Tân An Quỷ Sự

Quyển 17 - Chương 594: Căn nguyên




Yến Nương có chút không kiên nhẫn, nàng đi đến bên người Trình Mục Du, thúc giục nói, “Sử đại nhân, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, Đổng gia này rốt cuộc là làm giàu thế nào?”

Sử Phi lắc đầu nói, “Nói ra thì rất dài, Đổng gia hiện tại đang làm gốm sứ, trên danh nghĩa bọn họ có mấy lò đốt gốm lớn ngày ngày đều sinh lời. Nhưng thuộc hạ thông qua một người quen ở Khai Phong Phủ biết được Đổng lão thái thái này trước kia cũng không làm công việc tử tế gì, bà ta chính là một mẹ mìn.”

Yến Nương nhướng mày, “Mẹ mìn?”

Sử Phi gật đầu, “Đổng gia có thể trong một năm mở mấy lò đốt gốm lớn chính là dựa vào số tiền mà Đổng lão thái thái kiếm được khi còn làm mẹ mìn. Mà Đổng gia có liên quan đến huyết án của Vương gia là vì hung thủ giết con trai và con dâu ông ta chính là một nữ tử bán qua tay Đổng lão phu nhân. Nàng kia luôn bị Vương công tử cùng phu nhân của hắn ngược đãi, vì thế oán hận chất chồng với hai vợ chồng bọn họ trong thời gian dài. 6 năm trước, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng không ai phòng bị, nàng ta giết chết hai người bọn họ khi đang ngủ. Cũng may vị Vương công tử kia và Vương đại nhân không ở một chỗ, cho nên việc này cũng không liên lụy đến Vương đại nhân, nếu không, khả năng đây sẽ là một vụ án diệt môn.”

“Bởi vì quan phủ vẫn chưa bắt được hung thủ, cho nên Vương gia liền tính lên đầu Đổng lão thái thái ư?” Yến Nương tiến lên một bước hỏi.

“Cũng không phải, nhưng lúc này xảy ra án mạng, Đổng lão thái thái cũng không thể đứng ở trong thành được nữa, hơn nữa tuổi tác bà ta đã lớn, vì thế cũng rửa tay, dọn đến một sơn thôn yên lặng để ẩn cư. Nhưng bà ta cũng là kẻ có năng lực, dùng bạc tích cóp để bắt đầu làm đồ sứ, mà công việc kinh doanh cũng rất rực rỡ.”

Yến Nương “Xuy” một tiếng, “Có năng lực thì để làm gì, bạc trong tay bà ta không biết đã dính máu bao nhiêu người, chỉ cần nghĩ đến thế thì việc bà ta bị chính con trai mình giết hại cũng coi như đáng đời.”

Trình Mục Du giương mắt nhìn về phía Sử Phi, đáy mắt nổi lên một tia nghi vấn, “Vương đại nhân là người có đạo đức tốt, nhưng con ông ta sao lại có thể bất chính làm ra chuyện như thế, không chỉ tự ý giấu dân nữ mà còn tùy ý làm nhục, thực sự khiến người ta khó hiểu.”

Sử Phi vò đầu nói, “Đại nhân, rồng sinh chín con có phải đứa nào cũng giống nhau đâu, cái này cũng không kỳ quái. Nhưng bởi vì Vương công tử cũng có lỗi nên dù án chưa được phá nhưng Vương đại nhân cũng không dám lộ ra, càng không dám thúc giục quan phủ tra án, thế nên đến nay án này vẫn là án chết.”

Nghe Sử Phi nói xong, Trình Mục Du im lặng thật lâu không lên tiếng, Yến Nương lúc này nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, sau đó mới nói, “Quan nhân, chẳng lẽ chàng cảm thấy chuyện của Đổng gia có liên quan đến vụ huyết án 6 năm trước ư?”

Trình Mục Du đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện nàng đang nhìn mình không chớp mắt, đôi mắt trong suốt như tia nắng mai mới phá tan đám sương khiến trong lòng hắn hơi động. Hắn ngẩn ra một chút rồi mới nói, “Nàng kia thậm chí không tha cho phụ nhân đang mang thai, có thể thấy nàng ta tâm tư ngoan độc đến thế nào, tâm tư trả thù cũng cực kỳ mạnh. Phu nhân, nàng cảm thấy người như thế có thể buông tha cho kẻ đã bán mình cho người khác sao? Mẹ mìn kia chính là căn nguyên của mọi bi kịch trong cuộc đời nàng ta.”

Yến Nương ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, “Vậy quan nhân muốn đến Biện Lương một chuyến sao?”

Trình Mục Du gật đầu, “Việc này rắc rối phức tạp, ta cần phải tìm Vương đại nhân hỏi cho rõ, có thế thì trong lòng ta mới yên ổn được.”

Yến Nương bỗng nhiên kéo lấy cổ tay áo hắn, trên mặt lộ ra một tia khẩn trương, “Ta sẽ đi cùng quan nhân, có được không?’

Thấy Trình Mục Du ngơ ngẩn, nàng càng tiến thêm một bước, nắm lấy cổ tay áo hắn chặt hơn, “Quan nhân, ta lo lắng việc này hung hiểm, chỉ có đi cùng với chàng thì ta mới có thể yên tâm.”

Sử Phi thấy phu thê hai người thân mật như thế thì nghẹn cười đến thiếu chút nữa là rách miệng. Trong lòng hắn nghĩ xem ra Yến cô nương đã có tình cảm sâu đậm với đại nhân, nếu không cũng sẽ không ở trước mặt hắn mà không chút e dè thể hiện sự quan tâm với đại nhân.

Nghĩ đến đây, hắn âm thầm gật gật đầu: Cũng phải, đại nhân cùng Yến cô nương còn đang tân hôn, tự nhiên là không muốn xa nhau lâu ngày, chỉ xa cách trong giây lát đối với hai người mà nói có khi giống cách mấy xuân thu. Chỉ có ngày ngày dính ở bên nhau mới là bình thường. Nghĩ đến đây hắn không khỏi thở dài trong lòng: Cũng không biết Sử Phi ta đến lúc nào mới có thể cưới môt người đối xử chân thành với mình đến thế, nếu vậy thì đời này của hắn cũng coi như không uổng phí.

Còn đang miên man suy nghĩ, hắn chợt nghe Trình Mục Du nhẹ ho khan hai tiếng, rút tay áo về, ôn nhu nói với Yến Nương, “Phu nhân đã muốn đi cùng vi phu thì chúng ta sẽ cùng đi.” Dứt lời hắn lại nhìn chằm chằm Sử Phi lúc này đang chìn chân mình mà dặn, “Hai huynh đệ các ngươi đi tới Ngu Sơn thôn một chuyến, Tích Tích đi một đêm chưa về, lòng ta vẫn luôn lo lắng, các ngươi đi tìm nàng xem sao, hy vọng không có việc gì xảy ra.”

Sử Phi đáp lời sau đó nhanh hcongs đi ra ngoài, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, tự nhủ, “Aizzz, người ta đều nói người khác đưa tình, trong mắt chỉ có nhau.”

***

Nhìn xe ngựa dần biến mất, Hữu Nhĩ lúc này mới kéo Tấn Nhi trở lại Tân An phủ, đem hắn dàn xếp ở thư phòng xong thì nó liền đi ra ngoài, đến tường viện phía đông. Bên kia tường viện là Tễ Hồng tú trang, nhưng từ khi Yến Nương gả đến Trình gia, tú trang liền đóng cửa, nhưng cái viện thì vẫn chưa bán, chỉ để không ở đó.

Hữu Nhĩ nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có người nào quanh đó thì mới nhẹ nhàng nhảy qua tường, thân mình vững vàng đứng trong sân của Tễ Hồng tú trang. Nó đi qua giàn nho chỉ còn lá cây khô vàng, đến trước cửa gian nhà kề mà Yến Nương vốn ở, đẩy cửa đi vào.

Trên giường ở góc tường có môt người đang nằm, tuy hắn nhắm mắt, tóc hỗn độn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hắn mày kiếm mắt sáng, khí độ bất phàm, quanh người tản ra hơi thở của kiếm khách.

Hữu Nhĩ nhìn người nọ trong chốc lát, chậm rãi dạo bước đến mép giường, từ cổ tay áo lấy ra một cái tua kiếm cũ kỹ đã hơi ngả vàng, nhẹ nhàng treo trên thắt lưng người kia.

Trên kiếm tuệ có dấu vết may vá, nhưng người may có tay nghề cực tốt, mỗi sợi tua đều được nối lại ngay ngắn, nếu không nhìn gần thì khó mà nhận ra nó từng bị chém làm hai đoạn.

Hữu Nhĩ thở dài, ngồi xuống mép giường, hít cái mũi vài lần rồi chậm rãi nói, “Cô nương cũng đã làm hết sức, mấy ngày nay nàng nghĩ mọi cách để chiêu hồn cho ngươi, cuối cùng đem hồn phách ngươi bị yêu đạo kia đánh tan tìm về hết. Nhưng sao ngươi vẫn nằm ngay đơ ở chỗ này, không chịu tỉnh. Nếu ngươi có thể tỉnh lại thì hẳn sẽ giúp cô nương được một tay.”

Nói đến chỗ này, nó lại thở dài thật sâu, “Khổng Chu, cái tua kiếm rách nát nhà ngươi đừng có ở lúc mấu chốt này lại khiến cô nương lao tâm lao lực. Hiện tại nàng không chỉ phải chăm sóc ngươi, còn phải đề phòng yêu đạo kia, còn tìm mọi cách tiếp cận Trình Đức Hiên, lấy được tín nhiệm của ông ta. Ngươi đừng có ngượng ngùng xoắn xít nữa, mau tỉnh lai đi, ta ở đây ủ rượu ngon chờ ngươi tỉnh lại uống đó.”