Chương 304: Bốn viên nội đan
Lúc này tất cả mọi người đều đang lo cứu hoả và nghĩ cách phá trận, nên không ai để ý tới Tả Đăng Phong cử động, chỉ có mấy người ở gần nhìn thấy hắn mang một ông lão đi, nhưng ai cũng tưởng Tả Đăng Phong là đang cứu người.
Tả Đăng Phong xách ông lão chạy sang hướng đông, rồi vòng vèo xuống phía nam, hắn nắm rất chặt, sợ ông lão chạy mất, mà phải dùng từ nó thì đúng hơn, vì lúc này Tả Đăng Phong đã có thể chắc chắn thứ hắn đang xách trong tay chính là âm chúc mộc thỏ, trận pháp chỗ đám cháy là do hắn làm ra, khi xách con thỏ xông khỏi trận pháp, hắn cảm thấy lực cản rất rõ ràng, chứng tỏ nó là âm vật.
Con thỏ bị Tả Đăng Phong chộp trong tay rất không yên phận, liên tục vặn vẹo tìm đường trốn, nhưng nó không dám nói tiếng nào, chỉ giãy dụa mà không dám kêu la, làm Tả Đăng Phong càng thêm chắc chắn nó chính là âm chúc mộc thỏ.
"Còn chộn rộn, còn cù nữa, lão tử ninh nhừ móng vuốt, ngươi đấy." Tả Đăng Phong cúi đầu.
Lão già này nãy giờ cứ giơ tay cù nách Tả Đăng Phong, bị Tả Đăng Phong hù mới chịu thôi.
Tả Đăng Phong cả người căng thẳng, vì con thỏ này có liên quan tới việc hồi sinh Vu Tâm Ngữ, rất quan trọng đối với hắn.
Tả Đăng Phong chạy trước, Ngọc Phất theo sau, chạy về hướng tây nam, hắn phải tìm một chỗ yên tĩnh để bức con thỏ nhả nội đan, chỗ càng vắng vẻ càng tốt.
"Phải nó không?" Ngọc Phất đuổi theo Tả Đăng Phong, nhìn thần sắc của hắn, cô đoán Tả Đăng Phong đã xác định được thân phận của "Người" này.
"Ừ." Giọng Tả Đăng Phong run rẩy, mấy viên nội đan trước lấy viên nào cũng đều vạn phần hung hiểm, bây giờ lại không cần tốn nhiều sức mà bắt được âm chúc mộc thỏ, điều này làm hắn vô cùng kích động, không cần đào ba thước đất, không cần khổ cực tâm tư, chỉ cần lượm trúng.
Ngọc Phất vui mừng, không hỏi thêm, toàn lực thúc dục linh khí bay vút theo Tả Đăng Phong.
Vào rừng cây, Tả Đăng Phong không dừng lại tới, mà tiếp tục đi về phía tây, trong rừng cây cỏ dại rậm rạp, đầy gai nhọn, lỡ mà con thỏ hiện nguyên hình chạy trốn mất thì không xong.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong mới dừng tại một sơn cốc, chỗ này vốn là một con sông, nhưng bây giờ nước sông đã gần như khô cạn, lòng sông lộ đầy đá cuội, trong vòng trăm mét chung quanh không hề có vật gì có thể ẩn núp, che chắn.
Người tu hành mỗi một lần lên xuống đều có chuẩn bị tâm lý, nên không bao giờ bị chóng mặt, nhưng con thỏ là bị động xách đi, xóc nảy nhiều lần, sau lại bị Tả Đăng Phong quay quay hai cái, nên vừa được thả ra, đã đặt mông co quắp ngồi trên mặt đất.
"Nghe cho kỹ, tao biết mày là ai lập tức nhổ nội đan ra, tao tha cho mày khỏi chết." Tả Đăng Phong cao giọng quát.
Con thỏ đã mơ mơ màng màng, ngẩng đầu vô thần nhìn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong lúc nãy chưa nhìn kỹ, giờ mới có cơ hội xem rõ. Âm chúc mộc thỏ biến thành ông già rất giống người bình thường, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn khuôn mặt nó còn mang đặc điểm của loài thỏ. Miệng sứt thì khỏi nói, đầu mũi nhỏ, mắt to, tai dài, nếu không biết thân phận thật của nó, thì sẽ không nhận ra, vì người sứt môi thì ở đâu cũng có, được coi là một loại bệnh, mũi tròn mũi nhỏ cũng là bình thường, mắt to đâu có gì là xấu, tai dài lại hay tướng tốt, nhưng nếu không biết thì thôi, nếu đã biết thân phận thật của nó rồi, thì càng nhìn càng thấy nó giống một con thỏ.
"Tao biết mày là âm chúc mộc thỏ, đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, mau nội đan đây." Tả Đăng Phong thấy nó không nhúc nhích, thì lại quát to.
Ông lão bị Tả Đăng Phong quát làm giật mình, ánh mắt càng thêm mê mang.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả." Tả Đăng Phong chụp vào tóc ông lão.
"Hình như nó bị say." Ngọc Phất vội cản Tả Đăng Phong, cô không giống Tả Đăng Phong và Thiết Hài thích uống rượu, nên rất mẫn cảm với mùi rượu, trong miệng ông lão này toàn là mùi rượu.
"Thì lại hay tửu quỷ." Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn hông ông lão, cái bình hồ lô bằng ngọc khi Tả Đăng Phong ném ông lão thì đã bị vỡ, bên trong toàn là rượu.
"Xem quần áo nó mặc giống như một tài chủ, trốn ở nơi sầm uất này chắc là để trầm mê hưởng lạc, ham ăn ham uống." Ngọc Phất nói, lúc trước hai người nghĩ mãi mà không hiểu tại sao con thỏ lại chạy tới Tây An, bây giờ xem không phải là bị người ta bắt tới, mà là tự nó chạy tới để hưởng thụ.
"Dù có uống rượu thì vẫn nghe hiểu được lời tôi nói, là nó giả say." Tả Đăng Phong túm ông lão lôi tới bờ sông, nhấn đầu nó xuống nước.
Ông lão giãy dụa kịch liệt, nếu là người khi bị người ta nhấn nước, sẽ đưa tay lên trên đẩy người kia ra, còn nó lại quơ loạn tay chân hướng xuống dưới nước, đây là hành vi của loài thỏ, dù nó có năng lực biến ảo thành hình người, nhưng bản năng giống loài thì không sửa được.
Ngọc Phất vốn định cản, nhưng do dự rồi lại không, con âm chúc mộc thỏ này đã có thể ở trong thành thị sinh sống, ăn mặc sang trọng no đủ, chứng tỏ nó rất thông minh, thông minh và gian trá vốn không phân biệt được, nên biện pháp tốt nhất chính là phải thẳng tay.
Tả Đăng Phong ấn đầu nó xuống nước một lúc lâu mới nhấc lên, để nó cảm nhận được cái chết chỉ còn cách nó không xa, nếu không nó sẽ rất ngang ngạnh.
Ông lão vừa thở được, vội đưa tay hiệu cho Tả Đăng Phong, miệng lúng búng, thì tuy nó có thể biến ảo hình người nhưng lại không thể nói chuyện.
"Nhổ nội đan ra." Tả Đăng Phong lạnh lùng.
Ông lão chỉ chỉ bụng mình, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, như đang tập trung để nhả nội đan.
"Buông nó đi, chúng ta chờ nó một tí." Ngọc Phất đưa tay ý bảo Tả Đăng Phong đừng túm tóc nó nữa.
"Chút tâm cơ này mà dám đem với tao sao." Tả Đăng Phong chẳng những không thả, mà còn lần nữa lôi nó bờ sông, địa chi đều có độc vật do nó diễn sinh ra, con thỏ vào trong thành thị ăn uống say sưa đương nhiên không thể để cho độc vật đi theo, bây giờ nhắm mắt chắc chắn là muốn triệu hoán độc vật.
Ông lão thấy Tả Đăng Phong biết được kế sách của nó, vội quỳ xuống, cuống quít dập đầu.
"Không nội đan mày cũng không chết được, mau giao nội đan đây." Tả Đăng Phong khẽ cung Huyền Âm chân khí, làm nhiệt độ chung quanh hơi hạ xuống.
Ông lão càng sợ, chống đầu xuống đất, hai tay che miệng, một lát sau đưa một hạt châu màu lục cho Tả Đăng Phong.
"Mẹ nó, mày định lừa ai hả?! " Tả Đăng Phong hất văng hạt châu. Nội đan của địa chi có kích cỡ đều bằng nhau, là cỡ hạt đậu nhỏ, con thỏ này tính gian không bỏ, định đưa một viên ngọc để lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Tao vốn không định lấy mạng mày, đây là mày ép tao phải mổ bụng lấy trứng." Tả Đăng Phong đẩy ngã ông lão, định phát Huyền Âm chân khí, cưỡng chế lấy nội đan.
Nhưng ông lão đã xoay tròn, hiện nguyên hình, là một con thỏ cao chừng nửa thước, mắt đỏ lông xanh, tai dài mắt to, linh lung khéo léo, kích thước to cỡ con khỉ cửu dương của Ngọc Phất.
Con thỏ hiện nguyên hình xong, bụng nó co dần lại, một lát sau một viên nội đan màu lục từ trong miệng rơi xuống đất.
Tả Đăng Phong vội phóng linh khí cách không chộp lấy, móc hộp sắt ra, cất nội đan vào, viên nội đan nhanh chóng dung nhập với ba miếng còn lại, Tả Đăng Phong đợi cho chúng dung hợp xong, mới đóng nắp lại, cất vào người.
"Con thỏ đâu?" Tả Đăng Phong cất hộp sắt xong mới phát hiện trên mặt đất chỉ còn lại một đống quần áo, con thỏ lông xanh đã biến mất.
"Ở đằng kia." Ngọc Phất chỉ, Tả Đăng Phong quay sang, thấy con thỏ đang chạy ngang qua con suối cạn, hướng về phía bụi cỏ, màu lông xanh đã biến mất, mà chuyển thành màu xám.
"Thất phu vô tội, hoài bích có tội." Ngọc Phất nói.
"Chị nghĩ tôi đang làm việc hại người ích ta có phải không?" Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn lấy được nội đan rồi, nên không đuổi theo con thỏ nữa.
"Không phải, thế gian vạn vật, nhược phải thua cường, đây là thiên đạo." Ngọc Phất lắc đầu trả lời.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất, muốn xác định xem cô có nói thật lòng mình hay không.
"Nhìn cái gì, tôi không phải có ý an ủi gì cậu đâu, là tự trong lòng cậu cảm thấy không ổn mà thôi." Ngọc Phất cười, tuy Tả Đăng Phong cướp nội đan của âm chúc mộc thỏ nội đan, nhưng không làm thương tổn tánh mạng nó, vậy đã rất tốt rồi, thế gian giết chóc chỗ nào cũng có, không kẻ yếu thì không cường giả sinh tồn.
"Quả thật tôi cảm thấy không tốt lắm." Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, vì bản chất hắn vốn không hề muốn làm thương tổn một ai.
"Cậu phải thấy vui mới đúng chứ, viên nội đan này là ông trời tặng cho cậu đó." Ngọc Phất cười.
"Đây là tôi vận khí tốt, liên quan gì tới ông trời." Tả Đăng Phong nhướng mày.
"Sáu viên nội đan cậu đã lấy được bốn cái, cậu định cảm ơn tôi với Minh Tịnh Đại Sư thế nào đây?" Ngọc Phất vội chuyển đề tài, Tả Đăng Phong nhỏ hơn cô một tuổi, nên cô rất bao dung với hắn.
"Hậu lễ trọng nha." Tả Đăng Phong đổi giận làm vui, ba viên nội đan nghĩa là mới chỉ được một nửa số lượng cần thiên, nhưng bốn viên thì đã được hơn phân nửa, hơn nữa được viên này lại đầy tính ngẫu nhiên, làm tâm tình Tả Đăng Phong rất tốt.
"Hậu lễ gì?" Ngọc Phất cười.
Tả Đăng Phong vừa định trả lời, đã nghe từ hướng đông bắc có tiếng lăng không xé gió truyền tới, số người không ít.
"Họ đuổi tới." Ngọc Phất cũng đã nghe thấy, tuy âm thanh yếu hơn.
"Chắc chắn đã có người nói cho họ biết là tôi phóng hỏa." Tả Đăng Phong nhíu mày, nghĩ cách ứng phó.
"Nội đan đã tới tay, đâu cần phải sống chết với họ." Ngọc Phất nói.
"Đúng, nhưng tôi không thể chạy, vì nếu chạy họ sẽ cho rằng tôi sợ họ, sau này xuất hiện những chuyện tương tự Người trong đạo môn sẽ lại mặt cản đường tôi." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Vậy cậu định thế nào?" Ngọc Phất hỏi.
"Đánh họ một trận, để cho họ biết tôi không dễ chọc..."
Giao diện cho điện thoại