Tận Thế Song Sủng

Chương 237




Edit: Hà My

Beta: Sakura

“Rầm rầm rầm...” Tiếng súng tiếp tục vang lên, xen lẫn dị năng, mọi người sớm đã bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch như môn thần thủ đại môn, lập tức mở ra, không dừng lại chút nào.

Mọi người phân công hợp tác, hệ Thổ phụ trách phía trước phía sau tường vây thấp, càng thêm bảo đảm an toàn.

Rất nhanh, trên bãi cỏ 200 Zombie cũng đã bị đánh hết.

Thi thể Zombie tập trung ở phía trước bậc thang cách đó không xa.

Đường Nhược cảm thụ thoáng một chút, xác định không có Zombie còn sống, mới dẫn đầu đi đào móc tinh hạch.

Phía trước khu chính phủ còn có cái hồ bơi.

Đứng trên bậc thang cao như vậy, nếu như không có những con Zombie toàn thân bốc mùi hôi, chỗ này thật đúng là có thể trở thành nơi phong cảnh xinh đẹp.

Thu thập tinh hạch hoàn tất, dây leo của Phan Đại Vĩ quấn lấy, thanh lý từng cái dọn đường.

Bằng không thì Zombie đằng sau tới, thi thể ngày càng nhiều, chồng lên nhau càng cao, Zombie giẫm phải thi thể nhào đầu về phía trước cắn người tỷ lệ lại càng lớn.

Giẫm lên chồng chất, sẽ thành một cái trợ lực cho Zombie.

Sau khi đánh xong một lớp này, cầm kính viễn vọng nhìn một chút. Bạch Thất nói: “Dùng tốc độ của Zombie cấp hai, làn sóng tiếp theo đoán chừng còn muốn qua 10 phút đồng hồ mới có thể đến nơi.”

Tất cả mọi người cảm thấy Tiểu Bạch thật là nhà số học, đem tốc độ Zombie đều cho tính ra rõ ràng, thi nhau giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Bạch Thất ôm cả người Đường Nhược ngồi xuống, không nói gì.

Kinh nghiệm ba năm tận thế, để cho anh rất quen thuộc hết thảy mọi thứ, căn bản không thích ứng được cuộc sống bình thường trước tận thế.

Đã có cái khe hở, an vị xuống nghỉ ngơi uống miếng nước một chút cũng tốt.

Đợi chút nữa chỉ sợ nghỉ ngơi đều phải đóng cửa lớn lại mới được.

Mọi người đang ngồi trên mặt đất, một bên bát quái một bên uống nước, chỉ nghe thấy xa xa truyền đến tiếng ‘Rầm rầm rầm’.

Hồ Hạo Thiên cầm kính viễn vọng nhìn một chút, trông thấy hai chiếc phi cơ trực thăng bay qua từ bên kia.

“Xem ra căn cứ vẫn chưa từ bỏ ý định, mang về một con Zombie cấp 3 mới chịu bỏ qua.”

Bạch Thất không đồng ý: “Có hai chiếc máy bay, hẳn không phải là đi bắt Zombie đấy.”

Đường Nhược nghĩ đến video và ảnh chụp trước nhóm người mình chứng kiến, đã hiểu ý tứ của Bạch Thất, nói: “Cái này chắc đi quan sát, ghi chép cụ thể biến hóa của Zombie đấy.”

Phan Đại Vĩ cũng đồng ý loại thuyết pháp này: “Biết mình biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, căn cứ hôm nay không có làm nghiên cứu cấp 3, khẳng định phải biết rõ bọn chúng tấn cấp đến cùng đến cái trình độ nào.”

Bằng không thì có lĩnh vực mà mình không biết thật là làm cho người ta lo lắng.

Nói xong, Zombie cũng đã theo từ phía nhà ga bên kia đã tìm được sân khu chính phủ đến rồi.

Lượng lớn Zombie từ bốn phương tám hướng chạy ra, thi thối hư thối lần nữa tràn ngập mà đến, khắp nơi đều có.

” Bên phía căn cứ thế nào, chúng ta cũng bất lực, vẫn nên cố gắng đánh Zombie a.”

“Nhiều như vậy à?”

Thoáng xem xét, bộ dạng rõ ràng có hơn một ngàn.

Mà phía sau tựa hồ còn có rất nhiều con muốn tới...

“Xem ra một trận chiến này còn muốn đánh rất lâu đấy, các đồng chí bốn tổ đã phân tốt bắt đầu, Tiểu Phương, tổ các cậu ra chỗ đất trống trước!”

Hai tổ đội Tùy Tiện, hai tổ Thiên Nhai, trừ Phương Cận Viễn ra thay phiên  bên kia, tổng cộng 17 người, tất cả các tổ đều xếp thành một hàng, trốn ở đằng sau tường đất ra sức chém giết.

Lưu Binh cầm súng trường cũng nổ súng bắn về phía hai con Zombie đầu tiên, đã không có ý định như lúc ở cửa hang nội thất trong thành, dựa vào thân thủ tốt, muốn chạy ra kéo một lớp.

Bởi vì nơi này thật sự quá nhiều, chạy ra là trực tiếp đi chết rồi.

Zombie từng con ngã xuống bậc thang cao ngất, Zombie đằng sau giẫm lên thi thể đi tới.

Có con bò trên mặt đất, có há miệng lớn dính máu mà đến, còn có Zombie bị mất một cái chân kéo lấy một cái chân còn lại phủ phục mà đến.

Đủ loại tạo hình kiểu dáng, nhưng một mục đích giống nhau: khát vọng đối với huyết nhục nhân loại, tham lam đối với huyết tinh.

Nhưng mà loại tình huống này giống như tình huống ở nội thành lúc trước, 20 phút đồng hồ trước mọi người còn có thể thành thạo, lúc sau thì không có một tí thời gian để nghỉ ngơi rồi.

“Tổ sư nhà nó, sao Zombie đằng sau vô cùng vô tận, thời điểm virus bộc phát nhà ga bên kia đến cùng tụ tập bao nhiêu người?”

“Lúc ấy hỗn loạn như vậy, chỉ sợ người ngồi xe đi ra ngoài có hơn vạn.”

“Không thể nào, hơn vạn? Dùng tốc độ của chúng ta một ngày đánh 2000 con, như vậy xuống không phải muốn đánh thêm mấy ngày hả?”

“Đừng nói nhảm rồi, đi đánh nhanh!”

Một giờ sau, tổ 17 người ngoài Bạch Thất đặc biệt biến thái, những người khác đã cảm nhận được mệt mỏi.

Hồ Hạo Thiên nhìn ra mọi người mệt mỏi, thầm nghĩ không tốt, mệt mỏi lái xe còn không được, huống chi là mệt mỏi đánh Zombie, anh lập tức nói: “Tiểu Phương, đến phiên tổ mọi người.”

Bạch Thất khóe mắt đảo qua đồng đội bên cạnh, nói thẳng: “Yểm hộ tôi, tôi một đóng lại cái cửa, tiếp tục như vậy phải luân phiên hai đội.”

“Tốt!”

Mấy người Hồ Hạo Thiên yểm hộ cho Bạch Thất, Bạch Thất lập tức đặt hai đóa băng liên, làm chậm lại bước chân Zombie sau, rất nhanh lăn mình trên mặt đất một cái đến bên trái đem làm cửa lớn bằng đồng cho đóng lại.

Hai tiếng sau, mấy người sớm đã giết đỏ cả mắt rồi, thần kinh tê liệt, chỉ có bản năng bóp lấy cò súng hoặc là phóng thích dị năng.

Trong lòng mọi người tràn ngập nhiệt huyết nóng bỏng này mới có thể chống đỡ được.

“Thay ca thay ca, yểm hộ bên cạnh thay ca, không thể để cho Zombie vượt qua mặt tường phía trước!”

Bọn người Bạch Thất vừa đánh vừa lui, người ở hai bên từ sau tường đánh đi ra.

Thời điểm hai đoàn người bọn họ lui ra phía đằng sau tường ngồi xuống, mồ hôi ướt đẫm áo.

Một trận chiến này, đánh hơi mệt, có chút đơn điệu.

Lưu Binh một mực ôm súng, cánh tay đều cảm thấy tê liệt, hắn duỗi tay làm động tác buông lỏng, trông thấy Đường Nhược đang lau mồ hôi cho Bạch Thất, nở nụ cười: “Làm khó nguyên một đám chúng ta, trời đang đại hàn mà lại đổ mồ hôi.”

Phan Hiểu Huyên cũng là một trong những người chủ yếu dùng súng, cánh tay so Lưu Binh cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Phan Đại Vĩ ái nữ sốt ruột, bất chấp chính mình cũng đang mệt mỏi đi lên vuốt vuốt cánh tay cho con gái của mình: “Người trẻ tuổi không được lười, chú ý vận động.”

“Đã biết, chú Phan, biết rõ chú cao tuổi còn vì nhân dân suy nghĩ rồi!”

Liên tục uống một bình nước lớn, tất cả mọi người ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi hoàn tất thì thay ca…

“Thay ca thay ca...”

Lúc bắt đầu đổi ca một tiếng một lần, càng về sau biến thành nửa tiếng một lần.

“Móa nó, ngày càng nhiều rồi!”

“Tiếp tục như vậy lúc nào mới xong ah!”

Bạch Thất nhìn Zombie đằng sau giống như còn muốn tới liên tục không ngừng, quyết định thật nhanh nói: ” Đóng cửa lại, chúng ta cần nghỉ ngơi!”

Điền Hải nghe nói như thế, lập tức tiến lên cùng Bạch Thất, bảo trì đồng bộ, cho người phía sau cơ hội đổi tay.

Băng liên, lưới điện, biển lửa, lưới mây...

Dị năng toàn bộ ném ra bên ngoài như không cần tiền, không cần khách khí, dù sao cũng là một lớp đánh cuối cùng rồi.

Theo động tác đóng cửa của hai người dị năng giả lực lượng đội Thiên NHai, mọi người mới thở ra một hơi cảm giác đè nén nhẫn nhịn hồi lâu.

Cửa đồng tuy dày nhưng cách âm lại không được tốt lắm, tiếng gào thét của Zombie bên ngoài vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng gào rú tăng thêm tiếng va chạm vào cửa đồng, cũng may những người ở đây hiện nay đối mặt với bầy Zombie nhỏ như vậy đã nhiều lần, ngược lại không đến mức như giống như tân thủ lộ ra thần sắc sởn hết cả gai ốc.

Không chỉ không có có sợ hãi, tiếng vang này còn để cho đầu óc hỗn độn của mọi người thanh tỉnh một điểm.