Tận Thế Song Sủng

Chương 272




Thân thể nháy mắt mất đi sự cân bằng!

Bạch Thất giống diều bị đứt dây, rơi xuống.

Vì cứu Vệ Lam, Bạch Thất đã bổ nhào qua tường thành hơn hai mét, một khi rơi xuống sẽ đụng phải một đám Zombie!

Phía bên kia Đường Nhược cũng bị mấy con Zombie cấp 3 tập kích, các cô gái sau khi chứng kiến sự chỉ huy của cô càng phát ra sự kính trọng, cùng hợp sức lại chống Zombie, mới vừa rồi  nhìn thấy một màn tập kích Vệ Lam còn chưa kịp kinh hô lại thấy một nam nhân mặc áo đen xuất hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi liền cứu được Vệ Lam, còn chưa kịp kinh ngạc xong, lại thấy anh ta bị mấy con Zombie cấp ba đánh rơi xuống.

Mấy cô gái nhìn thấy Bạch Thất đạp hụt chân trong lòng chấn động, thầm nghĩ: Chẵng lẽ một người có dị năng cao thâm như vậy liền có kết cục chết như vậy sao?

Ngay lúc đó lại ngay thấy một giọng nữ vang lên “Bạch Ngạn!”, thấy cô gái mượn sức đẩy của thuỷ cầu, lấy độ cực nhanh, từ trên tường thành lao ra!

Tình huống gì thế này?!

Mấy cô gái hệ Thuỷ hoảng hốt còn chưa kịp hoàn hồn lại, nhìn thấy một màn thế này, toàn bộ ngớ người!

Mặc dù động tác dẫm lên thuỷ cầu lao ra của Đường Nhược rất liền mạch, nước chảy mây trôi, đặc biệt đẹp mắt.

Nhưng mà cái tình huống nhảy xuống liều chết này là sao?!

Bầu trời đen nhánh, những dị năng giả thấy tình cảnh này bùi ngùi trong lòng, cuồng loạn không thôi.

Sau khi tận thế, người người dối gạt lẫn nhau, chân tình khó kiếm. Nhưng hai người này lại có thể sinh tử vì nhau.

Khi yêu, chính là mối tình lãng mạng nhất.

Khi chết, lưu lại xúc động sâu sắc nhất.

Vệ Lam bị màn này làm rung động tột đỉnh!

Nhớ lại ngày đó, Bạch Thất đứng trên vách núi, không hề ngần ngại nhảy theo Đường Nhược, bây giờ, Đường Nhược một cô gái lại không hề chần chừ nhảy xuống cứu Bạch Thất!

Đột nhiên cảm thấy như trải qua mấy đời người.

“Vệ Lam!” Tô Vũ Vi ngay lúc Vệ Lam đứng lên cũng chạy lại ôm lấy, “Anh không sao chứ, làm tôi sợ muốn chết!” Nước mắt của cô cuồn cuộn mà rơi, trong nháy mắt ướt đãm áo sơ mi của anh.

Vệ Lam chưa kịp làm cái gì, vừa mới đẩy cô ấy ra, liền bị cô ôm lại hướng khác nhìn xuống dưới tường thành hô “Cứu!”

Nhưng cái âm thanh này lại không hề có tác dụng.

Người đã rơi xuống thì làm sao mà cứu được?

Căn cứ sẽ không vì hai người họ mà mà tổn hại đến lợi ích!

“Cầm đèn pha đến!” Anh kịp phản ứng, nói với dị năng giả phía sau, “Nhanh!”

Nếu như, nếu như Bạch Thất không phải bởi vì cứu anh thì cũng sẽ không rơi xuống tường thành!

Đương nhiên còn có một người liên quan!

Vệ Lam không biết ai đã thả Thanh băng cốt phiến đánh vào băng đao của Bạch Thất, nhưng đó chính là hệ Băng giống như Bạch Thất.

Lúc họ nhìn thấy cái thanh băng cốt phiến, đã kịp phản ứng.

Ngay thời khắc Bạch Thất rơi xuống, tất cả dị năng hệ Băng đều bùng nổ, không thương lượng mà cùng phóng băng hệ hướng về Thẩm Bích Ngọc!

Băng tinh như bão vũ hoa châm.

Vạn băng xuyên tim!

Thẩm Bích Ngọc trong miệng phun máu tươi, trong mắt hiện ra sự điên cường, chỉ kịp nói câu vì sao: “Vì cái gì…”

Tại sao có thể vì người đàn ông đó mà giết chết chủ lực của mình, rõ ràng, rõ ràng cô đã vì đội ngũ mà làm không ít cống hiến…

Một khắc ngã xuống, một dị năng lên tiếng: “Vì cô đã xoá bỏ đi tia hi vọng của chúng tôi…”

Lãnh tụ tinh thần, chính là ánh trăng trong đêm tối, chính là tia sáng bình minh của bọn họ!

Thời khắc Bạch Thất giẫm lên băng đao cứu Vệ Lam, anh giống như một ngôi sao sáng, từng cử chỉ đều in sâu vào ánh mắt của họ. Cảm giác như cảm linh hồn của họ đều bị thần phục.

Mà một lãnh tụ tinh thần như vậy… lại bị ngã xuống.

Không giết Thẩm Bích Ngọc thì làm sao có thể giải toả phẫn nộ!

Lúc Đường Nhược nhào tới, Bạch Thất cũng nhìn thấy cô gái không ngại nguy hiểm này.

Trong ánh mắt chất chứa nhu hoà, Bạch Thất mất cân bằng rơi xuống không trung một tay vươn ra về phía cô.

Tâm trạng kia, làm cho người ta thấy hai người họ căn bản không phải là đang rơi xuống một đống Zombie mà chính là đang rơi xuống một cái giường êm ái.

Đường Nhược mượn lực của thuỷ cầu, tốc độ của cô còn nhanh hơn Bạch Thất, rất nhanh đã nhào vào lòng ngực Bạch Thất, phóng ra tinh thần lực bao trùm lấy họ!

Lúc cô nhảy xuống căn bản cũng không kịp suy nghĩ gì đến nguy hiểm sống chết, trong đầu chỉ có duy nhất ý niệm, Bạch Thất không có lá chắn tinh thần lực!

Tinh thần lực được giải phóng, xung quanh hai người dần hình thành nên một cái lồng trong suốt.

Bạch Thất có thể cảm nhận được gió không thổi vào tóc mình nữa, anh và người con gái trong lòng nhường như đã ở một thế giới khác, một chút cũng không để tâm đến tình cảnh xung quanh.

Mười mấy thước, hai người được tinh thần lực bao bọc cũng mấy mấy giây mới có thể chạm đến mặt đất.

Bọn họ chỉ có thể ngay khi rơi xuống mặt đất thì mở lá chắn tinh thân lực chống lại Zombie.

Quán tính khiến họ lăn vài vòng, Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược hướng đến tường thành rút lui.

Nguyên một đống Zombie bỗng nhiên rơi xuống hai người sống, khiến bọn chúng hưng phấn dị thường. Quơ tay chân chậm chạp đến.

Nơi này chính là chỗ chiến đấu của hệ Băng và hệ Thuỷ, các dị năng giả phóng thích dị năng ngăn cản đám Zombie một khoảng.

Bạch Thất ra tay nhanh như thẩm điện, một thanh kiếm băng xuất hiện trong không khí, hai tay cầm lấy thanh băng đao đánh vào đám Zombie phía trước.

Đường Nhược tay chân cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng lấy ra lựu đạn ném về phía Zombie.

Lựu đạn bạo phá chắc chắn nhanh hơn dị năng.

Sinh tử kề cận, phía dưới đây cũng chỉ có Zombie, mặc kệ có bại lộ không gian hay không.

“Chúng ta đi lên!” Bạch Thất hướng Đường Nhược hô một tiếng, hai người cách nhau không đến nửa mét, tại nơi ồn ào hỗn loạn vẫn có thể nghe rõ tiếng của đối phương.

Coi như đại bộ phận Zombie đã bị ngăn trở, vẫn có một phần Zombie nhỏ chen đến chỗ hai người.

Bạch Thất và Đường Nhược hao phí gần hết dị năng để bảo đảm an toàn.

Zombie bắt đầu lao về phía hai người, lại bị tinh thần dị năng ngăn cản, Zombie không để lại được thương tích gì trên người họ.

“Đi lên, em đi lên trước!” Bạch Thất phóng ra một băng liên, ngăn cản Zombie phía sau, trong nháy mắt lại phóng ra thêm một băng liên phóng ra chỗ cô.

Đường Nhược không do dự, phát huy tốc độ đến cực hạn, giẫm lên băng liên, sau đó lại ném ra một trái lựu đạn.

Bạch Thất đưa Đường Nhược đi lên, anh lại càng không chần chờ, nhóm mũi chân, áo bào phiêu phiêu, rất nhanh giẫm lên băng đao vừa phóng thích.

Còn chưa có thiên trường địa cửu đâu, làm sao anh lại đến hoàng tuyền được!

Trải qua ba năm tận thế lúc trước, anh không thể vĩ đại để cho mình chết trước rồi nói: Em hãy tìm một người đàn ông khác tốt hơn chăm sóc cho mình!

Anh sẽ chờ em dưới cầu Nại Hà?

Có chết cũng không muốn!

Hai người lúc đầu giẫm lên tinh băng khác nhau, sau đó bỗng nhiên xuất hiện một tinh băng to lớn, những Zombie chung quanh đều bị đóng băng.

Đường Nhược cảm thấy băng tinh ở lòng bàn chân muốn tách ra, trong nháy mắt xuất hiện ý niệm: Bạch Ngạn lại muốn lên cấp dị năng!