Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 5: Khu vườn hoa không nở




Chương 5: Khu vườn hoa không nở

Đôi mắt mệt mỏi của công chúa Iso khẽ mở ra, đôi lông mi cong dài chớp chớp vài cái trước khi nhìn vào người thanh niên với thân hình cường tráng đang nằm gần mình.

Đó là “Hộ vệ riêng” của Iso bắt đầu từ tối qua.

Cô nheo ánh mắt của mình lại vài giây và nhẹ nhàng kéo chăn ra, đôi chân thon dài của cô nhẹ nhàng bước về phía cửa phòng bên ngoài.

“Người đâu!”

Chất giọng của Iso không phải là quá lớn, tuy nhiên nó mang rất nhiều uy nghiêm và phẩm chất cao quý.

“Dạ vâng thưa công chúa!”

Quản gia quỳ một chân hành lễ trước Iso, hiện tại cô vẫn đang hoàn toàn khoả thân.

“Ừm, đi báo với Aria.”

Cô không cần phải nói thông tin cần báo là gì, để an toàn thì việc càng ít người biết càng tốt.

“Vâng!”

Quản gia cúi nhẹ đầu và đứng dậy choàng lên người Iso một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa mỏng màu đỏ sậm.

Sau đó anh nhanh chóng bước ra ngoài và đóng nhẹ cửa lại.

Iso khẽ mỉm cười nhìn về ban công – nơi có khu vườn chưa từng nở hoa của cô.

“Một chú chim hoàng yến thật dễ thương, chỉ tiếc là rác rưởi.”

Iso xoay người đi về phía phòng ngủ, hiện tại cũng chỉ vừa qua nửa đêm.

Hirio đột nhiên mở mắt và bật người ngồi dậy, đây không phải là bản năng của cậu mà chỉ là thói quen của một người lính.

Đêm hôm qua có lẽ là đêm tuyệt vời nhất đời của Hirio, về nhiều khía cạnh.

Cậu nhìn sang phía cô gái với mái tóc đỏ cùng gương mặt mỹ miều đang khoả thân nằm cạnh mình.

Cô ấy thật đẹp và thơm.

Thâm tâm Hirio có chút rung động, cảm giác muốn che chở hiện lên trong tâm trí.

Nhưng cậu nhanh chóng dẹp bỏ cảm giác đó và nhẹ nhàng xoay người bước ra khỏi giường, hiện tại còn lâu tới đến lúc mặt trời mọc. Vì thế Hirio không muốn đánh thức công chúa Iso đang ngon giấc.

Hirio nhanh chóng tắm rửa và tập luyện hằng ngày.

Mặc dù phòng công chúa rất rộng rãi, nhưng cậu không hề muốn sử dụng phòng này để luyện tập.

Mặc dù “Hộ vệ riêng” không được phép cách chủ nhân của mình quá xa, nhưng chỉ cần cậu luôn cảm nhận được vị trí của công chúa thì mọi việc vẫn ổn.

Với suy nghĩ đó, Hirio nhanh chóng bước ra khu vườn hoa to lớn bạc ngàn của công chúa Iso.

Tuy là vườn hoa lớn nhất vương quốc nhưng theo tầm nhìn của Hirio, cậu chẳng tìm thấy bất cứ một bông hoa nào hay ít nhất là một nụ hoa nhỏ.

“Một sở thích mới chăng?”

Hirio hỏi thầm trong lòng, cậu cũng chẳng phải để ý vấn đề sở thích của chủ nhân mình cho lắm.

Hirio vung nhanh thanh kiếm trong tay và bắt đầu tập luyện cơ bản, đây đã là thói quen của cậu từ năm mười ba tuổi cho đến hiện tại.

Gần đó, trong gian phòng ngủ xa hoa và lộng lẫy.



Công chúa Iso khẽ mở mắt, cô chầm chậm đưa bàn tay mình sờ vào bụng.

“Chắc mình cần khoảng một đến hai tuần... Để cho mọi thứ theo đúng kế hoạch”

Iso mỉm cười, một nụ cười lạnh như băng trên khuôn mặt tràn đầy hận khí của cô.

Hơn hai tuần kể từ thời điểm Hirio được bổ nhiệm trở thành “Hộ vệ Iso” rõ ràng là cậu đã nhanh chóng bước chân vào hàng ngũ những con người sáng chói nhất giới “Hộ vệ”.

Câu chuyện về việc quốc bảo là công chúa Iso tuyển mộ lần đầu tiên một “Hộ vệ riêng” đã chấn động cả đất nước, nhưng chỉ trong vài ngày đầu, sau vài ngày thì mọi việc cũng đã trở về quỹ đạo và mọi thứ gần như trở về bình thường...

...Nhưng một lần nữa cả vương quốc chấn động về một thông tin được chính quản gia của công chúa Iso đưa ra.

“Hộ vệ riêng” của công chúa mang tên Hirio đã c·ưỡng h·iếp công chúa và đang trong quá trình trốn chạy.

Cả đất nước Serbia gần như đã gầm lên cơn phẫn nộ.

Tại sao lại không cơ chứ? Công chúa Iso được xem là quốc bảo của đất nước, bông hồng trắng tinh khiết, và cũng là biểu tượng của rất nhiều thế hệ trẻ tuổi hiện nay.

Việc một dân đen vấy bẩn công chúa cũng không khác gì việc vả thẳng vào mặt toàn bộ đất nước.

Mặc dù tất cả mọi người đều phẫn nộ, nhưng chưa từng có ai thắc mắc tại sao hắn ta lại làm thế.

Chẳng phải rõ ràng quá sao?

Công chúa Iso có thể được coi là nữ nhân đẹp nhất vương quốc, dung mạo tựa thiên sứ và sức hấp dẫn mãnh liệt.

Cũng có vài kẻ tiếc nuối, đồng thời cũng vài người cảm thán, thông cảm với hành động ghê tởm của người hộ vệ kia, dù sao cũng là do công chúa quá mê người.

Mọi lời bàn tán đang tạo nên một chấn động to lớn, vài người đã bắt đầu đưa ra yêu cầu xử tử người hộ vệ kia.

Ngay lúc này, trong một buồng giam chật hẹp, một thân thể cường tráng bị treo lơ lửng bằng những sợi xích to bằng kim loại.

Cơ thể của cậu trong rất chắc chắn nhưng đã xuất hiện rất nhiều v·ết m·áu, vết bầm cùng chi chít vết đốt khác nhau.

Hiện tại bản thân cậu đang ngậm chìm trong những suy nghĩ trào phúng, tâm trí rối bời.

Đôi mắt cậu hướng chặt xuống nền đá đã nhuộm một màu đen do máu của chính cậu, dơ bẩn và tanh hôi.

Hirio nắm chặt bàn tay mình lại, cậu không thể hiểu.

Bỗng nhiên vào buổi sáng hai ngày trước, cậu bị đưa vào ngục và các kỵ sĩ hoàng gia đã trói và bắt đầu việc t·ra t·ấn cậu.

Đáng lẽ Hirio đã có thể đưa ra câu hỏi và thậm chí phản kháng nếu không có mệnh lệnh từ công chúa Iso kêu rằng cậu hãy làm theo họ.

Vừa lúc nãy đã có vài người bên quân y đến và tiến hành lấy tinh dịch của cậu.

Hirio chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, mọi việc chỉ mơ hồ và không hề có bất cứ ai nói gì cho bản thân cậu có thể hiểu cả.

Kéttttttttttttttttttttttttt!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng cánh cửa phòng giam mở ra, Hirio đã cảm nhận được từ trước một nhóm người đang đi vào, nhưng cậu vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào nền đất.

“Đã có kết quả kiểm tra, tinh dịch của ngươi đúng là đã từng ở trong cơ thể của công chúa.”

Hirio giật mình, cậu ngước mặt lên nhìn vào người vừa nói.

Đó là một lão già với gương mặt nhăn nheo và đôi mắt đen đục, lão mặc một bộ đồ dài màu xanh đậm, với chiếc huy hiệu đặc trưng của quân y.



Nhưng tại sao ông ta lại nói với cậu chuyện này?

Chẳng phải “Hộ vệ riêng” phải phục vụ cả việc t·ình d·ục cho chủ nhân của mình hay sao?

“Mọi thứ đã rõ ràng. Không cần xét xử, ngay ngày mai lập tức xử tử!”

Giọng nói từ một ông trung niên bên cạnh lão già vang lên, mang theo một sức nặng như thể đang đè nén sự phẫn nộ.

Người đó là người đứng đầu pháp giáo, cũng là toà án tối cao ở Serbia.

Tim Hirio đập nhanh như muốn vỡ ra, cậu đang có cảm giác tai mình bị ù.

Và ngay bên cạnh hai người họ là quản gia của công chúa đang nhìn chằm chằm vào Hirio.

Ngay sau khi hai người khi rời đi, quản gia nhẹ nhàng bước đến và vuốt vuốt mái tóc lấm lem máu của Hirio.

“Sao lại có thứ ngu xuẩn như mày tồn tại được nhỉ?”

Hirio nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác lạnh gáy đang dần lan tỏa trên cơ thể cậu.

“Ta chỉ việc nói nhỏ mấy câu mà mày đã cho rằng bản thân thông minh rồi suy luận các thứ, thật sự đúng là cũng có chút đỡ công.”

Quản gian vẫn đang vuốt vuốt những lọn tóc đã bết máu của Hirio.

“Công chúa là thân phận cao quý như nào cơ chứ, sao thứ dân đen như mày có cái thứ gọi là tư cách phục vụ chuyện giường chiếu cho công chúa?”

Hirio cau mày.

“Chuyện này... Rốt cuộc là sao?”

Cậu dùng chất giọng đang khàn khàn do đau nhức của mình hỏi quản gia.

“Rất thích đúng không? Được ngủ với công chúa cũng coi như là mày được lời quá rồi còn gì, công chúa cũng rất cảm ơn mày đã giúp người có thể danh chính ngôn thuận công bố đứa bé.”

Hirio mở to mắt mình ra, cậu cố không run rẩy bản thân đang kiệt sức.

“Đứa bé? Công chúa có thai?”

Hirio như chấn kinh, đầu cậu đang cảm giác đau nhức cực độ.

“À, mày cũng có tí đầu óc đấy. Hiểu vấn đề rất nhanh.”

Quản gia cười cười và xoay người bước đi, không nhìn lại phía sau Hirio đang lẩm bẩm.

“Mình đâu thể có con được? Tại sao lại có chuyện công chúa có thai?”

Hirio cảm giác như ai đó b·óp c·ổ cậu, khó thở đến cùng cực.

Miệng cậu vẫn đang không thể khép lại được, nước bọt cũng đang chảy dãi ra.

...

“Trời sắp sáng rồi sao?”

Hirio lẩm bẩm trong miệng, một dư vị đắng chát đang tồn đọng trong khoang miệng.

“Tại sao công chúa lại đổ oan cho mình? Không có thù hằn gì giữa hai ta cơ mà?”

Hirio đau quặn lòng, nhưng cậu vẫn không hề khóc.

Mắt cậu nhắm lại, một cảm giác buông xuôi đang hiện hữu.



“Hirio...”

Âm thanh thì thào bên tai khiến cậu giật mình mở mắt.

Một mái tóc tím óng ánh nhưng ngọc quý đang phấp phới trước mắt cậu, một mùi hương nhè nhẹ xông vào mũi.

Hirio chợt bừng tỉnh.

“Aria? Sao em lại ở đây?”

Vì Aria đang cúi người trước Hirio nên cậu không thể nhìn thấy mặt cô ấy được, nhưng mùi hương và mái tóc này Hirio sẽ mãi không bao giờ quên.

“Không quan trọng đâu, anh cần rời khỏi đây ngay lập tức. Daint đang canh chừng ở bên ngoài, sau khi em tháo hết dây xích giúp anh, anh phải chạy nhanh nhất có thể!”

Aria cắn nhẹ môi mình một tí, cô nói tiếp.

“Rời khỏi đây trước khi trời sáng, nếu không anh sẽ trở thành một con tốt thí c·hết không chỗ chôn!”

Aria hít nhẹ một hơi, cô nhăn mặt lại vì mùi máu tanh nơi đây.

Xích được tháo ra toàn bộ sau vài phút, Aria cẩn thận nhẹ nhàng để không phát ra bất kỳ âm thanh lớn nào. Hirio được giải phóng hoàn toàn.

Cơ thể to lớn của cậu gần như đổ gục xuống, đè thẳng lên cơ thể nhỏ bé của Aria, khiến cô ấy khẽ kêu nhẹ một tiếng.

“C-cảm ơn... Aria.”

Âm thanh yếu ớt vang lên, Hirio có vẻ đang rất kiệt sức.

Nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Hirio đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Bản thân cậu đang có cảm giác phẫn nộ, cùng một cảm giác ấm áp khó tả.

Daint và Aria vẫn là những người bạn chí cốt của Hirio, cũng là lý do cậu vẫn mỉm cười mỗi ngày trong suốt 7 năm chịu đắng cay.

Và hiện tại cậu chẳng thể lý giải tình cảnh của bản thân hiện tại, cậu đang là n·ạn n·hân hay là một phần của kế hoạch hy hữu nào đó, cậu hoàn toàn mù mịt.

Hirio khịt mũi mình, rồi cậu sẽ tìm ra chân tướng sự việc, đây chắc chắn là có một mục đích gì đó. Hoàng gia không phải là dạng người sẽ phí công tâm lập nên cả một kế hoạch chỉ để ám hại một mình Hirio trong khi cậu chỉ là một hộ vệ nhỏ bé không hề có bất cứ thế lực nào chống lưng.

Daint đang đứng dựa vào tường đá, đôi mắt nhắm nghiền.

“Daint!”

Hirio không hét nhưng vẫn tạo ra một thanh âm đủ to để Daint có thể nghe thấy.

“Đi thôi!”

Daint bộc lộ ra một bộ mặt khẩn trương, nhanh chóng đỡ lấy Hirio và chạy.

...

Aria nhìn vào bàn tay của mình đang có vài sợi tóc của Hirio và máu, cô mỉm cười nhẹ.

Tâm trạng của cô đang có vẻ rất tốt, một chiếc hộp xuất hiện từ hư không và mở ra. Aria nhẹ nhàng đặt tóc và máu của Hirio vào đấy, đóng hộp lại và nó nhanh chóng biến mất.

Đôi mắt màu tím ngọc của Aria phát sáng, miệng cô lẩm bẩm thanh âm nhỏ đến mức dù cho có ghé tai vào gần người cô cũng chẳng ai nghe được.

“Tám trên mười sáu nhiệm vụ đã hoàn thành, Nagi, hiện tại mang tên Aria, vương quốc Serbia, báo cáo.”

Ngay khi vừa nhẩm xong, cơ thể Aria như thể có một làn sương màu đen tuyền quét ngang.

Thân thể cô cũng tan biến theo làn sương đen đó.