Tâm Thuỷ Dao

Chương 73




Yêu hoặc không yêu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì trước mặt hắn cho tới bây giờ đều chỉ có một con đường.

“Đại thiếu gia, điện hạ có chỉ, lệnh đại thiếu gia vào đông cung.”

Ngoài cửa, thái giám cung kính nói, nhưng phía sau gã lại đứng vài người tư thái cường thế, ở giữa là cỗ kiệu tới đón hắn.

Đông cung, với hắn mà nói là nơi không chút nào xa lạ, cũng là nơi mà hắn tối không muốn, tối sợ hãi đi đến đó. Cúi đầu nhìn chân của mình, hắn biết rõ căn bản không tránh thoát, vẫn muốn kéo dài thời gian. Gần đây, hai người kia đối với hắn càng ngày càng không giống đối đãi huynh trưởng. Không ai lại đi sờ huynh trưởng của mình, thậm chí là hôn hắn, ôm hắn. Hơn nữa, trời sắp tối, lúc này qua đó, buổi tối sợ là không về được, hai người kia chắc chắn sẽ sờ hắn suốt một đêm, làm cho hắn không thể đi vào giấc ngủ, làm cho hắn, khổ sở.

“Đại thiếu gia, điện hạ lệnh thiếu gia tức khắc tiến cung.” Không để cho Bạch Hãn Triệt cơ hội tránh né, tổng quản thái giám đông cung lại lên tiếng nhắc nhở, cũng đứng sang một bên, làm cho hắn lên kiệu.

Hôm nay trong cung không phải có yến hội sao? Bất an xoay người đóng cửa phòng, Bạch Hãn Triệt thật chậm mà đi đến bên kiệu, không đợi hắn nhấc chân, một gã thái giám đã dìu hắn đẩy vào trong kiệu. Trong lòng ẩn ẩn hiện lên bối rối, bọn họ chưa bao giờ thúc giục hắn như thế, đây là ý chỉ của hai người kia đi, xảy ra chuyện gì?

“Khởi kiệu.”

Tiếng nói bén nhọn của thái giám như đâm vào tim hắn, hắn vừa mới xuất cung một tháng, thì gần như cả ngày đều bị gọi vào đông cung, những lần gọi này, càng ngày càng nhiều, làm cho hắn không biết có ý gì.

“Thôi công công, Vận Tranh cùng Vận Vanh… đều ở đông cung?” Hai người kia bộ dạng đã là phá lệ cao lớn, hắn so với bọn họ lớn hơn gần hai tuổi, lại so với bọn họ thấp hơn nửa cái đầu. Đứng ở trước mặt hai người đó, hắn thường thường tâm hoảng ý loạn, nhất là khi bọn họ nắm tay hắn, hoặc là, hôn hắn sờ hắn. Mà từ nhỏ đến bây giờ, hắn tựa hồ càng thêm sợ bọn họ. Nhưng hắn biết, bọn họ đối với hắn vô cùng tốt, ăn mặc chi phí, phàm là cho hắn, mọi thứ đều là thượng đẳng, nhưng hắn, chính là sợ, nhất là ánh mắt bọn họ khi nhìn hắn.

“Khởi bẩm đại thiếu gia, thái tử điện hạ cùng Vương gia đều ở đông cung.”

Thôi công công không chút nào nói nhiều, nhưng Bạch Hãn Triệt lại hy vọng gã có thể nhiều lời một chút, làm cho hắn có thể có chút chuẩn bị. Há mồm, muốn hỏi thêm chút việc, Bạch Hãn Triệt lại chỉ nhẹ nhàng thở dài, hỏi rõ ràng thì có thể làm được gì chứ? Mặc kệ ra sao, mặc dù hắn không muốn, hai người kia cũng sẽ không đồng ý, hắn chỉ cầu đêm nay, bọn họ có thể làm cho hắn ngủ một lúc thôi cũng được, sáng mai hắn muốn vào cung thỉnh an phụ thân.

Trong lúc Bạch Hãn Triệt miên man suy nghĩ, cỗ kiệu vững vàng nâng hắn vào đông cung. Làm cho Bạch Hãn Triệt kinh ngạc chính là, đông cung thực sự im lặng, dọc theo đường đi cung nữ cùng thái giám tốp năm tốp ba, tựa hồ chủ tử đã đi vào giấc ngủ. Bạch Hãn Triệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong yến hội hai người kia xác định là đã uống rượu, đón hắn tiến cung, bất quá cũng là muốn hắn bồi họ ngủ, có lẽ tối nay hắn có thể hảo hảo ngủ một giấc.

“Đại thiếu gia.”

Thanh lại bén nhọn làm Bạch Hãn Triệt tỉnh lại, giương mắt nhìn thấy, thì ra là tới rồi. Hắn vội vàng hạ kiệu, còn chưa kịp đứng vững, những người tiến đến đón hắn vội vàng lui xuống. Đây là vì sao? Bạch Hãn Triệt nghi hoặc khó hiểu.

“Đại thiếu gia.”

Hết thảy đều có vẻ vội vàng như thế. Thôi công công đẩy ra cửa phòng tẩm cung chủ tử, ngữ điệu mang theo thúc giục. Bạch Hãn Triệt bình tĩnh, chậm rãi đi vào, cánh cửa lập tức bị đóng kín lại. Giống như hắn sắp tiến vào pháp trường, người phía sau không để cho hắn có nửa điểm do dự. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, phòng trong liền truyền đến tiếng nói làm cho tim hắn đập nhanh.

“Hãn Triệt, mau vào đây.”

Tùy theo mà đến chính là thân ảnh hai người cùng với mùi rượu. Bảo người ta đi vào, thế nhưng Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lại gấp đến không thể chờ mà bước nhanh đi ra, một trái một phải ôm lấy Bạch Hãn Triệt.

“Vận Tranh, Vận Vanh.” Có thể nói là bị đẩy vào buồng trong, Bạch Hãn Triệt thấp giọng gọi.

“Hãn Triệt, đến, theo giúp ta uống một chén.” Đem người ấn ngồi vào trên ghế đã sớm chuẩn bị tốt giữa hai người, Lưu Vận Tranh cầm lấy một ly rượu cũng đã được sớm chuẩn bị tốt đưa tới bên miệng Bạch Hãn Triệt, “Hãn Triệt, đêm nay ngươi chết sống không muốn cùng chúng ta đi, phải phạt ba chén rượu.”

Thì ra là vì vậy. Bạch Hãn Triệt đưa tay tiếp nhận, ly rượu mới vừa để bên môi, đã có người dùng tay nâng đáy ly lên, bắt buộc hắn nâng cốc toàn bộ uống ngay xuống.

“Khụ khụ…” Đề phòng không kịp Bạch Hãn Triệt bị rượu làm sặc, tiếp theo một ngụm đồ ăn uy tới bên miệng hắn.

“Hãn Triệt, ăn chút đồ ăn, còn có hai chén.” Lam Vận Vanh lung tung nhét rau xanh vào miệng hắn, lại cầm lấy một ly.

“Vận Tranh, Vận Vanh, từ từ.” Đem đồ ăn nuốt xuống, Bạch Hãn Triệt thở hổn hển mấy hơi, hắn không thường uống rượu, cạn hết một hơi như vậy, làm cho hắn có chút không khoẻ.

“Hãn Triệt, uống xong rượu rồi nghỉ ngơi luôn.” Lưu Vận Tranh nói cho có chuyện mà nói, cầm lấy một ly lại đưa tới, lúc này đúng là trực tiếp uy người này uống.

Chật vật mà há mồm uống xong rượu, Bạch Hãn Triệt không nhận thấy hai người bên cạnh thở dốc dồn dập cùng ngọn lửa trong mắt bọn họ, hắn chỉ trông mong sớm uống xong hai ly rượu, hai người này có thể sớm buông tha hắn.

UỐng xong hai ly, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không bắt buộc Bạch Hãn Triệt uống nữa, mà là ôm lấy hắn, hôn lên vành tai hắn.

“Vận Tranh… Vận Vanh… Đừng, đừng như vậy.”

Trái phải đều trốn tránh không được, Bạch Hãn Triệt ra tiếng khẩn cầu. Hắn là huynh trưởng của bọn họ, không thể, không thể như vậy.

“Đừng loại nào?” Lưu Vận Tranh ngữ điệu không vui, “Không thể hôn Hãn Triệt? Hay không thể sờ Hãn Triệt?” Dứt lời, tay liền duỗi vào giữa hai chân Bạch Hãn Triệt.

“Vận Tranh!” Đè lại cái tay muốn chạm vào phân thân hắn, Bạch Hãn Triệt sợ hãi kêu. Bọn họ là xảy ra chuyện gì? Sao, sao có thể như vậy!

“Các ngươi, các ngươi say. Ta, ta lau mặt cho các ngươi.” Trước kia, hắn nói như vậy, bọn họ sẽ bỏ qua cho hắn.

“Không được!” Trăm miệng một lời, cho tới bây giờ hai người đều là ăn ý như vậy, đêm nay cũng không tính toán buông tha cho người mà bọn họ đã thèm nhỏ dãi lâu rồi.

“Hãn Triệt, ngươi còn một ly chưa uống.” Tiếng nói Lam Vận Vanh khàn khàn, đây là thói quen của y khi khát ngủ, y không uy Bạch Hãn Triệt, mà là nâng cốc uống vào trong miệng của mình, một tay ấn phía sau đầu Bạch Hãn Triệt, dán môi mình vào môi hắn.

“Vận ngô…” Muốn đẩy ra, cũng chỉ là châu chấu đá xe, không dám quá mức phản kháng, nuốt xuống hơn phân nửa rượu. Mà hắn đã là hai mắt mơ hồ, trong người nóng lên.

“Vận Tranh, Vận Vanh…” Bọn họ đêm nay đúng là xảy ra chuyện gì rồi? Lại không biết bộ dáng cùng tiếng nói giờ phút này của hắn hết sức trêu ghẹo người.

“Hãn Triệt.” Thấp trầm cùng khàn khàn, đều mang theo dục hoả. Bạch Hãn Triệt không nghe ra được, lại cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có. Trực giác nói cho hắn biết, đêm nay, sẽ không yên bình. Nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hai người này lại không để ý luân lý, không để ý thế tục như thế.

“Vận Tranh, Vận Vanh, ta, không thể uống nữa.” Đầu óc choáng váng, Bạch Hãn Triệt lắc lắc đầu, nhưng càng lay động, hắn choáng váng càng lợi hại hơn. Trong cơ thể có cỗ lửa nóng vô danh, chung quanh tán loạn, làm cho tay chân hắn nóng lên, làm cho thân thể hắn run rẩy dừng lại không được. Đây là loại rượu gì, tửu lượng của hắn mặc dù không lớn, nhưng ba ly còn chưa đến nỗi làm cho hắn uống say.

“Hãn Triệt, ngẩng đầu lên.” Lưu Vận Tranh đã cởi bỏ áo khoác.

“Ân?” Khó hiểu mà ngẩng đầu, không biết sắc mặt đã là phiếm hồng.

“Cảm thấy nóng không?” Miệng thì hỏi, còn tay thì đã cởi ra xiêm y người nọ. Lưu Vận Tranh cúi sát vào, gặm cắn nơi cổ cũng đã phiếm hồng.

“Vận Tranh, đừng.” Nóng, rất nóng. Nhưng làm cho hắn sợ hãi chính là, gã thế nhưng, thế nhưng, “Vận Tranh! Đừng!” Hai tay bị người phía sau bắt lấy, hắn yếu ớt rơi vào trong tay tên còn lại.

“Đừng cái gì?” Cách lớp quần sờ vật đang gắng gượng của người này, Lưu Vận Tranh cởi bỏ vạt áo hắn, lên giọng uy hiếp, “Hãn Triệt, chúng ta không muốn làm tổn thương ngươi, nghe lời.”

“Không cần, không cần, Vận Tranh! Ta muốn đi về, cho ta, quay về, a!”

Hai người kia tức giận, cổ tay rất đau, cổ cũng rất đau, nhưng hắn có khoái cảm, có dục vọng. Tại sao lại như vậy, bọn họ là đệ đệ của hắn, là đệ đệ, đúng rồi, rượu, là ba ly rượu kia.

“A ân!” Đừng, đừng như vậy. Muốn khẩn cầu, miệng lại bị khoá lấy, không giống như dĩ vãng chỉ hời hợt chạm vào, lưỡi Lam Vận Vanh xâm nhập vào trong miệng hắn, không cho hắn nói ra lời chọc bọn họ càng thêm tức giận.

“Hãn Triệt, chúng ta không đợi được nữa. Đêm nay, ngươi cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.” Hướng huynh đệ nheo mắt, Lưu Vận Tranh ôm lấy Bạch Hãn Triệt, vội vàng mà đem hắn ném tới trên giường, rất nhanh cởi xiêm y. Cả người mệt mỏi, khi nhìn thấy phân thân đáng sợ của hai người trước mặt, hắn hiểu được, hiểu được hai người này nói “không đợi được” là có ý gì.

“Không! Đừng!” Muốn chạy trốn, vừa vặn thân thể lại không nghe hắn sai khiến. Nóng, giữa hai chân bừng bừng phấn chấn làm cho hắn đau đớn, nhưng sợ hãi thật sâu làm cho hắn chỉ muốn trốn. Bọn họ là huynh đệ! Tuy rằng hắn chỉ là con nuôi của phụ thân, nhưng từ nhỏ phụ thân đã nói cho hắn biết, bọn họ là đệ đệ của hắn, là đệ đệ!

“Ngươi nhất định phải muốn!” Đè lại hai tay Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh cả giận nói, “Hãn Triệt, lúc chúng ta hôn ngươi, sờ ngươi, ngươi nên sớm nghĩ đến. Ngươi là của chúng ta! Ngươi chỉ có thể cho chúng ta!”

Người này dám không cần, bọn họ đợi lâu như thế, cuối cùng đợi đến lúc có thể xuất cung, sao có thể làm cho người này trốn thoát.

“Vận Tranh, Vận Vanh, đừng, ta là huynh trưởng của các ngươi… Ngô.”

Huynh trưởng? Bọn họ chưa bao giờ xem hắn như huynh trưởng. Bạch Hãn Triệt là người của Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, là “hoàng hậu” cùng “vương phi” tương lai. Không nghe người này nói những lời luôn làm cho bọn họ tức giận, đêm nay, bọn họ nhất định phải có được người này.

Không được, không được. Phụ thân, phụ thân, nếu để phụ thân biết… Hắn không dám tưởng tượng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mặc dù sau khi hai người này tự mình xuất cung thì đối với hắn vô cùng thân thiết, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ cùng đệ đệ của chính mình làm ra chuyện cẩu thả.

“Vận Tranh… Vận… Ngô ân.”

Này đúng là thanh âm của hắn? Không, không phải, hắn sẽ không phát ra loại thanh âm giống như đang khẩn cầu này. Không phải khẩn cầu bọn họ buông tha hắn, mà là khẩn cầu bọn họ đừng có ngừng.

“Hãn Triệt, có muốn hay không?” Bàn tay không ngừng cọ xát vào phân thân đã cương cứng kia, nghe người này bắt đầu rên rỉ như thế, Lưu Vận Tranh tâm tình vô cùng tốt hỏi.

“Không, không, a… Ân…” Không, muốn, không cần. Hắn muốn, muốn…, muốn…

“Hãn Triệt uống xuân dược mà còn có thể thanh tỉnh như thế.” Lam Vận Vanh thấp trầm mà giải thích, tiếp theo y bước xuống giường, cho một ít thuốc vào chén rượu lúc nãy của Bạch Hãn Triệt. Rồi mới cầm lấy đi đến bên giường.

Vận Vanh, đừng, đừng đối với ta như thế.

Nâng lên đầu Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh “tuyệt tình” mà đem rượu trút vào trong miệng hắn. Lưu Vận Tranh thối lui, hai người ngồi ở bên giường chờ dược tính phát tác.

Lệ trào ra, sợ hãi, bối rối, sợ hãi, hắn muốn chạy trốn, có thể xuất ra được đã là động tác an ủi chính mình, hắn muốn gọi, nhưng lời nói ra cũng chỉ là tiếng rên rỉ vỡ tan. Hắn ý thức rõ ràng là mình thanh tỉnh như vậy, nhưng thân thể lại vặn vẹo không ngừng.

“Hãn Triệt, nói ngươi muốn.”

Thuốc này có thể làm cho người ta thanh tỉnh mà biết đã xảy ra cái gì, y muốn hôn tai nghe người này nói. Đối với bọn họ, hắn chỉ có thể muốn!

“Ngô ân…”

Vì sao phải đối với hắn như vậy, làm cho hắn ở trước mặt đệ đệ làm ra loại chuyện cực độ cảm thấy thẹn này, làm cho hắn ra tiếng khẩn cầu.

“Vận Tranh, Vận Vanh…” Không nên ép hắn, không nên ép hắn. Hắn vốn là người không hề tôn nghiêm, không cần đem tự tôn cuối cùng trong hắn giẫm nát dưới chân.

Có người từ phía sau ôm lấy hắn, tách ra hai chân hắn.