Tận Thế Song Sủng

Chương 132




Mấy ngày hôm trước mọi người còn vừa mới cảm thán về thời tiết, không có quần áo dày mặc. Hôm nay nhà kho liền đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trực tiếp cho mấy cái thùng đựng hàng áo lông.

Mọi người thoải mái chọn!

Ba cô gái ở trong một cái thùng đựng hàng, hai mắt kim quang bắn ra bốn phía lại chọn lấy quần áo             Đàn ông lại thành cửu vạn bốc từng thùng hàng chuyển vào xe Container.

Trong lúc đó bọn họ lại cảm thán một câu, trong đội không có dị năng giả Lực lượng cũng thật sự rất bất tiện.

“Đã tìm gần hết đồ cần thiết, xem ra đồ dùng thực phẩm quả nhiên ở trong kho hàng.” Hồ Hạo Thiên nhìn xem không nhiều thùng đựng hàng còn lại đưa ra kết luận.

“Thế xe cua chúng ta cũng sẽ ở trong kho hàng?” Lưu Binh suy đoán.

Nói như thế nào thì xe của  Hồ Hạo Thiên cũng toàn là đồ tốt, chắc có lẽ không để tùy tiện đâu.

Bạch Thất gật đầu: “Có khả năng.”

Một đoàn người quyết định trở về nghỉ ngơi một đêm sau khi đã càn quét 35 nhà kho.

Ở chỗ này hơn một tuần lễ, buổi tối mọi người cũng có tiết mục giải trí.

Ba cô gái đắp mặt nạ, ngâm bồn tắm lớn.

Các chàng trai lại đánh nhau ẩu đả!

Mọi người sở hữu dị năng rồi, hiện tại mở rương hòm cũng không cần sử dụng dị năng, vì khiến cho dị năng tinh tiến nhất định phải tìm một loại phương pháp hao tổn song lại bổ sung, vì vậy Bạch Thất đề nghị: đối chiến.

Bến tàu trống trải, hai người vừa đứng chính là một cái chiến trường.

Thi đấu hữu nghị không cần đánh chết đánh cho tàn phế, có điểm dừng là được.

Người bị coi là đối thủ đương nhiên là Điền Hải, cậu ta có dị năng cường đại, người lại chất phác phúc hậu, mỗi lần thấy thể lực của đồng đội hơi yếu tí thì sẽ dừng lại dị năng trong tay, lại còn giảng giải phá chiêu của mình như thế nào.

Người đáng yêu như vậy, sao đồng đội không ưa thích cho được!

Bên kia Điền Hải đối chiến với Hồ Hạo Thiên. Hồ Hạo Thiên tạo hạt cát thành gió xoay tròn lấy muốn phá giải cây gậy điện đang xèo xèo trên tay Điền Hải.

Bên này Phan Đại Vĩ và Lưu Binh đặt cược: “Mấy người nói lần này Hồ đội sẽ tiếp được mấy chiêu?”

Phan Đại Vĩ nhìn nhìn, lấy ra một cái lạp sường hun khói: “Năm chiêu!”

La Tự Cường cũng móc ra một bao mì tôm: “Sáu chiêu!”

Những người khác thi nhau lấy ra lương thực dự trữ của bản thân ra cược.

“Ba chiêu!”

“Tôi cá là bốn!”

Một chiêu ở đấy chính là động tác nguyên vẹn của dị năng chứ không phải tay khẽ động liền được xưng là một chiêu.

Như chiêu ‘Cuồng cát cuốn phong’ là do Hồ Hạo Thiên những ngày này chính mình nghiên cứu ra đấy.

Trước tận thế, anh ta nghiên cứu làm sao công ty phát triển, sau tận thế anh ta nghiên cứu nguyên lý  hạt cát và cũng đã thành công.

Bạch Thất lôi kéo Đường Nhưc đứng ở một bên quan sát.

Đường Nhược nhìn xem phía trước hình ảnh sét chạy cát bay, hỏi Bạch Thất: “Anh cảm thấy Hồ đội đỡ được mấy chiêu sẽ bại?”

Bạch Thất nói: “Đại khái bốn chiêu.”

Phan Hiểu Huyên nói: “Lúc bắt đầu một chiêu gục đến bây giờ bốn chiêu, tiến bộ rất lớn.”

Đường Nhược gật đầu.

Thật ra hệ Lôi của Điền Hải không yếu hơn nữa lại là cấp 2, ngay trước kia cậu dựa vào ý chí mà giết xa mấy km, là nguyên nhân chủ yếu dị năng tinh tiến.

Quả nhiên Bạch Thất nói xong, Hồ Hạo Thiên thu dị năng, dừng tay nói: “Không được, vẫn không thể đánh được.”

Điền Hải cũng thu lại gậy sét trong tay, đi tới rồi nói với Hồ Hạo Thiên: “Hồ đội, kỳ thật trước tiên anh có thể khiến hạt cát xuyên vào gậy sét của em sau đó lại tụ tập lại rồi cho em một kích.”

Hồ Hạo Thiên đảo mắt vòng vòng, mô phỏng lời nói Điền Hải ở trong đầu thoáng một chút: “Đúng vậy, tại sao tôi không nghĩ ra, đợi tôi hồi phục dị năng, anh em mình lại thử một lần…” Cùng Điền Hải vừa đi vừa nói, ngồi xỗm trong ký túc xá nghiên cứu.

Dư Vạn Lý thắng trận này, liền trực lấy lạp sường hun khói rồi gặm luôn.

Kế tiếp đối chiến chính là Phan Đại Vĩ và La Tự Cường.

Cũng may dị năng tuy theo như Ngũ Hành nhưng thực không có thuộc tính tương khắc gì.

Đối với hệ Mộc, hiện tại Phan Đại Vĩ cũng phát minh một loại phương pháp đánh xa khác, liền là cầm cái ná cao su bắn ra hạt giống, lại lập tức dùng dị năng khiến cho hạt giống dài ra dây leo biến ra lưới lớn, hoặc là uốn éo thành một đoàn, trở thành công kích hình cầu.

Tuy nhiên trận này ra, La Tự Cường áp chế Phan Đại Vĩ.

Dù sao cục gạch cũng cứng hơn đầu gỗ nhiều.

Hồ Hạo Thiên đầy dị năng, lại cùng Điền Hải đấu lại.

Anh ta cũng là một người rất tài năng, chỉ cần không làm gì liền lôi kéo Điền Hải khoa tay múa chân.

Quả nhiên, trong đội xe anh ta là người thứ nhất thăng cấp đấy.

Thùng đựng hàng ở bên trong bao hàm tất cả, thậm chí  bồn tắm lớn cũng có, vì vậy mọi người trong đoàn đội cũng đều đặt một cái tại gian phòng của mình, lần này Hồ Hạo Thiên thăng cấp cũng ngâm trong bồn tắm tiến hành đấy.

Không có như Đường Nhược đầu đau muốn nứt, Hồ Hạo Thiên rất nhanh thăng cấp đến cấp 2.

Mặc dù anh ta thăng cấp rồi nhưng lại nghĩ đến dị năng bà xã yêu nhà mình.

Dương Lê thăng cấp dị năng, lại nói tiếp quả thật có chút khó khăn.

Mọi người dị năng quá cường đại nên ít khi bị thương qua, Dương Lê không có cơ hội chữa trị.

Với tư cách là chồng yêu Hồ Hạo Thiên vì vậy mỗi ngày tựmình cắt hai đao để cho Dương Lê đi trị liệu, cho dù không có thăng cấp, cũng có thể lại để cho hệ dị năng trị liệu tinh tiến hơn một chút, như thế nào đều muốn phòng ngừa vạn nhất.

Buổi tối đối chiến rồi ngâm trong bồn tắm còn ban ngày là thời gian mở quà.

Về sau bọn họ cũng theo kế hoạch đi nhà kho tìm kiếm ‘Kinh hỉ’.

Cái nhà kho thứ nhất không có tìm được, nhà kho thứ hai không có…

Thẳng đến tìm được nhà kho thứ mười bảy cái, mở ra bên trong thùng đựng hàng cỡ lớn, mới nhìn thấy bên trong một chiếc xe thể thao mới tinh.

“Bà mẹ nó, rốt cuộc tìm được rồi!” Lưu Binh kích động chạy tới trên sờ lên xe.

Loại này xe trước tận thế kia có giá trị hơn một ngàn trăm vạn, tận thế rồi, mặc dù không có dùng, sờ sờ nó, lại cảm thụ thoáng nhà giàu một tí.

Hồ Hạo Thiên nhìn nhìn xe này, lắc đầu: “Cái này không phải là của tôi, có lẽ ở phía sau.”

Đã có mục tiêu,luôn tốt hơn tìm kiếm không chủ đích.

Rất nhanh, mọi người nhanh chóng tháo dỡ những chiếc thùng gỗ lớn.

Quả nhiên phát hiện tất cả đều xe hơi của Hồ Hạo Thiên.

Chứng kiến những từng chiếc xe sang trọng,La Tự Cường liền huýt sáo: “Thứ tốt ah, không hổ là đội trưởng Hồ của chúng ta”

Những chiếc xe Jeep tại tận thế trước kia đại khái hơi kém xe thể thao, nhưng hôm nay lại có tác dụng lắm đấy.

Bạch Thất bình thản xem xét đống xe phía trước, cũng gật đầu: ” Xe tốt.”

Hồ Hạo Thiên đi đến một cỗ xe Jeep trước mặt, một cục gạch ném tới, “Bộp” một tiếng, cục gạch không thể đập nát cửa sổ xe.

Bạch Thất thấy vậy, cũng quăng một thanh băng đao đi qua, lại là ‘Keng’ một tiếng, băng đao (*lưỡi trượt) bị đánh bay rồi.

Đường Nhược một cái vung tay, ra tinh thần lực ngưng tụ thật thể băng tinh, cũng không có thể ở trên cửa kính lưu lại cái gì.

“Chống đạn đấy.” Hồ Hạo Thiên thoả mãn vỗ vỗ chiếc xe này, ” Lúc đầu tôi đã có dự kiến trước đấy, có thể tìm ra nhiều xe hơi tốt như vậy.” Quả nhiên là thiên tài ah.

Dư Vạn Lý lấy một cây súng i-on từ trong túi áo mình ra.