"Chị chắc chứ?" Tòng Thanh Vũ cầm lấy bó hoa bách hợp từ chủ cửa hàng hoa.
Chủ tiệm cả ngày đắm chìm trong các loại hương hoa bên trong cửa hàng có chút bất đắc dĩ: "Cô gái, thật sự xác định ý nghĩa của hoa chứ." Đều đem sự khác biệt của hoa bách hợp, ý nghĩ số lượng khác nhau của hoa bách hợp nói cho Tòng Thanh Vũ. Nhưng, không biết là cô gái này quá khẩn trương hay là hoài nghi, vẫn xác nhận với cô.
"Chắc chứ." Tòng Thanh Vũ cuối cùng là yên tâm.
"Ơ, đợi chút đã." Chủ tiệm gọi lại, "Cô gái, xác định là muốn năm mươi bảy đóa?" Con gái đưa con gái năm mươi bảy đóa hoa bách hợp, không quá thích hợp chứ?
Tòng Thanh Vũ có chút khó hiểu: "Đúng vậy, có... vấn đề sao?".
Chủ tiệm dùng con mắt khác thương nhìn nhìn, vội vàng lắc đầu: "Không thành vấn đề không thành vấn đề... Chỉ để ý đến ý nghĩ của hoa, chỉ muốn nhắc lần nữa mà thôi." Nhớ tới ý nghĩa năm mươi bảy đóa hoa bách hợp, trong lòng chủ tiệm thấy kỳ lạ.
Tòng Thanh Vũ mỉm cười: "Đã nhớ rồi, đừng lo lắng."
"Vậy chị đi thong thả." Chủ tiệm nghĩ xem là tặng cho ai, lấy làm gì, đều là việc tư của khách hàng, mình vẫn nên làm tốt việc bán hoa thôi, việc riêng tư của người khác, cũng đừng có can thiệp quá nhiều.
Tòng Thanh Vũ cẩn thận cầm lấy bó hoa, đi đến chỗ xe đang đậu, đã nhìn thấy có người đứng cạnh xe mình, lúc đó, nụ cười trên mặt lập tức trở nên nặng nề.
Quán cà phê ——.
"Đã lâu không gặp." Tòng Thanh Vũ sững sờ địa khuấy cà phê.
Hạ Tri Thu nhìn qua bó hoa bách hợp bên cạnh Tòng Thanh Vũ thất thần, nghe Tòng Thanh Vũ nói như vậy, khóe miệng cong lên một nụ cười đắng chát: "Đã bao lâu rồi? Sắp một năm rồi?".
"Còn không lâu nữa là một năm rồi." Tòng Thanh Vũ cảm thấy có chút lúng túng, đối mặt với Hạ Tri Thu, sẽ không được tự nhiên. Nếu như dựa theo việc làm trước đây của mình, hận mình cũng không quá đáng. Nhưng cuối cùng không phải người thích so đo, có lẽ nói, đã trải qua sinh tử cùng thiếu chút nữa mất đi người yêu, Tòng Thanh Vũ đối với cái gọi là ân ân oán oán cũng phai nhạt không ít. Tuy rằng không biết như vậy có đúng hay không, nhưng mà, có gì có thể quan trọng hơn luôn nắm chặt hạnh phúc trong tay chứ?
Hạ Tri Thu chuyển mắt lên người: "Không hỏi tôi tìm đến có chuyện gì sao? Không sợ lại chia rẽ hai người sao?" Lời nói lộ ra chút tự giễu.
"Sợ chứ, đương nhiên sợ phải tách khỏi chị ấy. Chỉ có điều, nếu như lại tách ra, nguyên nhân không phải vì yêu người khác. Bởi vì người khác mà chia tay, điều này thật không có trách nhiệm với tình yêu của mình." Tình yêu từ trước đến nay là chuyện của hai người, trong thế giới tình yêu có lẽ chỉ có đối phương mới hợp.
Hạ Tri Thu có chút thất thần: "Em chán ghét tôi sao? Hay là em hận tôi?"
Tòng Thanh Vũ mím môi, do dự một chút: "Lúc đó có một chút. Nhưng tôi cũng biết, đều là do bản thân tạo thành. Đầu tiên là đi trêu chọc cô, nửa đường không muốn, dùng góc độ khác nhìn, làm như vậy cũng không sai. Chỉ có điều —— "
"Chỉ có điều cái gì?"
"Chỉ có điều, cô không nên thích tôi. Đây chỉ là sai lầm của cô, cũng là sai lầm lớn nhất." Tòng Thanh Vũ cảm thán, hàng loạt thủ đoạn Hạ Tri Thu về sau đều bởi vì yêu mà không có được, nói đến cùng, yêu mình, mới là sai lầm.
Hạ Tri Thu cười rộ lên, sau khi cười xong, trên khuôn mặt xinh đẹp lại bi thương vô cùng: "Loại chuyện này, căn bản khống chế không nổi bản thân mình." Nếu như điều này bản thân có thể tự quyết định, trên đời cũng sẽ không có nhiều kẻ đáng thương khốn khổ vì tình như thế.
"Thành thật xin lỗi." Nguyên nhân chính là như thế, Tòng Thanh Vũ về sau cũng không có trách móc Hạ Tri Thu. Tất cả mọi chuyện đều do mình mà ra, là đầu sỏ gây nên.
"Đừng nói mấy lời này. Yêu em không phải lỗi của tôi, nhưng dùng phương thức gì để yêu là do bản thân tôi, yêu sai phương thức, chuyện này nên trách tôi." Hạ Tri Thu mỉm cười, hiện tại quay đầu lại, mới dần dần ý thức được bản thân mình lúc đó làm việc trộn lẫn quá nhiều chấp niệm, tất cả đều là sai lầm.
Tòng Thanh Vũ thấy nàng nói vậy, nhất thời không biết mở miệng nói thế nào, chỉ trầm mặc. Trong quán cà phê âm nhạc du dương, bầu không khí yên tĩnh khiến cô và Hạ Tri Thu có phần lúc túng.
"Sức khỏe của em thế nào rồi?" Hạ Tri Thu chuyển chủ đề.
"Coi như tạm được, chẳng qua không tốt như trước nữa. Cũng từ chức ở bệnh viện rồi, lượng công việc lớn, thân thể đảm nhiệm không nổi." Thân thể Tòng Thanh Vũ bây giờ sau hàng loạt phẫu thuật đã tốt hơn rất nhiều, nhưng so với thời điểm khỏe mạnh tiều tụy đi rất nhiều.
"Ồ?" Hạ Tri Thu nhấp một hớp cà phê, "Vậy công việc duy nhất bây giờ là bồi tiếp bảo bối Đại tiểu thư rồi?"
Nói đến đây, Tòng Thanh Vũ nhíu mày lại: "Không hoàn toàn. Gần đây tôi đang học đông y." Cộng thêm chăm con mèo không biết xấu hổ.
"Rất tốt, thật sự hạnh phúc. Cái kia cũng là cho?" Hạ Tri Thu dùng miệng bĩu bĩu hoa bách hợp trong tay.
Tòng Thanh Vũ ngại ngùng cười cười: "Cho tới bây giờ... Chưa từng tặng hoa."
Hạ Tri Thu đứng dậy, đi đến bên cạnh, từ đó lấy mấy cành hoa bách hợp: "Trên tình cảm không tranh nổi với cô ta, cái này, tôi muốn cướp. Tiền cà phê giao cho em đó, đi đây." Nói xong, xoay người, nhìn như không hề có lưu luyến nữa tiêu sái rời đi.
Tòng Thanh Vũ nhìn bóng lưng, nở nụ cười, sau đó, tính tiền, cũng rời đi.
Đi ra khỏi quán cà phê, đếm, Hạ Tri Thu cầm đi tám đóa hoa bách hợp. Nhớ tới vừa rồi ở trong tiệm hoa, chủ cửa hàng nói ý nghĩ của hoa, tám đóa hoa bách hợp ý là bù đắp, xin tha thứ cho tôi. Tòng Thanh Vũ không nhịn được nhìn qua hướng Hạ Tri Thu rời đi, lá cây rơi trên người. Đều nói lá rụng trời thu đến rồi, hy vọng người thật sự hiểu Hạ Tri Thu kia, cũng nhanh xuất hiện.
Hạ Tri Thu quật cường đi về phía trước, cuối cùng, vượt qua góc đường, nhìn tám đóa hoa bách hợp trong tay, giọt nước mắt óng ánh rơi xuống đóa hoa bách hợp thuần khiết.
Tạm biệt, Tòng Thanh Vũ.
"Xin chào, tôi tìm tổng giám đốc." Tòng Thanh Vũ đi đến đại sảnh tập đoàn Triệu thị, cười nhẹ nhàng nói với tiếp tân.
Tiếp tân vốn nghe câu nói kiểu công ty là tôi mở rất ư là phản cảm, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy là Tòng Thanh Vũ, lập tức liền thay đổi sắc mặt.
Người nào không biết chứ? Người lúc trước ôm hôn Triệu Y Cách ở quảng trường đến đẹp đẽ là cô, ngày đó tổng giám đốc trở về, công khai ôm nhau ở trước cửa công ty như thế, như vậy, người nào không biết cô là bảo bối của tổng giám đốc, dù cho có bất mãn, cũng không dám đắc tội. Huống chi, đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, tuy phương thức nói chuyện của Tòng Thanh Vũ có chút làm người ta không vừa lòng, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười khiến người thay đổi thái độ.
"Chị trực tiếp đi lên tìm đi." Nữ lễ tân nói, "Biết chỗ nào chứ? Cần người đưa chị lên đó không?" Tòng Thanh Vũ rất ít tới nơi này, ngày Triệu Y Cách trở về mới đến một lần.
"Không cần, tôi biết chị ấy ở đâu." Tòng Thanh Vũ nói xong, liền tự mình đi thang máy.
Trong công ty, đủ loại kiểu nhân viên lui tới, trông thấy Tòng Thanh Vũ cầm một bó hoa bách hợp lớn, đều dừng công việc trong tay lại, bắt đầu trở nên nhiều chuyện.
"Tôi lần thứ hai nhìn thấy người yêu của tổng giám đốc, thật xinh đẹp mà!"
"Đừng nghĩ nữa, đã là người của tổng giám đốc rồi, còn muốn tính toán cái gì?"
"Đáng tiếc a đáng tiếc! Vì cô gái xinh đẹp như thế lại thích một cô gái chứ?"
"Mấy người nhìn lại, thời đại này phụ nữ còn lãng mạn hơn đàn ông nhiều."
....
Tòng Thanh Vũ ngoảnh mặt làm ngơ với mấy người này, bình tĩnh đi đến văn phòng của Triệu Y Cách.
"Là cô!!!" Lần trước tiểu thư ký chính là nghe lời Tòng Thanh Vũ mang hồng trà đến cho Triệu Y Cách, kết quả thái độ Triệu Y Cách lại thành ra như thế, khiến cô sợ hãi bị hành hạ. Hôm nay lại gặp được, phải tính sổ mới được!
"Ồ, lại gặp rồi." Tòng Thanh Vũ cười phất tay.
Tiểu thư ký từ trên ghế làm việc đứng dậy, nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Tòng Thanh Vũ: "Đúng rồi! Lần trước cô đưa ra cái chủ ý cùi bắp gì thế hả? Tổng giám đốc thiếu chút nữa sa thải tôi rồi đó." Đối với hình ảnh sau đó Triệu Y Cách cùng Tòng Thanh Vũ ôm nhau trước cửa ra, tiểu thư ký bởi vì ở tầng lầu rất cao, chỉ có nghe thấy, cũng không tận mắt nhìn thấy. Cho nên, cũng không biết người trước mắt chính là chân mệnh thiên nữ của tổng giám đốc.
"Ồ? Như thế à?" Vẻ mặt Tòng Thanh Vũ rất kinh ngạc, cho rằng Triệu Y Cách sẽ phải ban thưởng cho tiểu thư ký mới đúng, "Ừm, để tôi nói chị ấy một chút, luận công ban thưởng cho cô."
"Ôi chao!!! Cô cho rằng mình là ai? Đến nơi này làm gì?" Tiểu thư ký bày ra vẻ mặt hung thần ác sát.
Khóe miệng Tòng Thanh Vũ co giật, vì sao ác vậy? Chẳng lẽ bởi vì Triệu Y Cách không có ban thưởng sao? Không được, thật sự phải hướng Triệu Y Cách đề bạt rồi. Bằng không thì, nếu mỗi lần mình đến đây, tiểu thư ký đều là bộ dáng này, như vậy sao được?
"... Tìm Triệu Y Cách."
"Tìm? Có hẹn trước không? Có lẽ là không đi?" Tiểu thư ký dùng ngón tay chọc vào vai Tòng Thanh Vũ, thao thao bất tuyệt quở trách.
Đầu Tòng Thanh Vũ xám xịt, tại sao ư? Có cần thiết tràn đầy ý xấu như vậy không?
May mắn, có một quản lý bộ ngành vội tới đưa văn kiện cho Triệu Y Cách, nhìn thấy bảo bối của tổng giám đốc bị tiểu thư ký mới đến không biết xấu hổ trách mắng, mồ hôi lạnh đều tuôn ra. Vội vàng kéo tiểu thư ký lại, cười nói với Tòng Thanh Vũ: "Bác sĩ Tòng, tổng giám đốc đang ở bên trong, tự chị vào đi."
Tòng Thanh Vũ rốt cuộc cũng thở phào một cái: "Vậy tôi để hoa ở đây nhé."
"À, được, chị vào đi ạ." Quản lý nói.
Sau khi Tòng Thanh Vũ đi rồi, tiểu thư ký dùng mắt dao khoét mặt quản lý: "Làm gì vậy! Người kia hại em thảm biết bao không? Chị..."
"Đi! Thật sự lớn gan mà, có biết ai không?" Quản lý hận không thể bổ đầu tiểu thư ký, nhìn nhìn bên trong chứa cái gì.
"Ai... Ai ạ?" Tiểu thư ký có chút hoảng hốt.
"Lúc trước tổng giám đốc đào hôn là vì ai! Là người yêu tổng giám đốc!"
Tiểu thư ký cảm thấy, toàn bộ thế giới ác ý đều kéo về phía cô.
"Làm sao tới rồi?" Triệu Y Cách nhìn thấy Tòng Thanh Vũ có chút kinh ngạc..
"Nhớ chị." Tòng Thanh Vũ cười cợt đi đến bên cạnh.
Triệu Y Cách đẩy khuôn mặt đang nhào về phía mình: "Làm gì? Đây chính là văn phòng!"
"Biết chứ! Thẹn thùng cái gì? Em cũng không có làm gì chị cả. Hay là... Chị hy vọng em làm chút gì đó kích thích với chị ở văn phòng..." Tòng Thanh Vũ cười đến ranh mãnh.
"Đừng nói bậy! Cả ngày không có chút nghiêm chỉnh!" Triệu Y Cách cùng ngồi xuống ghế sofa, "Rốt cuộc đến làm gì? Bình thường em sẽ không vô duyên vô cớ đến đây."
Tòng Thanh Vũ nói: "Nhớ không? Hai năm trước chính là lần đầu tiên em gặp chị ở chỗ này."
Nói như vậy, Triệu Y Cách cũng nhớ tới: "Thì ra đã hai năm rồi." Nàng dựa vào ngực Tòng Thanh Vũ, "Thật nhanh."
"Nhớ tới khi đó nhìn thấy chị...".
"Thành thật mà nói, lầu đầu gặp tôi, em nghĩ thế nào?".
"Cũng không nghĩ sao cả, chính là cảm thấy rất xinh đẹp, có tiền, chính là cường hào điển hình, phải mau kết bạn mới được." Tòng Thanh Vũ không đếm xỉa tới nói.
Triệu Y Cách hung hăng nhéo bắp đùi Tòng Thanh Vũ: "Nói bậy cái gì? Em mới là cường hào!"
"Cường hào, vậy chúng tiếp tục đi." Tòng Thanh Vũ cười đến vui sướng.
Chưa nói vài câu, Triệu Y Cách liền trở mặt: "Đi ra ngoài! Cho đi ra ngoài chờ cho tôi!" Thì ra tưởng đã hai năm rồi, cố ý chạy tới tưởng có kinh hỉ gì, nào biết đâu lời nói ra lại ngứa đòn như vậy.
"Được được được, nhanh lên đó! Chờ đây!" Tòng Thanh Vũ mặt dày cười cười, cuối cùng hôn lên môi Triệu Y Cách một cái mới giảo hoạt rời đi.
Triệu Y Cách sờ lên bờ môi, cũng bớt giận.
Đợi đến lúc Triệu Y Cách làm xong công việc đi ra, thấy tiểu thư ký và Tòng Thanh Vũ đang cười cười nói nói.
"E hèm!" Giả vờ hắng giọng một cái.
Tiểu thư ký nhìn thấy tổng giám đốc, sợ đến mức khuôn mặt tái mét. Đã biết thân phận Tòng Thanh Vũ, thái độ đối với Tòng Thanh Vũ thay đổi 180 độ. Thật không nghĩ đến, mình và Tòng Thanh Vũ nói rất cao hứng, tổng giám đốc đi ra.
"Còn mấy phút nữa mới tan tầm? Thời gian làm việc, lại đi tán tỉnh người xa lạ?" Triệu Y Cách lạnh lùng nhìn tiểu thư ký, rồi sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn Tòng Thanh Vũ cười cười như trước. Hay lắm, có nên suy nghĩ một chút đổi thư ký thành gái có chồng hay không, tránh để tiểu sắc lang Tòng Thanh Vũ này ghi nhớ.
"Thành thật xin lỗi." Tiểu thư ký đều bay mất hồn, run run rẩy rẩy lật văn kiện, trong lòng tràn đầy thấp thỏm không yên. Xong rồi, tổng giám đốc nhất định đang nghĩ mình câu dẫn Tòng Thanh Vũ. Ngày mai không phải mình sẽ cuốn xéo ư? Mình có thù với Tòng Thanh Vũ?
Triệu Y Cách mặc kệ Tòng Thanh Vũ nửa câu giải thích cũng không có, trực tiếp đi mất.
"Này..." Tòng Thanh Vũ gọi, cầm hoa, vội vội vàng vàng đi theo.
"Chờ em một chút." Tòng Thanh Vũ cuối cùng cũng bắt kịp.
"Chờ em? Không phải em nói chuyện với tiểu thư ký rất vui sao? Chờ làm gì? Nên ở lại tán gẫu một chút mới hợp." Triệu Y Cách nhịn xuống chua xót trong lòng.
"Em chỉ đang giết thời gian mà thôi, không có ý gì khác." Tòng Thanh Vũ giải thích, giật giật góc áo, "Được rồi, đừng giận nữa. Hai năm rồi, còn không biết tính nhau sao?"
Triệu Y Cách quay đầu lại.
"Cho chị." Tòng Thanh Vũ từ phía sau đưa hoa đến.
Triệu Y Cách có chút kinh ngạc, nhưng vẫn che giấu kinh hỉ trong mắt: "Không phải từ trước đến nay không tặng tôi cái này sao?"
Quả nhiên mà, Đại tiểu thư để ý đến việc mình chưa từng tặng hoa.
"Cho nên em đã thông suốt rồi." Tòng Thanh Vũ từ bên trong rút ra mười chín đóa hoa, "Mười chín đóa hoa bách hợp —— chờ chị." Tiếp theo, mới đưa số còn lại, "Ba mươi đóa hoa bách hợp —— yêu không cần lời nói." Vốn là năm mươi bảy đóa hoa, bị Hạ Tri Thu lấy đi tám đóa hoa, bốn mươi chín đóa hoa bách hợp, hình như không có ý nghĩa gì, đành phải chia ra.
Triệu Y Cách ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn là rất vui vẻ. Tuy rằng tặng hoa rất bình thường, lúc trước cũng nhận được không ít, nhưng người yêu tặng hoa cùng người khác tặng rút cuộc không giống nhau. Huống chi, Tòng Thanh Vũ là lần đầu tặng hoa.
"Tha cho em đó." Triệu Y Cách khó chịu nói, sau đó đi vào rồi thang máy, trên miệng lại cố nén ý cười.
Tòng Thanh Vũ cũng cười cười, hiệu quả không sai. Chẳng qua là, không thể để cho nàng biết được, Hạ Tri Thu đã lấy số còn lại. Đáng tiếc, vốn là năm mươi bảy đóa hoa —— tôi yêu vợ của tôi, ý nghĩ thật hay.
Về đến nhà, như thường ngày, Triệu Y Cách tắm, Tòng Thanh Vũ ở trong bếp bận rộn. Con mèo ngửi thấy mùi thơm khắp nơi, cách kính nhà bếp, móng vuốt nhỏ trên cửa trượt qua trượt lại, hy vọng Tòng Thanh Vũ cho nó vào, tốt nhất còn cho nó ăn chút gì đó.
Chẳng qua, đây là si tâm vọng tưởng. Dựa theo hận thù của Tòng Thanh Vũ đối với con mèo, sao có thể từ bi như thế? Chỉ biết lấy mùi thơm tứ phía dụ dỗ bé mèo, trêu nó chạy theo mình khắp phòng, chính là không cho nó ăn.
Sau buổi cơm tối, dọn dẹp xong xuôi hết rồi. Thời tiết lại trở lạnh, hai người đang nằm trên ghế sô pha xem TV lại ấm áp nhất. Bé mèo lắc lắc thân thể, liều mạng chen lấn vào giữa hai người. Tuy Tòng Thanh Vũ không vui, nhưng vẫn không tình nguyện chờ cho nó một vụ trí. Triệu Y Cách ôm lấy nó, thuận thế lại dựa vào ngực Tòng Thanh Vũ. Tòng Thanh Vũ cảm giác mình thật sự là không dễ dàng, vòng tay ôm ấp, phải thừa nhận sự thân mật của người và mèo.
Vào ban đêm, Tòng Thanh Vũ nói với Triệu Y Cách: "Ngày kỷ niệm, có phải nên làm chút gì đó hay không?"
"Làm cái gì?" Triệu Y Cách kéo chăn, đang chuẩn bị nằm xuống.
"Yêu..." Tòng Thanh Vũ thuận thế cũng chui vào.
Đêm nay, bác sĩ Tòng lại trở mình giành quyền chủ động.
Bác sĩ Tòng nghĩ, hai năm tính là cái gì, trở về công quân mới điều quan trọng nhất!
HOÀN