Tàn Bào

Quyển 4: Huyền Môn thái đẩu - Chương 255: Lưu lại ảnh chụp




Chương 255: Lưu lại ảnh chụp

Kỷ Toa sợ ngây người, vẫn ôm chặt Tả Đăng Phong, còn Tả Đăng Phong mải chú ý những ngôi mộ bị đào chung quanh nên không đẩy cô ra.

"Mau thả con mèo ra đi, không thôi ngộp chết." Thiết Hài đi tới.

Tả Đăng Phong đẩy Kỷ Toa ra, thả Thập Tam khỏi thùng gỗ, rồi bước tới xem. Nghĩa trang này ở ven rừng, mộ nào cũng đầy cỏ dại, cỏ dại và mộ bia xen lẫn với nhau.

"Cô không sao chứ?" Tả Đăng Phong thu hồi tầm mắt nhìn Kỷ Toa, sắc mặt Kỷ Toa tái nhợt, toàn thân run rẩy.

"Không sao, cảm ơn anh." Kỷ Toa mờ mịt gật đầu.

Tả Đăng Phong thấy cô chỉ là vì chấn kinh quá độ chứ không bị thương, nên đi tới ngôi mộ gần nhất cúi đầu xem xét. Ngôi mộ này là mộ thời hiện đại, sâu khoảng ba thước ba, không phải là sâu lắm, bên trong quan tài đã bị xốc lên, chỉ còn lại lớp vải lót và ít đồ vật chôn theo, thi thể đã không còn.

"A Di Đà Phật, người nào lại tạo nghiệt nặng như vậy." tiếng Thiết Hài vang lên từ bên trái.

Tả Đăng Phong đi qua chỗ Thiết Hài, nhìn ngôi mộ Thiết Hài đang nhìn. Mộ này cũng đã bị mở, thi thể hư thối nằm sấp cách mộ không xa, hai chân bị đứt rời, hai tay cũng bị tách rời, nằm cách thi thể khoảng năm bước, vì trời khá nóng, thi thể đã bắt đầu sinh sôi giòi bọ, cả mộ đầy mùi tanh tưởi nồng nặc.

"Thù này chắc lớn lắm, đào phần phân thây, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật." Thiết Hài không ngừng niệm Phật hiệu.

Tả Đăng Phong nhíu mày đi vòng những ngôi mộ chung quanh, cẩn thận xem xét, hắn phát hiện một hiện tượng kỳ quái, chính là những mộ chôn gần đây đều bị mất xác, những mộ xưa cũ hơi một chút thì thi thể bị lôi ra khỏi mộ không xa, những mộ quá xưa thì đều không bị đào mở, nhưng kỳ quái là mộ bia của những mộ này đều có dấu vết bị đẩy phá lung lay.

Tả Đăng Phong thu hồi tầm mắt lăng không nhảy lên, từ trên cao nhìn xuống, thấy hơn mười dặm phía đông nơi này có một ngọn núi không cao, cách phía tây hơn mười dặm cũng có một ngọn, cách phía bắc hơn hai mươi dặm cũng có một ngọn núi cây xanh che kín, hướng chính nam không xa thì có một nhánh sông, thế giống như một con rồng tựa, trong phong thủy học, là nơi âm trạch tốt nhất, nên nghĩa trang này nhất định là đã mời thầy phong thủy xem đặt chỗ.

Đáng tiếc thầy phong thuỷ này học nghệ không tinh, tuy hiểu mặt nam lưng bắc, dựa vào dòng sông, nhưng lại không chú ý tới hướng chảy của dòng sông, phong thuỷ tuyệt hảo nhất là sau lưng có núi, trước mặt có sông, nhưng sông phải chảy từ hướng tây sang hướng đông, ví dụ như núi Côn Luân chính là long mạch chi tổ, long khí từ tây sang đông theo dòng sông lan tràn, thuận theo long khí là cát, phản chiều long khí là hung, nghĩa trang này thoạt nhìn phong thủy thì không sai, nhưng trên thực tế lại là một vùng đất đại hung, nơi đại hung này âm khí rất nặng, thi thể chôn ở chỗ này không dễ hư thối, rất dễ sinh thành cương thi.

"Tôi biết là chuyện gì xảy ra rồi, đi thôi, lập tức đi ngay." Tả Đăng Phong quan sát xong, hạ xuống đất nói với hai người.

"Là chuyện gì?" Thiết Hài nghi ngờ hỏi.

"Những mộ này không phải bị người đào đâu, là bị thi thể trong mộ đẩy ra đó. Những thi thể nào còn đầy đủ tứ chi thì đều đã rời khỏi đây, những thi thể chôn lâu hơn thì tuy cũng từ trong phần mộ bò được lên, nhưng vì tứ chi đã hư thối nên không thể đi được, còn những mộ bị chôn quá lâu, thì ngay cả ngũ tạng da thịt cũng bị hư thối mất, nên không đủ sức chui ra khỏi đất." Tả Đăng Phong giải thích.

"A Di Đà Phật, quốc chi tướng vong, tất có yêu nghiệt." Thiết Hài từ bi thở dài.


"Yêu nghiệt gì chứ, những thi thể này đều là bị Người trong đạo môn dùng pháp thuật gọi ra khỏi mộ đó." Tả Đăng Phong khoát tay.

"Người nào làm?" Thiết Hài tò mò.

"Không biết." Tả Đăng Phong lắc đầu, vừa tới Hồ Nam đã gặp phải chuyện như vậy, không phải điềm lành.

"Mau rời khỏi đây thôi." Kỷ Toa đi tới sát bên Tả Đăng Phong, vốn vừa trải qua nguy hiểm hồn cô còn chưa định, bây giờ rơi xuống nơi hoang dã gặp phải nghĩa trang khủng bố này, dù cô có gan to cỡ nào cũng phải kinh hoảng.

"Cô định đi đâu?" Tả Đăng Phong hỏi, máy bay bay qua Trường Giang rồi, hiện giờ chắc họ đã đang ở trong Hồ Nam.

"Trường Sa." Kỷ Toa trả lời.

"Họ ra tay khi đang bay rõ ràng là muốn kéo cô phải chết, cô còn muốn đi bán mạng cho họ sao?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Tôi biết, tôi định rời đi ngay bây giờ đây." Kỷ Toa lắc đầu.

Tả Đăng Phong ôm lấy Kỷ Toa lăng không đi về hướng nam, Thập Tam vẫn còn chút ít nội đan, có thể lướt trên không trung, không cần Tả Đăng Phong phải khiêng, Thiết Hài niệm vãng sinh chú xong cũng vọt theo, đi bên phải Tả Đăng Phong.

Rời khỏi nghĩa trang, Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua, hừ một tiếng, nghĩa trang này ở trong núi, địa thế vắng vẻ, nhưng lượng người chôn không ít, toàn là dân chúng bình dân, nếu quả thật nơi này là vượng cát, thì đám quan chức đã sớm tìm danh gia phong thủy cướp mất rồi, làm gì còn tới phiên họ.

Đi hơn ba mươi dặm, tới một trấn nhỏ, ba người hạ xuống, đi bộ vào trấn.

"Chúng ta chia tay ở đây, trong này có quân đội Quốc Dân đảng, cô an toàn rồi." Tả Đăng Phong từ biệt Kỷ Toa, lúc này là khoảng năm giờ chiều, ba người nghỉ chân trong quán trà.

"Anh định đi đâu?" Kỷ Toa hỏi.

"Tôi muốn đi phía tây, Đông Nam Trường Sa." Tả Đăng Phong không nói rõ cụ thể.

"Sau này tôi còn gặp lại anh không?" Kỷ Toa hỏi nhỏ, trước đây cô chỉ định lợi dụng Tả Đăng Phong, nhưng bây giờ cô không còn nghĩ vậy, vì Tả Đăng Phong là ân nhân cứu mạng của cô.

Thiết Hài vốn đang ngồi uống trà, nghe thấy câu này vội bưng chén trà chạy ra ngoài, ông không nghe được mấy kiểu đối thoại nam nữ thế này.
"Bình thường thì không." Tả Đăng Phong cười.

"Tôi có một yêu cầu, anh nhất định phải đồng ý với tôi." Kỷ Toa khẩn cầu.

"Cái gì?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Tôi muốn chụp ảnh chung với anh." Kỷ Toa chỉ tiệm chụp ảnh bên kia đường.

"Tuổi cô không nhỏ nữa, tìm người gả đi, không thể làm đặc vụ cả đời." Tả Đăng Phong chuyển đề tài, hắn biết chụp hình là cái gì, hắn không muốn chụp chung với Kỷ Toa, vì Vu Tâm Ngữ không lưu lại ảnh chụp, Vu Tâm Ngữ không có ảnh thì hắn cũng không cho người đàn bà nào khác.

"Tôi nghe lời anh, nhưng anh phải đồng ý chụp một tấm với tôi, tôi muốn luôn nhớ tới anh." Kỷ Toa gần như cầu khẩn.

"Tôi không thích chụp ảnh, cũng không thích phá lệ." Tả Đăng Phong cười cười, nhấc người cõng thùng gỗ lên lưng, Thiết Hài cũng chuẩn bị sẵn sàng.

"Chờ tôi một chút." Kỷ Toa kín đáo đưa hộp ngọc cho Tả Đăng Phong, rồi chạy nhanh sang tiệm chụp ảnh.

Tả Đăng Phong biết Kỷ Toa đưa hộp ngọc cho hắn là để giữ chân hắn, nhưng hắn không thể vứt cái hộp đi, nên đành đứng cạnh quán trà đợi. Một lát sau, Kỷ Toa từ trong tiệm ảnh chạy ra với một thanh niên cầm máy ảnh, chạy tới bên Tả Đăng Phong hô to với người thanh niên kia "Chụp đi!", người tuổi trẻ tay mắt lanh lẹ, lập tức hạ cửa chớp.

"Đừng làm rộn, tôi đang vội lắm, tôi đi đây." Tả Đăng Phong trả hộp ngọc cho Kỷ Toa, vẫy tay với Thiết Hài, hai người nhanh chóng xuyên qua con đường, biến mất.

Hai giờ sau, Kỷ Toa lấy được ảnh chụp, trên tấm ảnh một thanh niên cõng một cái thùng gỗ trên lưng bất mãn cau mày đứng ở bên quán trà, một cô gái xinh đẹp mặc quân trang đứng bên trái hắn, bên kia hắn là một con mèo cực bự, đằng sau là một lão tăng nhân.

Cầm tấm ảnh, Kỷ Toa khóc, người tuổi trẻ nhưng tóc hoa râm cho thấy hắn đã phải chịu đựng áp lực rất lớn, lông mày nhíu chặt cho thấy hắn bướng bỉnh và kiên trì, thùng gỗ trên vai cho thấy hắn phiêu bạt bên ngoài không có chỗ ở cố định, chỉ có con mèo to kia là người nhà hắn, hòa thượng khùng khùng sau lưng là bạn hắn, tất cả những điều này đều làm Kỷ Toa bi thương, cô hối hận những chuyện mình đã làm với hắn, những chuyện đó đã làm cô hoàn toàn mất đi tư cách an ủi người đàn ông vừa đáng kính vừa đáng thương này.

Sau cùng, Kỷ Toa cười bước đi, cô thấy may là mình đã có được tấm ảnh của Tả Đăng Phong, vì Tả Đăng Phong chưa bao giờ chụp ảnh, tấm ảnh trong tay là tấm duy nhất, cô thậm chí còn cảm ơn hai người phi công đã cố gắng giết chết họ, cô biết nếu không phải gặp nạn, Tả Đăng Phong sẽ không bao giờ ôm cô, và nếu không có vụ gặp nạn trên không kia, cô sẽ không bao giờ biết mình chỉ là một quân cờ lúc nào cũng có thể vứt bỏ của quân đội.

Kỷ Toa không đi Trường Sa, cô đi về hướng bắc, cô là người phương bắc.

Tả Đăng Phong và Thiết Hài đi về phía tây được hơn trặm dặm thì trên đường lớn gặp một đạo sĩ, mặt sau đạo bào của đạo sĩ Toàn Chân và Đạo sĩ Chính Nhất có một điểm khác nhau nhỏ, người này là Chính Nhất Đạo sĩ, nên Tả Đăng Phong cản đường cậu ta.

"Cậu có biết chuyện của Trương Hoằng Chính và Đỗ Thu Đình không?" Tả Đăng Phong nói thẳng vào vấn đề, Kỷ Toa kể không rõ ràng, hắn cần tin tức xác thực.

"Anh là ai?" Đạo sĩ kia tuổi không lớn, chỉ khoảng hơn hai mươi, Tả Đăng Phong hỏi không lễ phép, nên cậu ta trả lời cũng không lễ phép.

"Tàn bào Tả Đăng Phong." Tả Đăng Phong nói từng chữ.


Đạo sĩ trẻ tuổi lập tức mở to hai mắt, toàn thân không ngừng run rẩy, hàm răng đánh lập cập.

Tả Đăng Phong cảm thấy có điều không đúng, nếu đạo sĩ này biết biệt hiệu hắn, thì hẳn phải biết cái thùng gỗ trên lưng hắn và Thập Tam bên cạnh là tiêu chí thể hiện thân phận hắn, nhưng biểu hiện của đối phương lại cho thấy cậu ta không hề biết điều này.

"Trương Thiên Sư và Đỗ Thu Đình đi Thần Châu Phái." đạo sĩ cà lăm trả lời.

"Đi hồi nào?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Tôi không rõ lắm." đạo sĩ lắc đầu.

Tả Đăng Phong phất tay, đạo sĩ vội bỏ chạy.

Tả Đăng Phong lập tức khiêng Thập Tam lên vai lao đi, Thiết Hài theo đuôi.

Lướt đi một quãng, Tả Đăng Phong hạ xuống bên rừng cây, nhờ cây to che mình, nhìn theo đạo sĩ trẻ tuổi phía xa.

"Sao không đi nữa?" Thiết Hài nghi ngờ hỏi.

"Ông không cảm thấy đạo sĩ kia rất sợ tôi sao?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Cậu tạo nhiều sát nghiệt như vậy, ai mà không sợ cậu." Thiết Hài bĩu môi.

"Người này có một chút linh khí tu vi, dù có sợ cũng đâu tới nỗi như vậy, cậu ta diễn trò cũng hơi quá." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Diễn trò gì?" Thiết Hài không hiểu kịp.

"Ông với Thập Tam ở đây chờ tôi, tôi đi xem đạo sĩ kia đi làm gì." Tả Đăng Phong buông thùng gỗ, xuất thân pháp đuổi theo đạo sĩ trẻ tuổi...


Giao diện cho điện thoại