Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 95




Edit: Yomost | Beta: Dép

Sau khi Trần Y ngồi xuống, lỗ tai cô ửng đỏ. Cô cầm khăn tay lau lau, nhưng vẫn còn hơi dinh dính. Văn Trạch Tân lấy một chai nước mới từ trong ngăn kéo ra, mở nắp chai, đưa cho cô.

Trần Y hơi sững người, liếc nhìn cậu một cái.

Văn Trạch Tân: “Dùng nước làm ướt, dễ lau hơn đấy.”

Trần Y không tự chủ được nhìn về phía miệng chai, rõ ràng đây cũng là một chai nước mà cậu đã uống. Trong lòng Trần Y do dự một hồi, mấy giây sau, cô đưa khăn tay của mình tới.

Văn Trạch Tân cười khẽ một tiếng, đoạt lấy khăn tay trong tay cô, đổ nước thấm ướt, ngay sau đó để lại trong lòng bàn tay cô.

Lòng bàn tay Trần Y rất hồng, sau khi để khăn tay lên càng hồng hơn. Văn Trạch Tân nhìn lòng bàn tay cô, Trần Y thu tay lại, cúi đầu bắt đầu lau cánh tay.

Văn Trạch Tân ngửa đầu uống hết chỗ nước còn lại, đóng nắp chai, ngay sau đó ném vào trong thùng rác phía sau.

Bộp một tiếng.

Trần Y nhìn sang chỗ cậu.

Văn Trạch Tân đút tay lại vào trong túi quần, cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại di động.

Trần Y nhìn lướt qua giao diện điện thoại di động của cậu.

“Bắt đầu bỏ phiếu hoa hậu giảng đường khóa này rồi à?”

Giọng Văn Trạch Tân miễn cưỡng: “Ừ.”

“Đã có ai vậy?” Trần Y muốn biết Thẩm Tuyền có thể tham gia hay không. Cuộc bình chọn này đều do mấy người Văn Trạch Tân làm, Văn Trạch Tân cười nhìn cô: “Cậu cũng muốn tham gia?”

Trần Y lắc đầu: “Không muốn, mình chỉ muốn biết về Tuyền Nhi.”

“Thẩm Tuyền?”

Trần Y gật đầu.

Văn Trạch Tân nghịch điện thoại, gãi ấn đường: “Cậu đi mua cho mình một phần Oden, mình sẽ thêm tên của Thẩm Tuyền vào.”

Trần Y nhìn thời gian, thời gian nghỉ trưa vẫn còn nửa tiếng. Cô cầm điện thoại di động lên, đứng dậy, nói: “Vậy mình đi mua ngay.”

Nói xong cô quay người muốn đi.

Văn Trạch Tân dừng lại, mỉm cười, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của cô.

“Trần Y.”

Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cổ tay Trần Y tựa như bị bỏng, cô theo phản xạ rút tay về, đưa ra sau lưng. Văn Trạch Tân buông lỏng đầu ngón tay, nhìn cô, cậu mỉm cười thu tay lại, nói: “Nói đùa thôi, lúc này nóng như vậy, cậu mà xuống dưới thì bị phơi thành cún con mất.”

Trần Y: “Cậu mới là cún con.”

Cô nhìn điện thoại di động của cậu một chút: “Cậu thêm Thẩm Tuyền vào đi.”

Thường Tuyết thường nói là những người kia so sánh Lam Thấm và Thẩm Tuyền, phiền chết mất. Cô và Thường Tuyết đều cảm thấy Lam Thấm cũng không bằng Thẩm Tuyền, thế nhưng học kỳ trước Lam Thấm vẫn trở thành hoa hậu giảng đường.

Văn Trạch Tân mỉm cười: “Thẩm Tuyền không muốn tham gia, chúng ta cũng không thể ép buộc cậu ấy.”

Trần Y nhanh chóng ngồi xuống, cô ngồi sát lại gần Văn Trạch Tân, rất nghiêm túc nói: “Lén cho cậu ấy vào danh sách trước, sau đó phiếu bầu đột nhiên tung ra thì cậu ấy cũng không quyết định được nữa.”

Bên trong cô mặc một cái áo màu trắng, áo khoác đồng phục mặc cũng không ngay ngắn, làn da lại trắng. Ánh mắt cô nhìn cậu như vậy, Văn Trạch Tân nhất thời lại không từ chối được.



Cậu đột nhiên nói: “Cậu gọi một tiếng anh đi.”

Trần Y: “Hả?”

Văn Trạch Tân bật cười, lấy một cây kẹo que từ trong ngăn kéo ra nhét vào trong miệng, nói: “Không có việc gì không có việc gì, được, mình lén cho Thẩm Tuyền vào danh sách trước.”

Cậu cắn răng rắc mấy lần.

Mấy giây sau, cậu dừng một chút, nhìn Trần Y.

“Cậu muốn ăn không?”

Trần Y nhìn que kẹo mà cậu ngậm trên bờ môi mỏng, suy nghĩ một chút, nói: “Muốn.”

Văn Trạch Tân mỉm cười, cậu lấy một cây kẹo que vị sô cô la từ trong ngăn bàn ra, bóc vỏ kẹo, đưa cho cô. Trần Y nhận lấy, cho vào trong miệng rồi lập tức ngồi thẳng người, sau đó nằm bò trên mặt bàn.

Sau khi cô nằm bò xuống, cảm giác nhịp tim còn đang tăng nhanh.

Vừa rồi cô thật sự phải lấy can đảm cực lớn, mới nói với cậu nhiều lời như vậy.

Văn Trạch Tân nhìn cô nằm bò, cậu dựa về phía sau, cắn kẹo que, rũ mắt bấm điện thoại. Màn hình điện thoại có ảnh chụp của mấy nữ sinh, mấy người lão Dương đang chọn lựa trong nhóm.

Dương Phàm gửi một tấm hình lên.

Văn Trạch Tân dừng lại.

Là Trần Y.

Ảnh chụp cô ngồi trên khán đài ngẩn người. Cô ngẩn người là ngẩn người thật, cằm ngước lên. Bức ảnh này đoán chừng là do lão Dương dùng máy ảnh để chụp, lông mi vừa dài đôi mắt lại to, rất dịu dàng. Dù chỉ là mặc đồng phục, nhưng có loại cảm giác mềm mại khó tả khiến cho người ta muốn ức hiếp. Văn Trạch Tân vô thức nhìn về phía nữ sinh dường như đang ngủ bên cạnh.

Cậu vươn tay, nghịch đuôi ngựa của cô.

Lập tức một tay soạn tin nhắn.

Văn Trạch Tân: [Cậu ấy còn chưa đủ trình độ có thể trở thành hoa hậu giảng đường.]

Lão Dương: [Cmn? Vậy còn chưa được? Cậu nhìn mặt mũi, làn da và dáng người này của Trần Y xem.]

Văn Trạch Tân: [Cậu còn biết cả dáng người cậu ấy?]

Dương Phàm: [Ha ha ha ha ha ha ha ha, lão Dương, cậu từ bỏ đi.]

Một Kiếm Cứa Cổ: [Cậu đừng có nghiên cứu nhiều về bạn gái lớp trưởng như thế.]

Lão Dương: [Lớp trưởng, đây là bạn gái cậu?]

Văn Trạch Tân: [Không phải, nhưng mà cậu ấy không thể tham gia.]

Lão Dương: […]

Trần Y cảm thấy cậu đang kéo đuôi ngựa của mình, cũng không biết vì sao cậu lại thích đuôi ngựa của cô như vậy. Trần Y không dám cử động, giả bộ đang ngủ. Cô giơ tay lên, cẩn thận di chuyển kẹo que sô cô la, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của bạn học bên cạnh. Cậu ta ngủ ngon quá, suy nghĩ một chút, Trần Y cũng ngủ thiếp đi.

*

Chương trình học buổi chiều kết thúc rất nhanh, Trần Y hẹn Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ăn cơm tối, tối nay còn có buổi tự học tối. Ba người gặp Nhiếp Tư ở đầu cầu thang.

Nhiếp Tư đến để đóng gói cho Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân, anh ta chậc một tiếng, nhìn Thường Tuyết một chút rồi lập tức nghênh ngang đi qua. Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn Nhiếp Tư một cái.

Nhiếp Tư lập tức ngoan ngoãn, bỏ chạy.

Thường Tuyết cười ha hả: “Kể từ lần trước bị cậu đánh, anh ta sợ chết khiếp rồi.”

Trần Y: “Nên đánh thêm mấy lần.”

Thẩm Tuyền: “Được đó, lần sau tìm cớ lại đánh anh ta một trận.”

Trần Y cũng bật cười theo, ba người đi lên tầng gọi món. Bữa tối không có nhiều người như buổi trưa, lúc các cô đến cũng đã muộn, cho nên không cần xếp hàng, ngồi xuống ăn luôn.

Nắng chiều chiếu xuống, ánh vàng rực rỡ một vùng. Trần Y nhét cơm vào trong miệng, đôi mắt ngắm phong cảnh bên ngoài. Lúc này, Văn Trạch Tân đi tới, trong miệng cậu cắn đũa, bấm điện thoại di động nghe điện thoại. Có lẽ là phát hiện ánh mắt nào đó, cậu ngẩng đầu nhìn qua. Trần Y kinh ngạc một chút, bỗng nhiên rụt đầu về, cúi đầu dồn sức ăn cơm.

Thẩm Tuyền nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy một nam sinh cao lớn ở dưới tầng.

Thẩm Tuyền gõ đũa của Trần Y, nói: “Không cần tránh, người ta đang nói chuyện với nữ sinh khác.”

Trần Y sửng sốt một chút, lại nhìn xuống lần nữa.

Quả nhiên.

Bên cạnh Văn Trạch Tân không biết ở đâu xuất hiện một nữ sinh, trên người cũng mặc đồng phục, dáng người cao gầy đứng trước mặt cậu, hai người có phần xứng đôi.

Cậu đang trả lời nữ sinh kia với vẻ lười biếng và kèm theo ý cười.

Đũa trong miệng cũng được lấy xuống, đùa nghịch trong tay.

Trần Y mím môi, thu tầm mắt về.

Thường Tuyết vừa húp canh vừa nói: “Cậu không định tỏ tình à? Các cậu hiện tại vẫn là bạn cùng bàn, nếu sau này không phải nữa thì sao?”

Trần Y: “Không phải thì không phải thôi.”

Cô thật sự không có ý định tỏ tình.

Không có can đảm, cũng không muốn.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết nhìn nhau, hai bên nhún vai, không khuyên được thì thôi vậy.

Ăn xong bữa tối, vẫn còn buổi tự học tối, Trần Y lại thèm ăn, đến 7-11 mua đồ ăn. Sau khi dạo qua một vòng bên trong, cô nhìn chỗ tấm biển Oden.

Trần Y đi vòng qua, chọn một phần Oden.

Thường Tuyết cắn một miếng Mochi, thấy thế: “Không phải cậu vừa mới ăn cơm sao? Nhanh như vậy đã đói bụng rồi?”

Trần Y tính tiền, cầm lấy Oden, nói: “Mình ăn cho vui.”

Thường Tuyết: “Sao cậu không béo?”

Thẩm Tuyền chờ ở bên ngoài, gõ cửa nói: “Nhanh lên, tới tự học buổi tối rồi.”

Ba người tách ra, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi tới phía lớp mười hai bên kia, Trần Y cầm theo Oden đi tới phía lớp mười một. Trời tối, khắp nơi đều sáng đèn, Trần Y cầm Oden đi vào từ cửa sau. Liếc mắt liền nhìn thấy Văn Trạch Tân xoay bút đang xem đề, Trần Y mím môi đi qua, để Oden lên bàn.

Rất dễ ngửi thấy hương vị đó.

Văn Trạch Tân ngước đôi mắt lên nhìn.

Đầu ngón tay Trần Y gõ xuống Oden.

“Mời cậu.”

Sau khi Văn Trạch Tân nghe xong, khóe môi cong lên: “Cảm ơn.”

Trần Y nhìn nụ cười của cậu, mặt đỏ hồng, ừ một tiếng rồi lấy bài tập ra bắt đầu làm. Ánh đèn dìu dịu, chiếu lên trên mặt cô, Văn Trạch Tân nhìn cô mấy giây, nói: “Cùng ăn đi, có thể mình ăn không hết.”

Trần Y ngẩng đầu, nhìn Oden: “Nếu mình ăn thì Thẩm Tuyền có thể lọt vào danh sách không?”

Văn Trạch Tân cúi đầu bật cười, nằm bò xuống bàn.

Cậu nói: “Có thể.”

Trần Y nhìn ý cười trên mặt cậu, tim đập rộn lên, quay đầu đi chỗ khác, cầm lấy một cây cá viên nhét vào trong miệng. Văn Trạch Tân cũng đưa tay cầm một cây, vừa ăn vừa xoát đề.

Cứ như vậy.

Oden đặt ở giữa hai người.

Trần Y thích ăn món này, hơn nữa còn muốn chấm tương ớt ngọt. Ăn đến cuối, Trần Y ăn đến mức quên hết tất cả. Lúc đưa tay lấy tiếp, cô không sờ được que nào mà lại sờ được ngón tay ấm áp. Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu thì nhìn thấy ngón tay cô đang cầm ngón tay với khớp xương rõ ràng của Văn Trạch Tân.

Cô ngây người, một giây sau chợt muốn thu về.

Văn Trạch Tân trở tay nắm lấy ngón tay cô, cậu nghiêng đầu, giọng nói rất thấp, hỏi: “Cố ý chiếm tiện nghi của mình à?”

Trần Y nhìn đôi mắt đầy ý cười của cậu, cô sững sờ, sau đó lắc đầu.

Văn Trạch Tân mỉm cười, đầu ngón tay nắm nhẹ ngón tay cô một chút, lập tức buông tay. Trần Y bỗng rụt tay về, xoa xoa vào quần đồng phục.

Dường như Văn Trạch Tân cũng không quá để ý, cầm hộp giấy đã ăn xong lên đi vứt vào thùng rác ở phía sau.

Sau khi quay lại, cậu cầm bút lên bắt đầu xoát đề.

Trần Y cầm bút vẽ vài cái lên vở, nhưng lại không biết mình vẽ cái gì, lung ta lung tung.

Ngón tay nóng hổi.

Chỉ chốc lát sau, lão Dương bên kia gọi Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân đã xoát xong đề của mình, cuộn thành một quyển ném qua. Dương Phàm ở tổ 1 đằng sau nói: “Cậu ném qua có ích lợi gì, cậu qua đây giảng cho chúng mình một chút đi.”

Văn Trạch Tân cầm điện thoại di động lên, dựa về phía sau, không thèm để ý bọn họ.

Cậu bấm điện thoại di động, khóe mắt nhìn thấy ngón tay Trần Y trượt trên quần đồng phục.

Cậu nhíu mày, trầm mặc nhìn hồi lâu.

Ngón tay cô rất nhỏ, trắng nõn.

Văn Trạch Tân: “Trần Y, ngón tay ngứa à?”

Động tác lau của Trần Y dừng lại, cô lắc đầu.

Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng, thu tầm mắt về, tiếp tục chơi game trên điện thoại.

Cuối cùng.

Tự học buổi tối kết thúc.

Trần Khánh gửi tin nhắn tới, nói đang đợi ở cổng trường học. Trần Y nhanh chóng thu dọn sách vở, bài thi và bút đứng dậy, Văn Trạch Tân bên cạnh cũng lôi túi quai chéo ra khoác lên vai. Trần Y cũng lôi cặp sách của mình ra, xách theo đi về phía cửa sau. Lão Dương ngồi ở tổ một phía sau cứ nhìn Trần Y đi ra ngoài.

Cậu ta nhìn về phía Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân đút tay trong túi quần, nói: “Ngày mai gặp.”

Lão Dương: “Ngày mai gặp.”

*

Về đến nhà họ Trần, Trần Y tắm rửa, sấy tóc, sau đó nằm trên giường chơi điện thoại. Tin nhắn trong nhóm lớp rất nhiều, Tuyết Tây ở trong nhóm tag Văn Trạch Tân.

Tuyết Tây: [Lớp trưởng, mình cũng muốn báo danh tham gia.]

Tổ trưởng Tiếng Anh: [Mình ủng hộ.]

Lão Dương: [Ha ha ha, hằng ngày không cố gắng học tập, suốt ngày muốn dựa vào mặt kiếm cơm sao được. Tuyết Tây cậu từ bỏ đi, cậu biết lần này có ai tham gia không?]

Tuyết Tây: [Ai?]

Lão Dương: [Thẩm Tuyền lớp mười hai.]

Lời này vừa dứt, cả lớp im lặng.

Nói trắng ra thì ở một mức độ nào đó, trường quốc tế Tulip chính là trường học quý tộc, đa số con cháu thế gia thủ đô đều sẽ chọn học trường này.

Mặc dù cũng có một số ít học sinh trúng tuyển với thành tích xuất sắc, nhưng đó đều là mấy người có thành tích đứng đầu. Học sinh giỏi như Thường Tuyết có thể giành học bổng, giữ thể diện cho trường Tulip.

Như vậy, ngoại trừ một số ít học sinh này ra thì những học sinh giới thế gia khác ắt phải phân cao thấp Bây giờ ở trường Tulip có ba gia tộc tạm thời không ai dám trêu chọc.

Một là nhà họ Văn, hai là nhà họ Thẩm, ba là nhà họ Nhiếp.

Mà Thẩm Lẫm của nhà họ Thẩm là thiếu niên thiên tài, nhảy lớp đến mức mọi người chỉ có thể ngưỡng vọng người này. Thẩm Hách của nhà họ Thẩm khá ngoan ngoãn, nhưng Thẩm Tuyền của nhà họ Thẩm kia thì cực kỳ khủng khiếp, vừa lạnh lùng vừa bạo lực.

Thế nên, nghe thấy cái tên này, cảm xúc của mọi người đầu tiên chính là trầm mặc.

Thắng Thẩm Tuyền sẽ như thế nào?

Không biết liệu Thẩm Tuyền có nổi giận hay không.

Tuyết Tây có chút không cam tâm, lại tag Văn Trạch Tân.

Tag đến nỗi Trần Y có hơi khó chịu.

Cô soạn tin nhắn.

Trần Y: [Sao cậu cứ tag lớp trưởng? Cậu tag Lão Dương đi, bọn họ cũng là người phụ trách mà.]

Lời này vừa ra, cả lớp lại lâm vào im lặng. Nữ sinh Trần Y này ngày thường tương đối an tĩnh, sao đột nhiên lại tức giận. Khoảng chừng mấy giây sau, Tuyết Tây gửi một tin nhắn.

Tuyết Tây: [Tôi tag cậu ấy thì sao, cậu có ý kiến?]

Bên này, Trần Y nhìn thấy tin nhắn này thì cắn môi dưới, ném di động lên giường. Sao cô lại không nhịn được cơ chứ. Cô kéo chăn qua, bực mình một chút, suy nghĩ một lát, lại cầm điện thoại di động lên, trực tiếp tắt máy. Rồi cô lại ném di động sang một bên, nằm sấp, đi ngủ là được rồi.

Mà giờ phút này.

Trong nhóm lớp.

Câu nói kia của Tuyết Tây lơ lửng trên đầu, không ai nói tiếp.

Bốn phút sau.

Văn Trạch Tân: [Đúng, đừng cứ tag tôi, nhất là Tuyết Tây.]

Tin nhắn này gửi ra ngoài, đánh thẳng vào mặt Tuyết Tây. Tuyết Tây tức giận đến mức không biết nói gì, mấy người lão Dương và Dương Phàm lại bắt đầu gửi tin nhắn ở trong nhóm.

Lão Dương: [Hahahaha, lớp trưởng cậu thật là lạnh lùng.]

Dương Phàm: [Lớp trưởng đối xử với Trần Y là đặc biệt, Tuyết Tây cậu còn không hiểu?]

Tuyết Tây: [Ý cậu là bọn họ yêu sớm sao?]

Lão Dương: [Không, bọn họ là tình anh trai em gái, người ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu tính là gì.]

Tuyết Tây: […]

Cô ta không nói gì nữa, gia tộc lụi bại như nhà họ Trần, bởi vì quan hệ tốt với Thẩm Tuyền, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách, lại có qua lại với anh em nhà họ Văn và anh em nhà họ Nhiếp, cho nên Trần Y cũng hưởng chút lợi. Thỉnh thoảng trong vòng bạn bè, cô ta còn nhìn thấy lúc không đi học, Trần Y còn đi chơi với bọn họ.

Mẹ nó.

*

Trần Y ngủ một giấc đến hừng đông. Điện thoại tắt máy nên không có đồng hồ báo thức, Liêu Tịch đích thân đi lên gọi Trần Y dậy. Trần Y không ngờ hôm qua mình đến muộn, hôm nay lại đến muộn nữa, vừa chấm bánh quẩy ăn vừa nói: “Con có nên học nội trú không ạ, con còn đến muộn như vậy, con cảm thấy thầy giáo sẽ có ý kiến với con.”

Đáng thương là mặc dù thành tích của cô cũng tạm được, nhưng trong lớp khoa học tự nhiên này thì không tính là tốt nhất, nhất là hóa học và vật lý, rất kéo thành tích của cô thụt lùi.

Trần Khánh cầm lấy cặp sách của cô, nói: “Trước tiên cứ đi học đi, trở về lại bàn bạc.”

Ngay cả Liêu Tịch cũng gật đầu.

Trần Ương bĩu môi, cô ta có chút hâm mộ nhìn logo trên đồng phục của Trần Y. Lúc trước cô ta nghe lời của bố theo học tại một trường quý tộc tư nhân khác, bây giờ muốn chuyển vào trường Tulip cũng rất khó.

Sau khi lên xe.

Tốc độ Trần Khánh lái rất nhanh, đưa Trần Y đến trường học. Trần Y xách theo cặp sách lại một lần nữa chạy vội vào lớp học, đúng lúc Tuyết Tây đi lên từ cầu thang bên kia, hai người chạm mặt nhau.

Tuyết Tây hung dữ trừng Trần Y.

Trần Y rẽ vào trong lớp, cảm thấy hôm nay không ít bạn học đều đang nhìn cô. Cô nhìn về phía Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân đang cùng Dương Phàm cúi đầu xem bài thi, đồng phục trên người rộng thùng thình, tay đút trong túi quần, cái cổ thon dài. Trần Y nhìn một chút đã đỏ mặt, cúi đầu lách đến chỗ ngồi của mình.

Văn Trạch Tân nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Cậu tắt máy à?”

Trần Y hả một tiếng.

“Tắt máy làm gì, nếu như có chuyện tìm cậu thì sao?”

Trần Y vuốt lại tóc mái trên đầu xuống, ngẩng đầu nhìn cậu. Không biết có phải chạy gấp hay không, trong mắt đều là sương mù, cô hỏi: “Chuyện gì thế?”

Trong cặp mắt đào hoa của cậu in hình mặt của cô, cậu nhìn cô mấy giây, lập tức cười nói: “Không có chuyện gì.”

Trần Y tin, thu tầm mắt về, lấy bài tập ra giao cho Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân thuận tay cầm lấy, đặt ở mép bàn.

Dương Phàm ở bên cạnh nhìn Trần Y rồi lại nhìn Văn Trạch Tân một chút. Bị một ánh mắt của Văn Trạch Tân quét tới, Dương Phàm cảm giác cổ lành lạnh, cúi đầu xuống, đàng hoàng tiếp tục xem bài thi.

Văn Trạch Tân hừ lạnh: “Chuyện tốt cậu làm đấy.”

Dương Phàm ho một tiếng.

*

Mà Trần Y giao bài tập xong thì ăn không ngồi rồi, hiển nhiên muốn mở máy điện thoại di động. Tổ trưởng Tiếng Anh ở phía trước quay đầu lại, nằm bò trên mặt bàn Trần Y, nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, sau đó không đầu không đuôi nói một câu: “Ánh mắt lớp trưởng quả nhiên tốt.”

Trần Y nhìn về phía tổ trưởng Tiếng Anh: “Cái gì?”

“Không có gì, haha.” Tổ trưởng Tiếng Anh quay trở về, thuận tay lấy đi vở bài tập của Trần Y. Trần Y còn phát hiện không ít bạn học đều nhìn cô chằm chằm.

Trần Y cúi đầu mở điện thoại, giao diện quay một chút.

Mở máy.

Tin nhắn liên tục nhảy ra, rất nhiều. Cô cài đặt tin nhắn của Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ở đầu tiên, thế nên cô nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tuyền và Thường Tuyết trước.

Thẩm Tuyền: [Ảnh chụp không tệ.]

Thường Tuyết: [Cmn cmn, Trần Y cậu nổi tiếng rồi.]

Nổi tiếng gì cơ.

Trần Y không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ chốc lát sau, Thường Tuyết gửi một tấm hình cho Trần Y, sau đó còn có mấy cái Screenshot, là diễn đàn của trường học. Mà tấm hình kia, Trần Y ấn mở thì lập tức sửng sốt. Ai chụp cho cô vậy, là ảnh chụp hôm qua cô ngẩn người trên khán đài, chụp… cũng khá đẹp.

Sau đó cô ấn mở mấy cái Screenshot kia.

Screenshot là hình có người đăng một bài viết trong diễn đàn, còn kèm theo cả ảnh chụp của Trần Y, tiêu đề là [Tôi cảm thấy kiểu này thích hợp làm hoa hậu giảng đường hơn].

Tiếp theo bình luận ẩn danh ở dưới bắt đầu phụ họa, đúng lúc muốn bình xét hoa hậu giảng đường thì vừa hay bức ảnh chụp Trần Y xuất hiện, hơn nữa còn rất hút mắt.

Vẻ đẹp của cô hoàn toàn là kiểu vô cùng mềm mại.

Đương nhiên, trong nét đẹp còn mang theo một chút ngây ngô, càng hấp dẫn người khác.

Cho nên bình luận lập tức tăng vùn vụt.

Trần Y càng xem thì càng ngượng ngùng, mặt càng đỏ, người bọn họ khen là cô sao?

Lúc này.

Thường Tuyết lại gửi tin nhắn tới.

Thường Tuyết: [Này, bài post này vừa bị Văn Trạch Tân xóa, cậu nói xem có phải cậu ta có thù oán với cậu hay không? Tất cả mọi người cảm thấy cậu cũng có thể tham gia bình xét hoa hậu giảng đường, cậu ta lại nói cậu không thể.]

Thường Tuyết: [Người này, cậu đừng thích.]

Nhiệt độ trên mặt Trần Y lập tức lạnh xuống một chút, cô nghiêng đầu liếc nhìn Văn Trạch Tân vẫn đang giải đề. Tay cậu đút trong túi quần, chiều cao thậm chí sắp vượt qua thầy toán, cúi đầu, mặt mày tuấn tú.

Trần Y mím môi lần nữa, cúi đầu xuống xem điện thoại.

Cô trả lời Thường Tuyết.

Trần Y: [Ừm, tối hôm qua mình tắt máy.]

Thường Tuyết: [Mình biết, mình gọi điện cho cậu mà tắt máy, nghĩ cậu ngủ rồi. Tối hôm qua ảnh chụp của cậu đã dẫn tới không ít team xem chùa và team thức đêm, nghe nói còn có người bị chủ nhiệm lớp bắt được, thật thê thảm mà.]

Trần Y: [Hahaha. Được rồi.]

Hai người nói chuyện một hồi, thầy giáo tới. Tiết một hôm nay là môn Toán, thầy Toán chải tóc ngôi giữa đi đến bục giảng, ánh mắt nhẹ nhàng liếc về phía Trần Y.

Trần Y luống cuống, rụt cổ.

Văn Trạch Tân lật sách vở, liếc nhìn cô, khẽ cười một tiếng.

Trần Y nghe thấy tiếng cười của cậu, vội vàng liếc cậu một cái. Chạm phải ánh mắt cậu, cô bỗng nhiên thu tầm mắt về, ngồi thẳng người, cúi đầu xem sách vở.

Mấy giây sau, cô dường như không quá thoải mái, nói thầm một tiếng: “Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười, sao lại xóa bài post về mình.”

Văn Trạch Tân đang xem đề. Nghe được lời này, đầu bút cậu hạ xuống sách, nói: “Biết rồi à? Tối hôm qua còn tắt máy mà.”

“Lúc đầu mình định hỏi ý kiến cậu một chút, làm vậy có phải xâm phạm đến việc riêng tư của cậu hay không. Nhưng mà cậu đã tắt máy, vậy mình giúp cậu làm chủ, xóa bài post.”

Trần Y mím chặt môi.

Câu này nghe thật cạn lời.

Văn Trạch Tân tới gần chỗ cô một chút, thấp giọng hỏi: “Hay là cậu thật sự muốn tham gia bình xét hoa hậu giảng đường?”

Cậu cách rất gần, trên người mang theo mùi thơm dịu.

Cơ thể Trần Y cứng đờ, hồi lâu sau mới nói: “Mình không thể tham gia hả?”

Văn Trạch Tân xoay bút, khóe môi cong lên, mấy giây sau ngồi thẳng người: “Mình cân nhắc đã, bỏ đi, cậu đừng nên tham gia, miễn cho cuối cùng khổ sở.”

Trần Y: “…”

Cô cắn chặt môi dưới, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Suy nghĩ một chút, cô lại kéo cái ghế dời sang bên cạnh một chút. Văn Trạch Tân nghe thấy động tĩnh, rũ mắt liếc nhìn cô một cái, lập tức mỉm cười, cúi đầu tiếp tục xoát đề.

*

Mặc dù bài post bị thủ tiêu, thế nhưng có không ít người đều lưu lại ảnh chụp Trần Y. Nữ sinh Trần Y ngày thường khá là an tĩnh lập tức bại lộ ra ngoài, lúc Trần Y cùng Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến 7-11 thì phát hiện rất nhiều người nhìn chằm chằm Trần Y. Lúc này Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đột nhiên bị bạn cùng lớp gọi đi, còn lại một mình Trần Y. Trần Y chỉ có thể tự mình đi, định vào 7-11 mua chút gì đó để ăn.

Đột nhiên.

Ba nam sinh đột nhiên cản trước mặt Trần Y.

“Cậu là Trần Y?”

“Năm nay cậu tham gia bình xét hoa hậu giảng đường à?”

“Chúng ta làm bạn được không?”

Trần Y sững sờ, có chút ngây ngốc nhìn ba nam sinh trước mặt. Trần Y luống cuống, trừng mắt nhìn, lập tức lắc đầu. Cái lắc đầu này của cô lại khiến mái tóc vốn đã buộc lỏng lẻo của cô rơi xuống, khuôn mặt kia càng nhỏ hơn, càng xinh đẹp hơn. Ba nam sinh nhìn mà trợn tròn mắt, trong trường học cất giấu một nữ sinh như thế, tại sao không ai thông báo một chút.

Cách đó không xa.

Lão Dương haiz một tiếng, chỉ vào cửa 7-11: “Lớp trưởng, bạn nhỏ ngồi cùng bàn của cậu bị mấy nam sinh chặn lại.”

Văn Trạch Tân đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Mấy giây sau.

Cậu đóng sầm cửa sổ, đôi mắt cười quen thuộc lạnh lùng liếc nhìn Dương Phàm bên cạnh một chút.

Dương Phàm: “… Mình sai rồi.”