thở phào một hơi và lấy ra vài viên đan hồi phục cho vào miệng.
“Vậy thì ngươi có thể tìm thấy lối vào Vương mộ?”
Hirio lần nữa gật đầu.
“Thì ra Tử môn điện có kết giới bảo vệ ngăn cản không cho những người có tu vi cao tìm thấy”
Nàng suy tư vài giây, một thanh sắt cũng nhanh chóng xuất hiện trước mắt nàng.
Hirio nhăn mặt lại, cậu không hiểu hành động của nữ tử này lắm, cô ta định dùng cây sắt này đ·âm c·hết cậu à? Sợ rằng máu cậu sẽ làm dơ thanh đại kiếm kia sao?
“Ta sẽ đưa ngươi “chìa khóa” ngươi đi vào nơi đó và tìm cho ta vài thứ”
Nàng nói, thanh sắt cũng bay đến trước mặt Hirio. Đưa tay chụp lấy thanh sắt và bỏ vào nạp giới, cậu xoa xoa phần sườn trái của mình.
“Cô muốn tìm gì?”
“Một viên ngọc vỡ, mảnh ngọc càng tốt!”
Nói xong, huyết sắc nữ tử bước đến gần Hirio và dùng lòng bàn tay đánh vào vai cậu.
“Sau khi xong việc thì ta sẽ tìm ngươi, đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lại mang theo một chút sát khí lạnh lẽo, Hirio gật đầu một cách vô thức và xoay người bỏ đi, cậu vẫn còn nhớ đường đến Vương mộ dù cho không còn tấm địa đồ trong tay.
Sau khi trông thấy Hirio đã đi khỏi, Tôn Khả Khả giơ tấm địa đồ lên trước mặt mình, một ngọn lửa xuất hiện và nhanh chóng thiêu cháy mảnh địa đồ thành tro tàn.
Đại kiếm vung lên, không gian lại bị xé toạc ra và Tôn Khả Khả nhanh chóng biến mất trong khoảng không vô tận đó.