Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tàn Bào

Chương 89: Hé mở đại đạo




Chương 89: Hé mở đại đạo

"Có liên quan gì tới béo với gầy?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Chồn cũng chia ra đực cái. Con đực thích nhập vào những ông lão gầy yếu, con cái thì lại thích nhập vào phụ nữ trung niên mập mạp. Cũng còn may là những giống loài kỳ lạ có thể nhập vào thân thể con người không nhiều lắm, tỉ lệ không tới một phần vạn." Kim Châm giải đáp.

"Tại sao chúng lại sợ huynh như vậy?" Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

"Chúng không phải sợ ta, mà là sợ chúng ta. Khi độ kiếp chúng ta đã phải hứng chịu thiên lôi nên linh khí trong cơ thể đã ẩn chứa oai lực của thiên lôi, là khắc tinh của những â·m v·ật này." Kim châm giải thích.

"Nên làm gì bây giờ?" Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.

"Xử lý thế nào cũng được, đ·ánh c·hết hẳn cũng được mà để cho chạy cũng không sao." Kim Châm nói luôn. Y vừa mới dứt lời, ba anh em ruột bị tà vật nhập vào thân lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu binh binh.

Trông thấy vậy, Kim Châm thả linh khí ra cách không bắt giữ người con gái rồi quay người đi ra khỏi phòng. Đi tới tận cửa y mới buông ra. Vừa rơi xuống đất, người con gái tức thì giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, mờ mịt nhìn về phía cha mẹ mình và hai người Đỗ, Tả.

"Đưa cô ta vào nhà mặc quần áo, không nên sang căn phòng phía tây nữa." Kim Châm móc ra hai đồng tiền rồi một sấp một ngửa áp lên hai mắt. Ngay sau đó, y rút từ trong ngực áo ra một lá bùa màu vàng. Vẩy tay một cái, lá bùa bay lên không trung rồi b·ốc c·háy. Y thả linh khí ra, khống chế lá bùa đánh vào một chỗ cách đó ba trượng về phía tây. Lá bùa cháy bùng lên, âm khí đột nhiên tiêu tan.

"Nó đã mất bản thể, oán khí lại rất nặng, không thể lưu." Kim Châm giải thích cho Tả Đăng Phong nghe. Tả Đăng Phong thong thả gật đầu. Lúc trước hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của âm hồn con nhím, nhưng lại không biết nên xử lý như thế nào. Hắn cũng biết thừa cách làm lá bùa b·ốc c·háy giữa không trung của Kim Châm, đó là nén chặt linh khí lại, hắn cũng có thể làm được như vậy. Nhưng lúc này, hắn đang suy ngẫm xem có thể dùng cái gì để thay thế cho lá bùa phát ra dương khí kia của Kim Châm.

Trong khi Tả Đăng Phong đang nhíu mày trầm tư, Kim Châm lại quay trở vào trong phòng. Một lát sau, y ném gã thanh niên lớn tuổi hơn ra. Tứ chi người này mềm oặt, bị Kim Châm quăng quật giống như một đống bùn nhão.

Khi bị Kim Châm nhấc ra đến chỗ bậc cửa xuống sân, gã thanh niên lập tức hồi tỉnh. Xung quanh cái sân đã được Kim Châm bày sẵn trận pháp. Khi đi vào khu vực bày trận, hồn phách con rắn đang nhập vào người gã thanh niên lập tức rời khỏi thân thể gã, chạy thục mạng.



"Đại ca, đệ muốn đi theo xem bản thể của nó." Tả Đăng Phong thốt lên. Chưa bao gặp tình huống như thế này, cho nên hắn hết sức hiếu kỳ. Điều quan trọng nhất là hắn muốn đi quan sát vị trí địa lý nơi con rắn này sinh sống, tìm hiểu xem địa thế như thế nào thì dễ xuất hiện động vật có đạo hạnh như thế này.

"Ta dẫn ngươi đi." Kim Châm gật đầu đáp ứng. Y ném phắt gã thanh niên xuống đất rồi di chuyển về phía bắc. Lúc trước y đã dùng hai đồng tiền tạm thời mở Thiên Nhãn ra, có khả năng nhìn thấy âm hồn.

Trên thực tế, tự bản thân Tả Đăng Phong cũng có thể cảm nhận phương hướng di chuyển của luồng khí tức âm tính kia. Cho dù Kim Châm không dẫn đường, hắn cũng có thể tìm ra được.

Tả Đăng Phong vừa mới nhô lên hụp xuống, Thập Tam đang ở trên cây phát ra tiếng kêu. Tả Đăng Phong quay lại xua tay với nó "Đừng có chạy lung tung, ta sẽ trở về ngay."

Đi về phía bắc mười dặm thì đến một vùng trũng nằm giữa sơn cốc. Vùng trũng đó có diện tích rất lớn, bên trong mọc đầy cỏ dại cao thấp không đồng đều. Sườn đông vùng trũng có một đầm nước khá nhỏ, chi vi chỉ khoảng vài trượng. Đầm nước đục ngầu ngầu, có màu vàng sậm. Bên bờ đầm nước, đâu đâu cũng có cỏ lau mọc lộn xộn. Đích đến của hồn phách con rắn kia chính là chỗ này.

"Trong vùng trũng này đều là bùn lầy, không nên đặt chân xuống, thả linh khí vào trong nước, ép nó đi ra." Kim Châm lên tiếng nhắc nhở.

Nghe thấy vậy, Tả Đăng Phong án theo cách đó mà làm. Một lát sau, đầm nước bắt đầu sủi tăm, sau đó sóng nước bắt đầu dâng lên. Khi cơn sóng tan đi, một con rắn kỳ dị màu đỏ nhảy lên khỏi mặt nước đục ngầu của cái đầm. Nước chảy dọc theo thân rắn xuống đuôi rồi nhỏ xuống đất. Nó bay vụt tới cắn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong giơ tay thả linh khí ra cách không túm chặt nó rồi lập tức vận chuyển linh khí lướt qua vùng đất trũng.

"Đại ca, đây là loại rắn gì vậy?" Tả Đăng Phong quan sát kỹ con rắn kỳ dị đầy mánh khóe đó. Nói nó quái dị bởi thân thể của nó là hình trụ, đầu không lớn, đuôi cũng chẳng dẹt, xét kỹ thì có thể nói là không đầu không đuôi.

"Huynh đệ, lão ca của người đâu phải là Vạn Sự Thông!" Kim Châm lắc đầu cười đáp.

"Giúp đệ coi chừng nó." Tả Đăng Phong dặn Kim Châm. Tuy không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng Kim Châm vẫn thả linh khí ra ép chặt con rắn kỳ dị đó xuống đất cách chỗ mình năm thước.

Tả Đăng Phong buông tay ra, xoay người lao về phía sườn đông. Con rắn kỳ dị này sinh sống dưới nước, nhưng trong ngũ hành, màu đỏ đại biểu cho hỏa. Nói cách khác, trước đây con rắn này sinh sống trên đất bằng, sau đó mới xuống dưới nước. Nó kiêm cả hai thuộc tính thủy và hỏa. Mộc sinh hỏa, kim sinh thủy, cho nên kim mộc thủy hỏa đều không thể khắc chế nó, chỉ có thổ mới có khả năng. Tả Đăng Phong nhanh chóng lướt l·ên đ·ỉnh núi. Tiếp theo, hắn đến chỗ đón nhiều ánh mặt trời nhất kiếm năm tảng đá, rồi quay xuống núi, dựa theo âm dương ngũ hành sắp đặt chúng xung quanh con rắn đỏ. Kim Châm khó hiểu quan sát hắn tất bật. Đến khi hắn hoàn tất công việc, Kim Châm rút linh khí về. Không còn bị giam cầm, con rắn đỏ lập tức nhảy ra khỏi trận pháp mà Tả Đăng Phong đã bố trí rồi bỏ chạy.



"Tức c·hết đi được." Nhìn thấy thế, Tả Đăng Phong hết sức tức giận. Hắn nhặt một tảng đá lên rồi ném thẳng vào con rắn đỏ cách đó không xa.

"Nếu như ngũ hành đầy đủ vậy sẽ là cân bằng. Nếu đã cân bằng thì làm sao có thể vây khốn nó. Huynh đệ, đừng có gấp, dục tốc bất đạt." Kim Châm không nhịn được cười lên tiếng an ủi. Tả Đăng Phong nhỏ hơn mình mười tuổi, cho nên y không hề chê trách Tả Đăng Phong tầm nhìn hạn hẹp.

"Huynh giúp đệ coi chừng nó." Không cam lòng, Tả Đăng Phong lại tiếp tục thả linh khí khí ra phía trước tóm con rắn đỏ đó trở về. Nhìn thấy thế, Kim Châm lắc đầu bất lực, đành phải tiếp tục giúp hắn đè c·hết dí con rắn đỏ đó xuống.

Tả Đăng Phong lập tức quay người chạy đi. Lần này, hắn suy nghĩ theo một con đường khác. Nếu xét trên nguyên lý bát quái, thủy hỏa chính là khảm, ly; cùng với càn, khôn, chấn, tốn, cấn, đoài hợp thành bát quái, như vậy chỉ cần bổ sung vào cho đủ sáu vật phẩm có những thuộc tính còn lại là có thể vây khốn con rắn này.

Tả Đăng Phong tìm kiếm một lượt. Chẳng mấy chốc, hắn đã kiếm đủ sáu vật phẩm còn lại. Đồng hồ ứng với càn, một cái bít tất ứng với khôn, một hạt kim đậu đại biểu cho chấn, một đoạn thân cây ứng với tốn, đá ứng với cấn, một nhánh cỏ dại ứng với đoài.

Đến lúc này, Kim Châm càng lộ ra vẻ nghi hoặc. Theo y thấy, những đồ vật mà Tả Đăng Phong đang sử dụng chẳng có liên quan gì với nhau. Nhưng dù vậy y vẫn cố nhẫn nại chờ Tả Đăng Phong bố trí xong trận pháp mới thu hồi linh khí thả con rắn đó ra.

Sau khi Kim Châm thu hồi linh khí, con rắn đỏ không chạy được đi đâu xa, mà cứ cuống cuồng chạy lòng vòng trong phạm vi mấy món đồ vật đó. Tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng ngay cả Kim Châm và Tả Đăng Phong đều không nhìn rõ được nữa.

"Huynh đệ, chúc mừng đệ!" Kim Châm thu hồi ánh mắt, chúc mừng Tả Đăng Phong. Theo y thấy, Tả Đăng Phong đã hiểu được đạo lý không vật gì trong trong thế gian là không bày trận được.

"Đệ muốn làm nó bất động một chỗ, mà không phải là chạy lòng vòng như thế." Tả Đăng Phong nhấc chân đá văng con rắn đỏ không may đó đi, rồi thu mấy đồ vật của mình lại.

"Từ từ rồi sẽ thành công, đừng có gấp!" Kim Châm ném cái nhìn tán thưởng về phía Tả Đăng Phong. Nghiên cứu và học tập pháp thuật sẵn có không mấy khó khăn, mà điều nan giải chính là tự mình sáng tạo ra pháp thuật và trận pháp. Cho nên Kim Châm bội phục Tả Đăng Phong sát đất, cho dù hiện giờ hắn mới chỉ ở giai đoạn muốn vẽ hổ nhưng lại thành ra vẽ chó.

Nghe thấy thế, Tả Đăng Phong gật đầu ghi nhận. Hắn quay lại quan sát vùng trũng phía trước. Một lát sau, hắn thu hồi ánh mắt rồi xoay người bỏ đi cùng với Kim Châm. Dù đã nhìn ra nguyên nhân tại sao con rắn đỏ kia phải lựa chọn đầm nước phía đông để cư trú, nhưng hắn không nói ra miệng. Sau này, mỗi khi tính toán về âm dương ngũ hành bát quái địa chi hắn cũng sẽ chỉ âm thầm tiến hành trong đầu, bởi có nói ra mọi người cũng khó mà hiểu được.



Đến khi quay về đến nhà lão Hoàng, họ phát hiện ra đứa con cả đã được đỡ lên nằm trên giường ở gian trái nhà phía đông. Cô con gái đang thút thít nỉ non trên giường của bố mẹ mình. Gian phòng phía tây vẫn còn đang giam giữ chồn tinh.

Tả Đăng Phong ghét nhất là nữ nhân khóc. Bởi vậy Kim Châm chưa kịp ra tay, hắn đã thả linh khí về phía đứa con thứ dò xét thất khiếu thần phủ. Linh khí có thể xuyên thấu bất cứ thứ gì. Linh khí vừa chạm tới người gã, một luồng âm khí lập tức bị hắn tách rời ra. Năm ngón tay hắn nắm chặt lại, tiêu diệt sạch sẽ hồn phách con chồn đó.

Lúc Tả Đăng Phong nắm chặt năm ngón tay lại, sắc mặt âm u lạnh lùng khiến cho Kim Châm kín đáo nhíu mày. Ngộ tính cao siêu của Tả Đăng Phong đã vượt quá dự liệu của y. Nhưng điều quan trọng nhất là y đã nhìn ra, Tả Đăng Phong là người hiếu sát. Một người như vậy, nếu như nắm giữ năng lực vượt trội so với người thường, nhất định sẽ là một sát tinh vô tình. Đến lúc này, Kim Châm mới cảm thấy may mắn, may mắn là đã đích thân giảng giải cho Tả Đăng Phong những đạo lý căn bản. Bởi vậy, Tả Đăng Phong sẽ luôn mang tâm lý mang ơn y, cũng sẽ thủy chung coi y là bằng hữu.

Việc chính đã làm xong, hai người lập tức cáo từ lên đường, vội vã đi suốt đêm tới địa điểm cuối cùng cách đó ba mươi dặm về phía đông nam. Bà cả của một gia đình ở nơi đó sau khi c·hết đã nhập hồn vào một nha hoàn, buổi tối nhảy lên mái lật ngói, ban ngày đánh chửi nô bộc.

Lúc hai người đến nơi thì trời đã tảng sáng. Khi được chủ hộ Tôn chưởng quỹ nghênh đón vào trong nhà, hai người nhìn thấy một nha hoàn còn trẻ đang ngồi trong phòng ăn điểm tâm. Sau khi nhìn thấy Kim Châm và Tả Đăng Phong, ả lập tức hắt chậu súp về phía hai người, đồng thời gào lên: 'Ta không sợ ngươi.'

"Thật sự không sợ sao?" Kim Châm châm chọc hỏi.

"Bà đây đã ở Tôn gia vài chục năm rồi, sinh con dưỡng cái, quản lý gia đình cho kẻ vô lương tâm nhà ngươi. Tuần đầu của ta chưa qua, vậy mà ngươi đã vội cưới tiểu th·iếp." Nha hoàn còn trẻ đó cầm bát cơm lên ném về phía Tôn chưởng quỹ.

Nhìn thấy thế, Kim Châm và Tả Đăng Phong không nhịn được cười thành tiếng. Nha hoàn này căn bản là không bị ma quỷ nào nhập vào người, thuần túy chỉ là giả thần giả quỷ với ý đồ từ chân lân lên đầu.

"Chân nhân, cầu ngài giúp đỡ ta! Tiền nhang đèn nhất định không dám thiếu một xu." Thấy vậy, Tôn chưởng cuống quít liên tục thở dài với Kim Châm.

"Người này đích thật là bị ác quỷ quấn vào người, nhưng không biết có phải là người vợ đ·ã c·hết của ngươi hay không. Ác quỷ sợ nhất là vật ô uế. Ngươi hãy nhốt cô ta vào nhà xí, ba năm sau ác quỷ sẽ tự diệt. Nếu không nó sẽ khiến cho ngươi cửa nát nhà tan." Kim Châm làm ra vẻ hết sức nghiêm trọng bảo Tôn chưởng quỹ. Y là người thực sự có bản lĩnh, ghét nhất giả thần giả quỷ. Nếu như không phải có những những kẻ giả thần giả quỷ lung lạc người đời, thì mỗi lần làm phép y thực sự đã chẳng cần phải vẽ vời ra những động tác võ thuật bắt mắt như vậy để làm gì.

Đã thừa biết danh tiếng của Kim Châm, nên nghe thấy y nói như vậy, Tôn chưởng quỹ làm sao còn dám chần chừ. Lão lập tức gọi người hầu tới bắt nha đầu đang giả thần giả quỷ kia nhốt vào trong nhà xí.

Sau khi thu tiền nhang đèn, hai người không hề quay trở về Mao Sơn ngay, mà vào một quán rượu dưới chân núi đối ẩm, coi như làm một bữa tiễn chân Tả Đăng Phong. Lúc chạng vạng tối, Tả Đăng Phong mang theo hơn mười bản điển tịch Đạo gia mà Kim Châm tặng cho, rời khỏi Mao Sơn.

Tả Đăng Phong làm việc gì cũng đều có liên quan đến mục đích cứu Vu Tâm Ngữ sống lại, không quan tâm đến bất cứ việc dư thừa nào cả. Sau khi rời Mao Sơn, hắn không hề lãng phí thời gian, dẫn Thập Tam quay trở lại thư viện Nam Kinh một lần nữa để lấy một số lượng lớn sách lịch sử, sau đó gấp rút khởi hành đi Hồ Nam ngay trong đêm.