Tân Thần Chi Chiến

Quyển 1 - Chương 20




Về tới tiểu viện của mình, Vĩnh Thần bỗng dáo dác ngó nghiêng đủ chổ rồi mới yên tâm kéo Nguyệt Ly vào trong. Hành động này của hắn làm Nguyệt Ly tò mò lắm nhưng chẳng dám hỏi. Mãi tới khi vào phòng hắn mới nằm xuống giường thở phào nhẹ nhỏm. Nguyệt Ly chịu không nổi cuối cùng đành mở miệng:

- Sao vậy thiếu... Tướng công?

Vĩnh Thần thở dài.

- Ta chọc phải ai đâu mà tự dưng có kẻ tính kế ta!

Nguyệt Ly cười cười.

- Chứ không phải vì nữ nhân kia?

Vĩnh Thần cười khổ.

- Không phải đâu! Nàng không hiểu! Chuyện này chết người đấy!

Nguyệt Ly lắc đầu.

- Thiếp không hiểu?

Vĩnh Thần bật dậy đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm.

- Nàng không thấy sao? Tướng công của nàng tí nữa thì bỏ mạng à! Hên ta nhanh tay! Kẻ có thể ám toán ta chỉ có thể là lão các chủ đó! Tu vi lão mạnh nhất ở đây... Không đúng!

Hắn cứ đi qua đi lại.

- Nếu là lão còn dễ đối phó! Nếu có kẻ qua mặt được lão để âm thầm động tay động chân vào cái trận pháp đó. Thế thì khó chơi rồi!

Chợt Nguyệt Ly nói.

- Biết đâu có kẻ âm thầm làm nhưng các chủ đó cũng biết....

Vĩnh Thần giật mình.

- Đúng đúng đúng! Cũng có thể lão tiếp tay...

Hắn nghiêng qua hôn Nguyệt Ly một cái rồi cười véo mũi nàng.

- Ta không biết là nàng cũng thông minh như vậy à!

Hắn lại phất tay dõng dạc nói.

- Nương tử! Pha cho tướng công tách trà! Những lúc thế này phải tỉnh táo mới được.

Nguyệt Ly ngẩn ngơ. Vĩnh Thần xưa giờ chưa bao giờ uống trà. Rồi nàng cũng đi ra ngoài, một lúc sau nàng đem về một bộ ấm trà Bích thủy để lên bàn. Đây là loại ấm cao cấp nhất mà người ở Đế đô có, được làm từ băng phách vạn năm, có thể làm dịu được sức nóng của Ma hỏa trà. Nàng dùng một dụng cụ đặc biệt lấy trà bỏ vào ấm rồi rót Linh thủy. Chỉ một lát Ma hỏa trà đã sôi sùng sục. Nhưng dần dần ấm trà Bích thủy làm dòng nước sôi dịu lại.

Nguyệt Ly rót trà ra, Vĩnh Thần nãy giờ ngồi bệt dưới đất trầm tư. Thấy Nguyệt Ly rót trà thì hắn mới lên bàn ngồi. Mới bưng ly nhấp một ngụm chợt Vĩnh Thần nhảy dựng lên. Hắn le lưỡi thở ra hồng hộc.

- Nóng quá!

Nguyệt Ly tủm tỉm cười.

- Tướng công à! Ma hỏa trà sao uống ẩu thế được!

Vĩnh Thần trợn mắt nhìn.

- Còn vậy nữa! Chứ phải uống thế nào?

Nguyệt Ly nâng một ly trà lên chỉ cho hắn.

- Ma hỏa trà để càng lâu sẽ càng nóng cho nên cần băng phách để trung hòa. Băng phách vạn năm khi cầm trên tay không lạnh nhưng nếu bị kích thích nó sẽ tỏa ra băng hàn. Tướng công phải xoay nó ba vòng, dùng hơi ấm của tay kích thích Băng phách. Như vậy mới làm trà bên trong dịu lại. Sau đó mới uống được.

Vĩnh Thần nhíu mày.

- Còn rườm rà như vậy!

Hắn lại cầm ly trà lên rồi làm theo như Nguyệt Ly nói. Vừa nhấp vào miệng, Ma hỏa trà bỗng tan ra thành hàng trăm đoàn khí nóng chảy xuôi khắp kinh mạch để cho hắn thấy thư thái vô cùng.

- Thật sảng khoái!

Chợt Vĩnh Thần nhận ra một vấn đề nghiêm trọng. Hắn ngước nhìn Nguyệt Ly hỏi.

- Bộ trà nào uống phải cũng rườm rà vậy hả?

Nguyệt Ly lại tủm tỉm cười.

- Tất nhiên rồi tướng công! Kiến Minh Quốc ta có một ngàn ba trăm loại trà được công nhận. Trong đó Ma hỏa trà chưa phải là loại cao cấp nhất. Nó mới chỉ đứng hàng thứ mười tám. Tướng công có cần thiếp kể cho chàng nghe không?

Vĩnh Thần xua tay ngay.

- Thôi thôi! Nàng đừng tra tấn ta!

Mà công nhận cũng thoải mái hơn nhiều, Vĩnh Thần lại bị kéo về với vấn đề của hắn. Hắn nghĩ một chút rồi vỗ đùi quyết định.

- Trước mắt cứ trốn đã!

Hắn quay qua nói với Nguyệt Ly.

- Nàng chuẩn bị đi! Chúng ta chơi trò ú tim.

Nguyệt Ly kinh ngạc nhìn hắn.

- Ú tim là trò gì cơ?

Vĩnh Thần cười to.

- Một trò chơi rất thú vị đó! Nhưng mà trước tiên chúng ta cần một ít chuẩn bị đã.

Nguyệt Ly lại càng khó hiểu. Vĩnh Thần nhìn cây đàn lẩm nhẩm.

- Nó đã thành tiêu chí của ta rồi! Giờ mà đeo nó đi lông nhông khắp nơi là lộ chết. Cái quỷ này không bỏ vào không gian giới chỉ được. Không biết có cách nào thu nó lại không!

Trong ánh mắt tò mò của Nguyệt Ly, Vĩnh Thần bắt đầu chổng mông nghiên cứu Thất Linh Cầm.

Bây giờ đã gần qua canh ba.

Lúc này ở tầng cao nhất Vạn Bảo Các, phía tây Thiên Đô Thành, Cơ Tống cũng đang chổng mông nghiên cứu Lục mang tinh trận. Cơ Liễu Yên thì nghịch ngợm ngồi vắt vẻo trên bàn.

- Vẫn chưa ra hả gia gia?

Cơ Tống thản nhiên nói.

- Ra rồi! Gia gia chỉ coi thử còn manh mối gì không thôi!

Liễu Yên cầm Miêu Linh Quả lên cắn rốp rốp. Miệng vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.

- Thế kết quả sao rồi gia gia?

Cơ Tống liếc qua Liễu Yên một cái rồi lắc đầu nói.

- Kẻ này tạo nghệ trận pháp cao hơn gia gia nhiều. Gia gia thật sự là chịu bó tay!

Liễu Yên Kinh ngạc.

- Ồ! Vậy kẻ này sao lại dám ám toán tướng công tương lại của con như vậy chứ?

Cơ Tống gõ đầu nàng một cái.

- Con tính coi hắn là tướng công của mình thiệt sao?

Liễu Yên cười cười.

- Nếu chàng ấy đủ tiêu chuẩn của con!

Cơ Tống ngao ngán nhìn cháu gái. Chợt lão nhớ tới.

- Con có nhìn ra manh mối gì về hắn không?

Liễu Yên chợt nghiêm túc lại.

- Khó nói lắm gia gia! Mẫu thân từng nói người họ Tiêu đó kì bí mà. Đồng thuật của mẫu thân còn không nhìn ra manh mối gì. Con mới tiếp xúc với hắn cũng khó nhìn ra.

Cơ Tống gật gật đầu điểm lại.

- Năm đó Tiêu Kỳ cũng xuất hiện một cách rất đột ngột. Chúng ta điều tra ra cả Hải Vân Tông không có ai biết về sự tồn tại của hắn. Sau này Hải Vân Tông xuất hiện rất nhiều cao cấp Ma pháp khiến nhiều thế lực sụp đổ. Chuyện này liên quan tới hắn rất nhiều. Chúng ta lần theo dấu vết hắn để lại khắp Khổng Thiên Vực vẫn không thể nào tìm được manh mối gì đáng giá cả. lần đầu tiên gia gia cảm thấy mình thật là thất bại.

Liễu Yên cười cười nói.

- Cũng nhờ hắn mà mẫu thân mới leo lên được cái ghế gia chủ phu nhân.

Cơ Tống lại gõ đầu Liễu Yên.

- Con nói mẫu thân mình thế sao?

Liễu Yên ủy khuất.

- Còn không phải đi!

Cơ Tống chào thua.

- Ngày mai con tìm hiểu Tiêu Vĩnh Thần đó một chút. Họ Tiêu ở Khổng Thiên Vực rất ít, chúng ta khoanh vùng được rồi thì cứ điều tra thêm một chút đi. Nếu không phải lại tìm ở chổ khác.

Liễu Yên nghe tới lại lên tinh thần.

- Chuyện dễ ẹc mà gia gia!

Quay lại chổ Vĩnh Thần, giờ này hắn đang điên điên khùng khùng nhảy cà tưng trong phòng. Nguyệt Ly đứng một bên không dám hó hé, nước mắt chày ròng ròng. Đây là ảnh hưởng của Thất Linh Cầm.

Chín sợi dây đàn của Thất Linh cầm có một lực trùng kích đến Linh hồn rất mạnh mẽ. Cả người đánh lẫn người nghe đều bị. Nhưng mà ngày trước Vĩnh Thần không có Nguyên anh, gần như không bị ảnh hưởng. Cũng bởi vì lực trùng kích này mà ngày trước mỗi lần hắn đàn luôn đem lại cho người nghe những cảm xúc khó tả. Thế nên mới có danh hào Cầm vương.

Còn giờ hắn nhảy cà tưng bởi lúc nãy chơi ngu quạt một lúc chín dây. Lực trùng kích làm hắn choáng váng đến muốn xỉu. Nhưng chuyện cốt yếu không nằm ở đó, mà hắn phát hiện mỗi dây đàn rung lên đều ẩn chứa một luồng thông tin đồ sộ ập vào đầu hắn. Cuối cùng hắn thả cây đàn ra té xuống nền nhà ngất xỉu mất. Bất ngờ ba chữ Tiêu Vĩnh Thần trên thân đàn bắn ra hóa thành một đoàn tinh quang bay vào mi tâm hắn. Giọng nói của Tiêu Kỳ thì vang lên trong đầu.

“Chào con trai!

Nếu con nghe được những lời này của ta nghĩa là con đã nhận được truyền thừa của Thất Linh Cầm. Bây giờ con đã có tư cách biết một số chuyện.

Đầu Tiên về thế giới này, nó thuộc về Hỗn Nguyên Giới. Được hình thành từ bản nguyên hỗn độn. Có hàng vạn Hỗn Nguyên Giới tồn tại song song với nhau. Các Hỗn Nguyên Giới này thông đến Thần giới bản nguyên. Trên Thần giới bản nguyên còn có các Vị diện chí cao.

Gia gia của con chính là đến từ Vị diện chí cao, bị người ám toán mới rơi xuống Thần giới. Một lần vô tình nãi nãi của con cứu được gia gia sau đó đưa về trong tộc. Gia gia đã cùng nãi nãi kết duyên phu thê. Sau này gia gia chỉ người trong tộc nãi nãi cách tu luyện. Tộc của nãi nãi bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tuy vậy gia gia vẫn nhớ đến mối thù xưa. Từ ngày ta chào đời gia gia đã đem truyền thừa của Nguyệt Tộc truyền lại cho ta. Đó là Thập đại thần khí. Không nghĩ tới ta lại không thể tu luyện được. Sau bao nhiêu năm gia gia đã tìm nhiều cách nhưng vẫn không thay đổi được. Cuối cùng một ngày gia gia nói đã hiểu được vấn đề của ta. Đáng tiếc ngay lúc này địch nhân của gia gia con tìm đến. Chúng ta dự định sẽ đẩy lùi bọn họ rồi tiếp tục giải quyết vấn đề. Không ngờ... Chính ngày đó, người mà bọn ta tin tưởng lại cấu kết cùng địch nhân đâm chúng ta một đao chí mạng. Gia gia con trước khi vẫn lạc đã vận bí pháp thần thông tối cao của quỷ tộc đem linh hồn thể của ta tách ra đẩy vào luân hồi. Người nói vấn đề chính là nằm ở bản thân ta cùng thiên địa này. Ta luân lạc trong luân hồi cuối cùng rơi xuống Hỗn Nguyên Giới này. Trải qua vạn thế luân hồi ta vẫn không thể giải quyết được vấn đề. Cho đến khi con chào đời. Cuối cùng thì ta đã hiểu. Ha ha! Tại sao mọi người tối đa chỉ có thể có được ngũ hành nguyên lực. Vốn dĩ nhân loại đã hòa hợp cùng thiên địa. Nhưng chính Thiên đạo đã phá vỡ sự hòa hợp đó. Nó khiến nhân loại phải tuân theo luật chơi của nó. Thiên đạo dựa vào ý chí của mỗi người để thao túng thế giới này. Chỉ cần người sinh ra trong thiên địa mà nó cai quản, tất cả sẽ đi theo con đường mà nó định sẵn. Con đường đó luôn dẫn tới sự diệt vong. Ta dù không có linh hồn thể nhưng vẫn còn tinh thần ý chí. Vẫn bị cuốn theo vòng xoáy đó. Cho nên ta bắt chước theo gia gia con dùng bí pháp mà người truyền lại tách cả Nguyên Anh của con đưa vào luân hồi. Có như vậy Thiên đạo mới không thể thao túng được con. Cho đến khi con chính thức hòa hợp cùng thiên địa, trở thành một phần của thiên địa. Con sẽ có được sức mạnh tồn tại song song cùng Thiên đạo. Đến khi đó con sẽ nhận được truyền thừa của Thần khí Nguyệt Tộc. Hãy thay ta tiêu diệt Thiên đạo, đánh lên Thần giới. Nhớ! Gia tộc của nãi nãi con họ Dương ở Khổng Tước Thành. Bọn họ không phải là tộc nhân của con nữa rồi! Giờ đã là kẻ thù! Nếu có cơ hội, hãy trở về Nguyệt Tộc, thay gia gia con vực dậy lại Vùng đất đã chết”

Thanh âm biến mất!

Đến khi Vĩnh Thần mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau. Nguyệt Ly lo lắng ngồi một bên giường chăm sóc cho hắn. Đầu hắn vẫn choáng váng. Rồi hắn thừ người ra. Nguyệt Ly ngồi bên hắn, rất lo lắng, nhịp thở hỗn loạn. Còn lại căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Bên ngoài gió nhẹ thổi qua xao động đám là trúc. Từng mảng sóng lan trên mặt hồ. Đình viện, non bộ, cỏ cây, tất cả hiện rõ mồn một trong đầu hắn. Mọi giác quan của hắn được mở ra triệt để. Đôi mắt của hắn giờ đã sắc bén hơn chỉ liếc một cái đã thấy... cái núm nhỏ phập phồng trên ngực Nguyệt Ly. Mà công nhận bình thường để ý lắm mới thấy.

Nguyệt Ly đang còn lo lắng cúi xuống dùng khăn lau trán cho Vĩnh Thần thì bỗng nhiên hắn đưa tay khảy cái núm nhỏ trên ngực nàng. Nàng giật mình hét toáng lên. Vĩnh Thần cười khà khà bật dậy ôm nàng đè xuống giường.

- Nương tử à! Ta đang nằm mơ sao?

Nguyệt Ly bỉu môi.

- Mơ cái đầu chàng ấy!

- Ồ! Nếu là mơ thì cũng thôi đi! Còn không phải mơ... Ha ha! Nàng xong với ta rồi!

- Á! Không!

Những gì xảy ra với Vĩnh Thần chỉ có một cách duy nhất để giải thích. Đó là hồn hải của hắn đã mở. Thứ chỉ có Thiên ma pháp sư mới có thể làm được. Linh hồn được tạo thành từ ba phần. Hồn hải, nguyên anh, và tinh thần ý chí. Hồn hải chứa đựng tinh thần lực. Nguyên anh chứa đựng linh hồn thể cùng linh hồn bản nguyên. Tinh thần ý chí chứa đựng tinh thần ấn kí của con người. Hồn hải vốn dĩ tự nó phát triển theo cách của nó, không ai có thể làm chủ được. Nhưng nếu một ngày con người đủ mạnh, cưỡng ép mở ra hồn hải để nó phát triển theo cách mà mình mong muốn. Họ sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều. Có những bí pháp cưỡng ép mở hồn hải từ nhỏ nhưng thường sẽ để lại những hậu quả nghiệm trọng. Hồn hải đã mở, thứ mà nó chứa đựng không còn là tinh thần lực nữa. Nó sẽ phát triển thành thần thức, thứ mạnh hơn gấp vạn lần tinh thần lực.

Tuy nhiên chuyện này khiến hắn lâm vào một đống nghi hoặc. Nhất là chuyện của phụ thân hắn. Nó dường như không thật, bởi vì khi tỉnh lại hắn không có một chút cảm xúc gì về chuyện này. Hay nói đúng hơn mọi chuyện sảy ra cứ như một trò đùa. Hắn cần một câu trả lời chính xác. Có lẽ Vô Thiên Giới sẽ lưu lại một chút manh mối.

Một buổi sáng này Vĩnh Thần không thèm làm gì cả. Hắn chỉ nằm trên giường đùa nghịch Nguyệt Ly. Chiếc váy thanh nhã bên ngoài đã bị hắn kéo xuống. Một cánh tay hắn luồn vào quần trong của nàng mò mẫm cái cái khe đầy bí kia. Tay kia đã kéo áo nàng lên, lộ ra đôi gò bồng đang rung rinh theo nhịp thở của nàng. Vĩnh Thần gian manh cúi xuống le lưỡi khẩy khẩy cái núm. Cuối cùng hắn ngậm miệng mút lấy mút để. Nguyệt Ly chống cự lại một chút cho có rồi mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Chỉ trong chốc lát thân dưới của nàng trở nên ướt mem, ngứa ngáy và khó chịu.

Thế rồi hắn cười to bỏ đi mất, để lại một mình Nguyệt Ly tức giận nhìn theo.

Vĩnh Thần đến phủ của Hồ Chính Dương. Hắn tìm y chỉ để nói rằng mình cần đi một thời gian để y yên tâm.

Khi về đến phòng, Nguyệt Ly vẫn nằm trên giường vẻ mặt ủy khuất vô cùng. Chợt nàng hỏi hắn.

- Thiếu gia! Cái đó... Cái đó có đau không?

Vĩnh Thần bật cười nâng cằm nàng hôn một cái rồi nói.

- Có thể! Nhưng mà chuyện đó không thể làm bừa được cô gái ạ! Ta giúp nàng tắm rồi chúng ta đi làm chính sự nào!

Thế là hắn bế nàng vào phòng tắm.

Còn có một chuyện mà Vĩnh Thần nôn nóng muốn làm ngay. Sau khi tắm xong, hắn bắt đầu nghiên cứu Vô Thiên Giới Chỉ. Bởi một khi có Thần thức hắn có thể câu thông với Thần khí.

Thần thức của Vĩnh Thần thẩm thấu vào Vô Thiên Giới Chỉ. Một sự kết nối đặc biệt giữa hắn cùng Vô Thiên Giới Chỉ bắt đầu hình thành. Trong một tích tắc này, thân thể Vĩnh Thần bị một luồng ý chí kì lạ bao lấy. Sau đó một lực hút cuốn hắn biến mất.

- Chà! Chà! Chà! Năm mươi vạn năm! Tròn năm mươi vạn năm! Thật làm ta bất ngờ!

Vĩnh Thần còn chưa định hình lại được, một giọng nói đã ầm ầm vang bên tai hắn. Không gian sáng bừng lên. Vĩnh Thần thấy mình đang đứng trên một bệ đá cổ kính. Trên mặt bệ đá có đủ các loại hoa văn sáng bừng. Bệ đá chỉ rộng hơn ba trượng. Bên dưới chân bệ đá là mây trắng lượn lờ. Hắn đang đứng giữa một biển mây mênh mông. Trên bầu trời... Không có trời! Trên đầu hắn là một mảng tinh không đen kịt với hằng hà sa số cả điểm tinh quang lấp lánh. Từng dải ánh sáng như tấm lụa mỏng rủ xuống như thác nước. Bên trong đó còn có các đường vân sáng lấp lánh đang lưu chuyển. Nơi này rộng đến như vô tận.

Cái giọng nói kia chỉ vang lên có một lần rồi cũng im lặng. Vĩnh Thần chỉ biết ngẩn ngơ nhìn. Bất chợt giữa biển mây nhào lên một cái bóng đen. Bóng đen đó bắn nhanh vô cùng, chỉ trong tích tắc đã bay đến trước mặt Vĩnh Thần. Một cái móng vuốt lóe lên tát vào mặt hắn để lại ba đường máu. Vĩnh Thần choáng váng suýt té. Chợt cái bóng đen đó đứng trên không trung lại hiện ra thân hình của một con rùa đen to gấp đôi đầu người. Con rùa lắc lắc đầu, rồi cái miệng nó oang oang đánh giá Vĩnh Thần bằng cái giọng the thé chói tai:

- Quá chậm! Quá yếu!

Nó thở dài rồi từ không trung rơi xuống biển mây. Nó trôi lững lờ trên đó, mai rùa ngửa lên trời.

Vĩnh Thần kinh ngạc nhìn nó mà không thể thốt được lời gì. Hắn đưa tay lên mặt sờ sờ chổ vết thương, nhưng rồi hắn thấy chỉ có vết máu vương lại. Vết thương đã lành từ lúc nào.

Vĩnh Thần định hỏi thì con rùa đã cướp lời.

- Đừng hỏi gì hết! Ngươi chưa đủ tư cách!

Vĩnh Thần im bặt. Hắn không biết phải làm gì luôn. Nhưng rồi hắn lại trợn mắt nghe con rùa than vãn.

- Quy gia ta ở đây năm mươi vạn năm chỉ để chờ một cái tên vô tích sự! Thật là uất ức cho quy gia quá mà!

Nó bay lên rồi nhào xuống biển mây biến mất. Một lúc lại nhào lên bơi qua bơi lại.

Vĩnh Thần thiệt muốn túm nó lại đánh cho một trận. Hắn vốn bị bất ngờ nên sau khi trấn định lại hắn mới nhớ mình có thể câu thông với Thần khí này. Cuối cùng hắn lấy lại bình tĩnh định tiếp tục câu thông cùng Vô Thiên Giới Chỉ thì con rùa kia đã bắn lại trước mặt hắn giơ móng vuốt tát thêm một cái. Lại thêm ba đường máu nằm chéo trên mặt hắn. Vĩnh Thần gầm lên.

- Con rùa chết bầm!

Vĩnh Thần nhảy lên túm lấy nó thì nó đã biến mất. Sau đó nó xuất hiện trở lại, trôi lơ lững trên biển mây. Một lần hai lần thì thôi đi. Cứ liên tục như vậy, Vĩnh Thần cục súc muốn sút bay luôn cái bệ đã. Chợt trong đầu Vĩnh Thần nhớ tới Quỷ bộ, hắn lại bắt đầu câu thông với Thần khí. Con rùa như thường lệ biến mất, xuất hiện trở lại ngay trước mặt Vĩnh Thần. Hắn lập tức thi triển Nhất Bộ Định Thiên, ấn chú vừa hoàn thành, hắn na di trong tích tắc. Nhưng trong tích tắc này, cái thế giới đó như có gì bị phá vỡ loảng xoảng sụp đổ. Vĩnh Thần bị kéo đi xuyên qua biển mây biến mất. Chờ hắn trấn định lại thì đã xuất hiện trong một đại điện xa lạ. Khung cảnh vừa nãy hoàn toàn biến mất. Chợt cái giọng the thé vang lên làm Vĩnh Thần giật thót tim.

- Quá chậm! Quá yếu! Còn quá đần nữa!

Vĩnh Thần dáo dác tìm xung quanh, cuối cùng hắn thấy con rùa đen nhàm chán nằm ở trên một cái đài sen giữa đại điện. Hắn mở miệng hỏi.

- Ngươi là ai!

Con rùa tung người lên cười khằng khặc.

- Hỏi ta sao?

- Chứ ai nữa!

- Ha ha! Quy gia ta chính là Hắc quy!