Tàn Bào

Quyển 4: Huyền Môn thái đẩu - Chương 256: Tam chiết quyển quấn




Chương 256: Tam chiết quyển quấn

Lúc này sắc trời đã mông lung, Tả Đăng Phong nương theo bóng đêm từ xa bám theo, người đạo sĩ trẻ tuổi này làm hắn rất nghi ngờ, nên mới theo dõi xem rốt cuộc là thế nào.

Đạo sĩ trẻ tuổi chạy thẳng tới thôn trấn ở phía nam, vội tới mức dùng tới thân pháp, nhưng vì chưa độ quá Thiên kiếp, nên nhảy lóc cóc trên mặt đất.

Đạo sĩ vừa đi vừa ngẩng cao đầu như tìm cái gì, một lát sau chạy vào một tiệm cầm đồ còn sáng đèn, Tả Đăng Phong lách mình tới theo, đứng nép bên trái cửa ra vào ngưng thần lắng nghe.

Đạo sĩ vào nhờ mượn điện thoại, Tả Đăng Phong giờ mới hiểu cậu ta luôn ngẩng đầu là vì muốn tìm đường dây điện thoại.

Đạo sĩ bốc điện thoại, câu đầu tiên là "Sư huynh, tôi gặp anh ta rồi", sau đó liên tục mấy tiếng "Dạ, dạ, dạ."

Tả Đăng Phong biết ‘anh ta’ trong miệng đạo nhân chính là nói hắn, nên nhìn quanh, thấy trên phố có ít người đi đường, nên quyết định bắt người này để bức cung.

Một lát sau đạo sĩ đi ra, Tả Đăng Phong chờ hắn ra khỏi phạm vi ngọn đèn lập tức tóm lấy tay, Huyền Âm chân khí từ huyệt Vân Môn trên đầu vai rót vào, huyệt này thuộc thái âm Phế Kinh trong thập nhị kinh lạc, Vân Môn huyệt bị tóm, phổi sẽ bị ảnh hưởng, làm cho khó thở, không phát ra được tiếng.

Tả Đăng Phong lôi đạo nhân vào trong rừng, rót linh khí vào huyệt Vân Môn để đối phương không thể bỏ chạy.

"Tính tôi không tốt, không có tính nhẫn nại, muốn giết hay thả cậu cũng chỉ là một ý niệm." Tả Đăng Phong cười nhẹ, đôi khi trực tiếp ép hỏi không có hiệu quả, uy hiếp là biện pháp tốt nhất, người ta khi bị uy hiếp sinh mạng sẽ tìm mọi cách để được sống.

"Chân nhân tha mạng, tôi không muốn chết." đạo sĩ lập tức quỳ xuống, ở đây không có người thứ ba, lòng tự tôn có thể vứt bỏ.

"Nói đi, nói hết những gì cậu biết." Tả Đăng Phong đáp.

"Tôi là đạo nhân Phúc Nguyên Quan, phụng mệnh trực ở khu vực này, nếu gặp ngài hỏi sẽ nói với ngài là Trương Thiên Sư và Đỗ Thu Đình đều đi Thần Châu Phái." đạo nhân vội nói.



Tả Đăng Phong lập tức cảm thấy sự tình phức tạp hơn hắn nghĩ, Kỷ Toa nói đúng, Kim Châm và Trương Hoằng Chính giằng co ở Hồ Nam, nhưng đạo nhân này lại cho thấy những người này hình như tới đây là vì hắn.

Hồ Nam là một tỉnh lớn, đất đai bao la, trong một vùng lớn như vậy cắm cọc chờ thỏ thì phải cắm bao nhiêu cái cọc, mấy trăm? mấy ngàn? tóm lại chỉ có mấy chục là không đủ, chứng tỏ nhân số đối phương rất lớn.

"Cậu đã ở đây bao lâu?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Xế chiều hôm nay mới tới." đạo nhân vội trả lời.

Tả Đăng Phong nhíu mày, cái ý ‘hôm nay’ làm hắn giật mình, vì trưa nay hắn mới rời Thiểm Tây tới đây, như vậy ở Thiểm Tây đã có người báo tin cho Hồ Nam.

"Là ai ra lệnh cho cậu làm?" Tả Đăng Phong lại hỏi.

" Chưởng giáo chúng tôi." Đạo nhân vã mồ hôi trán, nói ra lời này khác gì bán rẻ chưởng giáo của mình.

"Đi đi, khuya hôm nay tôi không gặp cậu, cậu không bán đứng chưởng giáo của mình." Tả Đăng Phong khoát tay.

"Dạ phải, cám ơn cám ơn." Đạo nhân vừa lăn vừa bò chạy ra.

Tả Đăng Phong vừa đi vừa nghĩ, xem xét lại các manh mối, theo lời đạo nhân này, Chính Nhất Giáo Long Hổ sơn không thoát khỏi liên quan, vì hắn không biết Phúc Nguyên Quan, không đắc tội họ, Phúc Duyên Quan làm vậy chắc chắn là do Long Hổ Sơn sai khiến.

Thực không hiểu Long Hổ sơn làm vậy là mục đích gì, Bạch Vân Quan của Tất Phùng Xuân là một phần của Long Hổ sơn, hắn ở Ngũ Đài Sơn giết Tất Phùng Xuân, việc này khẳng định đã lan truyền ra, Long Hổ sơn không thể không nhận được tin tức, năm trước ở Mao Sơn hắn đã từng đắc tội Trương Hoằng Chính, lần này lại giết một chưởng giáo của Chính Nhất phái, Long Hổ sơn chắc chắn sẽ tìm cách đối phó hắn.
Vấn đề tiếp theo, là tại sao Long Hổ sơn lại phải bố trí mai phục ở Hồ Nam mà không đi Chu Lăng Thiểm Tây gây hấn, Tả Đăng Phong cho rằng có hai khả năng, một là Long Hổ sơn ở Giang Tây, Giang Tây và Hồ Nam giáp giới, mai phục ở Hồ Nam chính là tác chiến ngay ở cửa nhà, nếu đi Thiểm Tây thì xa, hơn ba ngàn dặm, đi nhanh một quãng đường dài như vậy bất lợi với họ, hơn nữa phần lớn phạm vi thế lực của Chính Nhất giáo là ở Giang Nam, ở Giang Bắc thế lực yếu kém, gây hấn ở phía bắc rất không thuận lợi.

Còn một khả năng nữa là Chính Nhất giáo nguyên bản không phải cố ý đối phó hắn, mà là cắt cỏ thì giết luôn thỏ bên trong, nói cách khác người của Chính Nhất Giáo tụ tập tại Hồ Nam chính là để đối phó Kim Châm, khả năng này xác suất cao hơn, vì Chính Nhất giáo không thể biết hắn sẽ tới Hồ Nam trước khi hắn khởi hành, mà là sau khi hắn khởi hành mới biết, nên mới vội chuẩn bị.

Tả Đăng Phong cố nhớ xem hắn đã để lộ thông tin ở khâu nào. Ngờ nghĩ lui, chắc hẳn là lúc tiết lộ ở Chu Lăng. Lúc làm xong việc, hắn có nói chuyện với Kỷ Toa, đám binh lính đào lăng đứng cách đó không xa, chắc là nghe được, sau đó khi họ rời khỏi Chu Lăng, có thể bị Người trong đạo môn bắt được thẩm vấn, nhiều người như vậy, chắc chắn có người đã khai ra hết.

Người trong đạo môn ở Thiểm Tây tìm được tin tức này hẳn là gọi điện thoại thông báo cho Hồ Nam, chắc là một đạo sĩ Chính Nhất giáo tu tại gia, có gia đình và bạn bè, người tu tại gia đều có tài sản và sản nghiệp, có được điện thoại chẳng có gì lạ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tả Đăng Phong sáng suốt hơn nhiều, nhưng còn có một chút vấn đề hắn nghĩ chưa ra, một Người trong đạo môn canh gác bao nhiêu con đường, dù mười con đường một đạo sĩ, Hồ Nam nhiều đường như vậy, thì cũng không thể đủ đạo sĩ để truyền tin, Tả Đăng Phong nghĩ suốt nửa nén hương mới nghĩ ra, hắn ngồi máy bay là bay đi Trường Sa, Trường Sa là ở phía Đông Hồ Nam, còn Thần Châu Phái lại ở Tây Bắc Hồ Nam, nếu hắn bình an tới Trường Sa, nhất định sẽ đi thẳng tới Thần Châu Phái trước, Chính Nhất giáo chỉ cần điều đạo nhân canh những con đường ở đây, mấy chục người là cũng đủ rồi.

Chính Nhất giáo cho đạo nhân truyền tin cho hắn, mục đích rất rõ ràng, muốn dẫn tới Thần Châu Phái, nhưng hành động này vẽ rắn thêm chân, vì hắn tới Hồ Nam nhất định sẽ đi Thần Châu Phái, căn bản không cần đám đạo sĩ này thông tin, vậy mục đích của họ là gì, có lẽ là để thúc giục hắn mau tới, để hắn khỏi bỏ cuộc giữa đường.

"Nhóc đạo sĩ kia làm gì hả?" Thiết Hài thấy hắn trở về liền hỏi.

"Làm việc của cậu ta thôi, không liên quan gì tới tôi." Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ trả lời qua loa.

"Cậu suốt ngày chỉ giỏi nghi thần nghi quỷ." Thiết Hài ở rừng cây bị muỗi cắn hơn một canh giờ nên rất bực dọc.

Tả Đăng Phong cười cười không trả lời, nếu không phải nghi thần nghi quỷ, hắn đã bị chui vào trong bẫy rồi.

Thiết Hài thấy hắn chuẩn bị lên đường, liền ném đám lá xua muỗi đi, cõng thùng gỗ của mình lên.

"Trời tối quá rồi, khoan đi vội, quay lại tìm chỗ ăn cơm nghỉ ngơi đi." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài, đã biết mục đích của đối phương muốn giục hắn mau tới, thì hắn càng kéo dài thời gian.

Thiết Hài đương nhiên không phản đối, đi theo Tả Đăng Phong trở lại thôn trấn tìm quán ăn, ăn cơm uống rượu, cơm nước xong Tả Đăng Phong mới nhớ ra trong người không còn đồng nào, tiền lẻ chơi mạt chược thua, vàng thỏi cho thương binh bị thương, may mà cho Thiết Hài hai thỏi vàng Thiết Hài còn chưa xài hết, hai người tính tiền xong đi lên lầu nghỉ ngơi.

Thiết Hài ngồi xếp bằng trên sàn nhà niệm mấy lần kinh văn rồi ngủ, Tả Đăng Phong nằm trên giường lăn lộn khó ngủ, hắn lo cho sự an toàn của Kim Châm, Kim Châm là người rất có trách nhiệm, chắc chắn không mang theo người của Mao Sơn đi mạo hiểm cùng, nên rất có khả năng một mình tới Hồ Nam, hơn nữa hẳn là đã tới Hồ Nam mấy ngày rồi, Kim Châm đã làm cái gì, hiện giờ ở đâu, có an toàn hay không, Tả Đăng Phong đều không biết.

Tuy suy nghĩ ra nhiều việc, nhưng Tả Đăng Phong vẫn luôn có cảm giác có cái gì đó không được đương nhiên, nhưng cụ thể là chỗ nào không được đương nhiên thì hắn không biết.

Có chuyện trong lòng, nên Tả Đăng Phong khó ngủ, nhưng Thiết Hài lại ngủ rất ngon, thậm chí còn ngáy khò khò, người tu hành khí tức thông thuận theo lý thuyết ngủ không hề ngáy, nhưng Thiết Hài can kinh và tâm kinh không thông, lại là ngủ ngồi, nên mới ngáy, nhưng tiếng ngáy nho nhỏ lên lên xuống xuống chẳng khác gì tiếng tụng kinh, nên nghe không kỹ sẽ tưởng lão đang trắng đêm niệm kinh.

Tả Đăng Phong trong lòng buồn bực, cố gắng nghĩ cho ra vấn đề ở đâu để có thể nhẹ lòng đi ngủ, trời không phụ lòng người, sau một thời gian thì hắn cũng nghĩ ra. Máy bay rơi ở phía bắc Hồ Nam, cách Thần Châu Phái chỉ khoảng bảy tám trăm dặm, khoảng cách gần như vậy dù hắn có rề rà cỡ nào thì cũng sẽ tới Thần Châu Phái trong thời gian ngắn, Chính Nhất Giáo cần gì phải sai đạo nhân ra giục hắn, chẳng rút ngắn được bao nhiêu thời gian, khác gì vẽ rắn thêm chân.

Nếu nghĩ theo lẽ thường, nếu trên đường anh cho người báo tin để thúc tôi mau tới Thần Châu Phái thì có nghĩa ở đó anh đã sắp sẵn bẫy, tôi sẽ kề cà thêm vài ngày, quyết không nhảy vào bẫy rập của anh, suy nghĩ như vậy là rất phù hợp, nhưng lại hơn thiển cận. Trương Hoằng Chính tuy cuồng ngạo, nhưng không ngu ngốc, suy nghĩ không nông cạn tới như vậy, nên rất có khả năng Trương Hoằng Chính đang cố ý nói dối hắn, để trì hoãn thời gian hắn tới Thần Châu Phái, nếu thật là như vậy, thì mình càng phải tới đó cho nhanh, miễn cho tên kia kịp làm xong kế hoạch của mình trước khi hắn tới.

"Dậy, dậy, nhanh lên, chúng ta phải đi." Ngờ đây Tả Đăng Phong đánh thức Thiết Hài.

"Sao lại đổi ý nữa thế hả." hai mắt Thiết Hài lờ đờ ngái ngủ.

Tả Đăng Phong không trả lời, vội thu thập đồ đạc, nhảy cửa sổ ra ngoài, Thiết Hài đành phải đi theo.

Tả Đăng Phong vội chạy đi, hắn không sợ đối phương gài bẫy, cũng không quá lo cho an toàn của Kim Châm, nhưng hắn sợ Trương Hoằng Chính không phải là người bày ra kế ‘tam chiết quyển quấn’ hư hư thực thực này, kế này rất có hiệu quả với loại người đa nghi, nhưng Trương Hoằng Chính vốn đâu có biết tính hắn, chỉ có Ngọc Phất từng ở chung với hắn lâu ngày mới biết hắn có tính đa nghi này mà thôi...


Giao diện cho điện thoại