Tam Thốn Nhân Gian

Chương 177: Sóng âm phá hủy




Trong cuộc chiến sống còn vô cùng hung hiểm lúc này, Vương Bảo Nhạc ở trong một cứ điểm nhỏ của phòng tuyến thứ bảy. Hắn không hề có tầm mắt thống lĩnh toàn cục, cũng không có tu vi vô địch thiên hạ, thậm chí có thể nói rằng hắn chỉ là một học sinh Chân Tức bình thường àm thôi.

Hắn cũng sợ hãi, thân thể cũng run lên, nhưng... Nhưng chiến sĩ Cổ Võ xung quanh vẫn đang ra sức chém giết hung thú, hắn thân là tu sĩ thì lý nào lại trốn tránh trận chiến này kia chứ.

- Liều mạng! 

Khí tức của Vương Bảo Nhạc trầm xuống, tựa như quay về lúc ở trong rừng mưa Trì Vân, một cỗ sát khí mãnh liệt đột nhiên bộc phát từ trên người hắn, thân thể vọt lên, đạp lên khí cầu liên tục qua lại giữa mười khẩu hỏa thần pháo mà mình phụ trách, liên tục kiểm tra sửa chữa, bảo đảm hỏa thần pháo không có vấn đề gì.

Cũng chính lúc này, thú triều ở bên ngoài cứ điểm gào to xông tới, tiến vào phạm vi ngàn trượng. Mắt thấy chúng sắp sửa tới gần, ngay cả vị quân trưởng râu ria kia cũng lộ ra vẻ điên cuồng, giơ tay phải lên hô to.

- Trận văn! 

Tiếng nổ mạnh vang lên, mặt đất ngàn trượng bên ngoài cứ điểm đột nhiên có trận văn lóe lên. Tất cả trận tu đến từ bốn đạo viện và trận pháp sư của quân đội lập tức ra tay, kích phát trận pháp đã được chôn sẵn ở đó, chỉ trong chớp mắt mà phạm vi ngàn dặm bên ngoài cứ điểm đã bị linh khí bao phủ, ánh sáng trận pháp tỏa sáng chói lóa.

Tựa như có vô số ngọn núi khổng lồ giáng xuống, hóa thành trọng lực bao phủ phạm vi ngàn trượng bên ngoài cứ điểm!

Tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, trong trận pháp sáng rực kia, đàn hung thú chạy vào phạm vi ngàn trượng tựa như rơi vào vũng nước bùn sâu, động tác lập tức trở nên vô cùng chậm chạp, chỉ có thể giãy giụa gầm rú, nhưng lại không thể làm được gì khác. 

Ngay lúc chúng bị trận pháp làm chậm lại, bên trong cứ điểm lại có một cơn mưa kiếm kinh thiên động địa bay ra, đây là phi kiếm quân do tất cả chiến tu và tu sĩ trong quân đội tạo thành, đám phi kiếm này nháy mắt bắn ra phạm vi ngàn trượng kia, xé nát tất cả những thứ nơi nó đi qua.

Lại còn đan xen vào nhau tựa như tạo thành một chiếc lưới kiếm khổng lồ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tiếng gầm rú thê lương và máu tươi vẩy ra đã tràn ngập mặt đất, khu vực bên ngoài cứ điểm đã biến thành một màu đỏ rực, nhìn từ xa chẳng khác gì được phủ một chiếc thảm bằng máu thịt.

Mùi máu tanh bốc lên ngập trời. Nếu đổi lại là lúc khác thì sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nhưng đây lại là chiến trường cho nên mùi máu tanh này lại khiến cho đám hung thú càng tàn bạo hơn, đồng thời cũng có thể kích thích sát khí của mọi người! 

Cứ thế, trận pháp kết hợp cùng phi kiếm khiến cho phạm vi ngàn trượng này như trở thành cấm địa của hung thú, đồng thời sau những giây phút bảo trì ngắn ngủi xong thì hỏa thần pháo lại bắn ra, mục tiêu là đàn thú ở ngoài ngàn trượng kia!

Thế là khiến cho trong và ngoài phạm vi ngàn trượng này hóa thành luyện ngục, khiến cho thú triều đang gầm rú nhào tới lục tục bị giết thành đàn.

Chỉ là cảnh này lại không thể khiến cho mọi người cảm thấy hưng phấn, thật sự mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn về phía xa đều có thể thấy được thú triều ở vùng trời nơi khu vực nguyên thủy kia vẫn liên miên không ngớt... 

Cảnh tượng này tạo thành áp lực cực lớn, khiến cho mọi người nhìn thấy đều lâm vào im lặng.

Thấy thế, quân trưởng hít sâu một hơi, giọng nói của ông cũng vang vọng khắp cứ điểm.

- Các huynh đệ và các đạo hữu của bốn đạo viện, chớ có lo lắng, lão Trương ta đóng quân ở đây mười mấy năm, đã thấy rất nhiều lần thú triều rồi, tuy quy mô lần này lớn thật, nhưng dựa theo kinh nghiệm của ta thì chỉ cần chúng ta cố gắng trụ qua được lớp này, kiên trì thêm lát nữa là nó sẽ suy yếu thôi! 

Rõ ràng vị quân trưởng râu ria này không biết khích lệ quân tâm, nhưng dù vậy, sau khi hắn nói xong vẫn khiến không ít người nhóm lên ngọn lửa hy vọng.

Vương Bảo Nhạc cũng hít sâu một hơi, hắn hiểu được lúc này hy vọng quan trọng đối với mọi người ra sao, Vương Bảo Nhạc im lặng tăng tốc độ bảo trì hỏa thần pháo.

Hắn biết rõ sức một mình mình trên chiến trường này chẳng là gì hết, điều duy nhất hắn có thể làm chính là khiến cho mười khẩu hỏa thần pháo mà mình phụ trách này luôn phát huy được uy lực của nó. 

Chiến trường vẫn ầm ầm rung chuyển, thời gian dần trôi qua nửa nén nhang, nếu là lúc bình thường thì khoảng thời gian này trôi vèo một cái là qua, nhưng hiện tại dường như nó lại trở nên vô cùng dài.

Mặc dù thú triều cuồng mãnh, số lượng cũng như vô biên, nhưng có trận pháp, kiếm vũ và hỏa thần pháo chung tay giết chết thì ẩn ẩn đạt được sự cân bằng nào đó!

Mặc dù chúng vẫn liên tục lao tới trước sự tấn công dồn dập của cứ điểm, nhưng cuối cùng vẫn bị ngăn lại ở ngoài ngàn trượng, cho dù tránh thoát được hỏa thần pháo thì vẫn bị trận pháp và phi kiếm giết chết. 

- Phía hung thú chắc hẳn sẽ không ngồi im nhìn thế cân bằng hình thành đâu...

Vương Bảo Nhạc đanh mặt lại, vừa sửa chữa một pho hỏa thần pháo, vừa ngẩng đầy nhìn gió lốc trên trời và bảy con mãnh thú Trúc Cơ từ đấu chí cuối vẫn bất động ở bên cạnh cơn lốc đó.

Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì ánh mắt của hắn đột nhiên co rụt lại, cơn gió lốc bên kia đột nhiên ầm ầm lan ra, nhấc lên vô số sóng mây mù tản ra xung quanh, đột nhiên lại có một con dơi khổng lồ bay ra từ bên trong cơn lốc đó! 

Toàn thân con dơi này màu tím, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, bay ra từ giữa con gió lốc. Nó vừa xuất hiện thì bảy con mãnh thú Trúc Cơ vốn đứng ở mép cơn lốc lập tức hội tụ lại chỗ nó như đang hộ vệ!

Sự xuất hiện của con dơi kia cũng khiến cho không ít người trong cứ điểm giật mình. Ngay cả Vương Bảo Nhạc nhìn thấy nó xong cũng bắt đầu thở dốc như tâm thần bị ảnh hưởng, trong đầu phát ra tiếng ông ông.

gần như trong lúc tâm thần mọi người bàng hoàng thì con dơi kia há miệng ra, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, hung tàn. Nó rít to một tiếng, phát ra sóng âm bắn thẳng về phía cử điểm. 

Sóng siêu âm này Cổ Võ không cảm nhận được, nhưng tu sĩ Chân Tức lại cảm giác được vô cùng rõ ràng, đầu óc như bị lợi kiếm đâm xuyên. Lập tức có không ít tu sĩ hét thảm lên một tiếng, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng chấn động mãnh liệt, may mà mầm mống thôn phệ trong cơ thể lập tức bộc phát nên mới ngăn cản được tiếng rít bén nhọn đó, không cho nó đánh thẳng vào não, nhưng mũi và miệng vẫn đổ máu.

Ngay lúc này lại có một cỗ gợn sóng bất chợt bắn ra từ chỗ con dơi đó, quét thẳng về phía cứ điểm. Tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt mà đã quét qua ngàn trượng, nơi nó đi qua, toàn bộ trận văn lập tức tối hù, trực tiếp mất linh!

Không chỉ thế, những phi kiếm kia cũng lập tức bất ổn, mất tính linh hoạt, tuy bị chủ nhân của chúng thu về ngay, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, thậm chí có không ít thanh trực tiếp vỡ nát. 

Mà thứ bị hao tổn nặng nhất chính là hỏa thần pháo, dường như hỏa thần pháo mới là mục tiêu tấn công chính của con dơi này. lúc này đợt sóng cực mạnh ầm ầm đánh tới, khiến cho hơn trăm khẩu hỏa thần pháo này bị rung mạnh hơn một phần ba, nháy mắt đã mất đi động lực, trực tiếp báo hỏng!

Số hỏa thần pháo mà Vương Bảo Nhạc phụ trách thì có một khẩu báo hỏng, Vương Bảo Nhạc giơ tay lau máu trên miệng và mũi, cố nén cảm giác đau đớn để xem xét, sau đó hoảng sợ phát hiện toàn bộ hồi văn bên trong hỏa thần pháo đã bị đánh nát!

hỏa thần pháo vốn có thể tự bạo, nhưng bây giờ đã không thể tự bạo được nữa, thậm chí khi Vương Bảo Nhạc tức tốc kiểm tra thì phát hiện vài khẩu khác dù không hỏng, nhưng rõ ràng hồi văn cũng đã bị hỏng, dường như đã cách lúc mất linh không xa nữa! 

- Nó là hung thú gì đây!!

Vương Bảo Nhạc giật mình không thôi, đây là lần đầu tiên hắn gặp được hung thú có thể ảnh hưởng tới hồi văn thế này, rõ ràng cảnh này cũng nằm ngoài dự đoán của quân trưởng râu ria, khiến ông biến sắc ngay lập tức.

Cảnh này đã phá vỡ sự cân bằng khi nãy, tất cả mọi người trong cứ điểm đều nơm nớp không yên, tiếng gầm gừ vang dội từ thú triều ập tới từ ngoài ngàn trượng như từng cơn sóng lớn, phát động thế công cuồng mãnh về phía cứ điểm! 

Đúng lúc này, bên trong cứ điểm đột nhiên có bốn đạo kiếm khí phóng thẳng lên trời. Chúng vừa ra thì lập tức có linh khí kinh người bắn ra, đủ để đè bẹp Chân Tức, khí tức này rất giống với bảy con hung thú Trúc Cơ bên ngoài. Thậm chí so cường độ thì còn mạnh hơn nữa!

- Tu sĩ Trúc Cơ!

Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, tâm thần hưng phấn nhìn chằm chằm bốn đạo kiếm khí vừa phóng lên tận trời. Chúng là bốn thanh phi kiếm, mà bên trên lại có ba nam một nữ! 

Khí tức phát ra từ trên người bọn họ chấn nhiếp tứ phương, rõ ràng trước đó bọn họ ẩn nhẫn đã lâu, nay đột nhiên bộc phát vì nhắm vào con dơi bay ra từ trong gió lốc kia!

Nhưng khi bọn họ bay nhanh ra thì đám hung thú Trúc Cơ xung quanh con dơi kia lập tức bay ra chặn đường.

Bốn người này đã thừa biết sẽ như thế, kế hoạch của bọn họ vốn là đợi thêm một chút nữa, nào ngờ công kích của nó khi nãy quá mức sắc bén, nếu họ còn chôn chân không ra tay nữa thì tổn thất của cứ điểm nhất định sẽ vô cùng kinh người, thậm chí rất có thể sẽ thất thủ, cho nên họ đành phải ra tay. 

Xét chiến lược thì bọn họ làm vậy là sai, lý ra bọn họ nên mặc kệ tổn thất của cứ điểm, chỉ cần giữ mục tiêu giết chết con dơi kia là được. Theo như phán đoán của họ, chỉ cần con dơi kia chết thì nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với thú triều.

Nhưng về mặc tình cảm, bọn họ là tu sĩ, cũng từng bước đi tới từ người bình thường, không thể nào mặc kệ sống chết của mọi người được!

Lúc này bốn người trực tiếp giao chiến với bảy con hung thú Trúc Cơ ở giữa không trung, nhìn như bọn họ đánh lén, nhưng thực tế rất nhiều người trong cứ điểm nhìn ra được bọn họ đã chủ động ra tay. Một khi bảy con hung thú này vào chiến trường thì sức phá hoại ắt hẳn sẽ vô cùng kinh người! 

Cảnh này lại khiến cho Vương Bảo Nhạc rúng động, hô hấp dần trở nên dồn dập, khi nhìn đám hung thú phía dưới thì vẻ dữ tợn trong mắt lại càng dữ dội hơn. Thân thể của hắn lóe lên một cái, dốc toàn lực sửa chữa hỏa thần pháo. Theo thú triều ập tới, đám hỏa thần pháo còn lại tiếp tục bộc phát, bắn ra vô số chùm sáng, chẳng qua hồi văn vốn đã bị hỷ, nay bắn ra xong thì lại càng bất ổn, thậm chí có một vài khẩu bắn xong một pháo thì lập tức phát ra tiếng rắc rắc, trực tiếp báo hỏng!

Quân trưởng râu ria thấy thế thì hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào lên.

- Tất cả binh tu dốc sức sửa chữa hỏa thần pháo, hỏa thần pháo... Không thể mất linh được, bọn ta sẽ kéo dài thời gian cho các ngươi!! 

Ông mở miệng nói xong thì lập tức hạ lệnh, chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ những người ở lại lưu thủ thì toàn bộ chiến sĩ của các quân đoàn đều lao ra, sát cánh bên các tu sĩ của bốn đạo viện, khai chiến cùng thú triều ở bên ngoài cứ điểm!