Tận Thế Song Sủng

Chương 384




Ngày hôm qua căn cứ mở hội nghị suốt một đêm, nhà họ Diệp và nhà họ Chu gia vẫn không từ bỏ, yêu cầu lấy Đường Nhược tiến hành nghiên cứu. Thuật cải tử hồi sinh trong miệng Tào Mẫn giống như linh đan diệu dược hấp dẫn bọn hắn, cũng giống như đế vương cổ đại theo đuổi thuật trường sinh bất tử, bọn hắn cũng nguyện ý không tiếc bất kỳ giá nào!

Vốn Tào Mẫn có phương pháp chiết xuất tinh hạch cũng bị đem lên hội nghị bàn luận một lần, thật ra việc này Chủ tịch Nguyên đã lấy nhân viên khoa học nghiên cứu bên cạnh mình thử nghiệm, đã có kết luận thứ này có tác dụng phụ. Các loại thuốc đều có tác dụng phụ, chỉ cần khống chế tốt vẫn có trợ lực lớn.

Lúc mỗi người bàn luận đến chiết xuất tinh hạch này, hai mắt nhìn tinh hạch tinh khiết đều vô cùng nóng bỏng! Chính vì tinh hạch tinh khiết có tác dụng lớn như thế nên người của nhà họ Diệp và nhà họ Chu cảm thấy Tào Mẫn sẽ không bắn tên không đích (ví lời nói và hành động không mục đích), nhất định Đường Nhược có chỗ khác người thường mới khiến Tào Mẫn kiên nhẫn như thế, vì vậy dù thế nào cũng không chịu nhả ra.

Đại tướng Tiền một tay ném bản thông cáo chung mà trước đó mọi người đã ký lên bàn: – “Nhìn đi, cái này hôm trước vẫn là các người ký, bây giờ lại muốn lật lọng, bản thân là người lãnh đạo, không phải các người ném hết mặt mũi rồi sao!”

Chu Thụ Quang linh quang chợt lóe nói: – “Xem, thằng nhóc Bạch Ngạn kia sớm đã biết rõ kết quả này, cho nên hôm trước dụ dỗ chúng ta ký phần hiệp ước này, trách không được ngày đó tôi cảm thấy thằng nhóc đó đĩnh đạc đàng hoàng một chút cũng không ổn. Quả nhiên âm hiểm giống như lúc lừa gạt bột mì của tôi!”Đại tướng Chu liếc nhìn Chu Thụ Quang, ánh mắt lạnh như băng, giống như nói: thằng ngu vãi cả l*n (!) tại sao mày không sớm ngăn cản cha mày hả!

Chu Thụ Quang bị ánh mắt này đâm một phát, lại rụt trở về. Việc đã đến nước này, Đại tướng Chu đành phải bổ cứu ‘hiệp ước không bình đẳng’ mà trước đó bọn họ đã ký: – “Tất nhiên chúng ta không lấy tính mạng của cô bé kia, chỉ là mời cô ấy làm việc mà thôi, thân là công dân căn cứ, được căn cứ che chở phải có nghĩa vụ phối hợp làm việc cho chúng ta. Không chỉ cô bé kia, nếu căn cứ đối với tôi có bất kỳ nghi vấn nào, muốn tôi phối hợp thì tôi nhất định dốc hết toàn lực. Đây chỉ là nghĩa vụ cơ bản nhất của công dân căn cứ!”

– “Tốt lắm.” Đại tướng Tiền mới không sợ ông ta: – “Nghe nói Chu thiếu đã ăn rất nhiều tinh khiết tinh hạch mới dẫn đến dị năng đột nhiên tăng mạnh, so sánh với chuyện cải tử hồi sinh gì đó, bây giờ vấn đề tinh khiết tinh hạch càng thêm cấp bách. Đầu tiên chúng ta nên mời Chu thiếu hỗ trợ căn cứ nghiên cứu thật tốt tác dụng phụ của tinh khiết tinh hạch, như thế nào?”

Trong lòng Chu Thụ Quang thoáng khó chịu, bối rối nhìn về phía cha mình, sắc mặt Đại tướng Chu lập tức tái nhợt. Đại tướng Tiền vẫn chưa nói hết: – “Về phần có được miếng bánh bí mật này, thế nhưng nếu nói đến ai khác vì sao không lấy ra chia sẻ cho người thì Đại tướng Chu ông là người đầu tiên không có tư cách nhất. Nhà họ Chu các người ba lần bốn lượt chính mình biết tác dụng tinh hạch trước mọi người một bước, nếu không có bị lộ ra thì nhiều lần cũng đều bị người khác vạch trần trên hội nghị, bị đánh vào mặt trở thành trò cười. Chu Kinh Quốc…” Đại tướng Tiền đem mắt nhìn thẳng vào ông ta nói: – “Ông như thế nào còn có mặt mũi ngồi ở chỗ này dùng thái độ chính nghĩa mở miệng nói chuyện cùng chúng tôi!”

– “Ông!” Lần này Đại tướng Chu thật sự bị tức giận đến toàn thân phát run, ngực nghẹn máu rồi. Lần này ông ta tâm tâm niệm niệm không phải hoàn toàn vì người trong căn cứ này sao! Lão già chết tiệt này **** đều khắp nơi nhằm vào ông ta, như thế nào lại không chịu chết sớm siêu sinh sớm đi hả!

Chủ tịch Nguyên đứng ra làm người hoà giải, đưa ra kết luận: – “Về chuyện của Đường Nhược nên báo cho cô ấy biết, lúc trước chúng ta đều là tự nguyện ký bản thông cáo chung đấy, đây là nên tôn trọng ý kiến của đối phương. Về phần tinh khiết tinh hạch mới là quan trọng nhất, đầu tiên cần phải đem tác dụng phụ của nó giảm đến mức thấp nhất.”

Vốn người tán thành nghiên cứu tinh hạch nhiều hơn so với nghiên cứu cải tử hồi sinh gì đó, Chủ tịch Nguyên vừa dẫn đầu, mọi người đều ồn ào lựa chọn chủ đề tinh hạch.

Lúc tan họp, Diệp Thánh Luân nhìn thấy mọi người rời đi vẫn ngồi bất động. Đợi đến khi mọi người đi hết, lòng hắn ngổn ngang trăm mối, sắc mặt âm trầm đứng lên nói: – “Chủ tịch Nguyên, ngài thật sự chuẩn bị đem việc này báo cho cô ấy biết? Tiến sĩ Tào có mục đích tổ chức bắt người, cho nên chuyện cải tử hồi sinh cũng không phải nghìn lẻ một đêm! Tôi tin tưởng Tiến sĩ Tào cũng có lý có cứ đấy.”

Chủ tịch Nguyên là người khôn khéo lão luyện cỡ nào, vừa thấy dáng vẻ Diệp Thánh Luân như thế thì đã biết suy nghĩ trong lòng của hắn rồi. Ánh mắt chủ tịch Nguyên thâm trầm nhìn Diệp Thánh Luân. Người này ở tận thế từ trong chém giết đi ra, thống lĩnh mấy ngàn dị năng giả tính tình đã biến đổi từ lâu, giờ phút này bộc lộ rõ cá tính tự đại coi trời bằng vung. Lúc trước khi biết Đường Nhược không thể trừ khử được, ông ta đã thay đổi mục tiêu, cố ý chọn hắn làm người nối nghiệp của ông ta, chấn chỉnh hùng phong của nhà họ Nguyên. Thì ra không chỉ một lần mà ba lần, thực tế đã nói cho ông ta biết lựa chọn Diệp Thánh Luân thật không phải là cử chỉ sáng suốt. Chủ tịch Nguyên quơ quơ tay, mỏi mệt nói: – “Diệp thiếu, cậu cũng đi về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay thiếu úy thống lĩnh nhiệm vụ ngày không đủ, tương lai căn cứ còn phải dựa vào các người đấy, không được tự ý giết hại lẫn nhau.”

Diệp Thánh Luân mới vừa ở chỗ chủ tịch Nguyên chịu sự bực bội, mới vừa ra cửa sân, chợt thấy cấp dưới của mình lo lắng nghênh đón nói: – “Không ổn rồi Diệp thiếu, đoàn đội Tùy Tiện đang đập phá đài đấu kỹ của chúng ta, tất cả chúng ta đều thua dưới tay hắn rồi!”

Nhìn hắn đầy bối rối, vừa nhìn thấy Diệp Thánh Luân giống như thấy vị cứu tinh thì đã biết người này đã ở chỗ này đợi một lúc lâu rồi.

– “Cái gì?” Diệp Thánh Luân nghe xong lời này, hai mắt trừng lên: – “Cậu kể lại mọi chuyện rõ ràng cho tôi nghe!”

Nhà họ Diệp không có đặc quyền ngồi xe, lúc này đi trở về đều dùng hai chân 1 1 đi đường. Vì vậy người cấp dưới kia cũng không dám sơ suất, không ngừng vừa đi vừa đem mọi chuyện giải thích rõ ràng.

Thì ra hôm nay, trời vừa sáng, trên trường đấu kỹ đã nghênh đón một người khiêu chiến. Từ sau khi trường đấu kỹ tràng bị nhà họ Diệp nhận thầu, vì để tránh trường đấu kỹ tẻ nhạt không có thu nhập, dị năng giả nhà họ Diệp đều thay phiên có tên trên bảng tên để cho người khiêu chiến. Giống như lúc trước Điền Hải khiêu chiến Diệp Thánh Luân, chỉ cần giao nạp số lượng tinh hạch nhất định thì có thể lựa chọn người tỷ thí, nếu thắng sẽ lấy được gấp đôi số tinh hạch đó, ngược lại thua thì sẽ bị thu số lượng tinh hạch đã giao nộp trước đó.

Tất cả mọi người đều cảm thấy quy tắc này vô cùng công bằng. Trước đó có rất nhiều người cũng muốn dựa vào trường đấu kỹ này kiếm tiền, bởi vì chỉ cần có đủ thực lực đánh bại đối phương thì có thể cầm được gấp đôi số lượng tinh hạch, không phải là việc chính đáng sao? Đương nhiên, nhà họ Diệp cũng không phải đèn cạn dầu, Diệp Thánh Luân mang đến dị năng giả đều không phải nhân vật tầm thường, có thể đánh bại một người nhưng chưa từng thấy có thể liên tiếp đánh bại nhiều người. Tóm lại mà nói, người đến khiêu chiến đều là thua nhiều thắng ít.

Sáng sớm hôm nay, người đến khiêu chiến chính là người được ca tụng là người mạnh nhất căn cứ —— Bạch Ngạn!

– “Lẽ nào lại như vậy! Rõ ràng đến phá sàn đấu của chúng ta, hắn có còn biết xấu hổ hay không!” Diệp Thánh Luân nghe xong cấp dưới báo cáo, mặt đều tái nhợt.

Cao thủ trong căn cứ ai cũng có vài phần thanh cao, nơi nào lại đến chỗ này khiêu chiến những tên lâu la hạ thấp thân phận mình, trừ phi kẻ đó chính là một con khổng tước thích khoe khoang.

Có thể Bạch Thất anh chính là một người rãnh rỗi không có việc gì làm nên đi đến đập phá trường đấu kỹ của nhà họ Diệp rồi! Chính xác mọi người đều có thể nhìn ra, anh đây là công khai lợi dụng việc công trả thù riêng, báo mối thù ngày hôm qua Diệp Thánh Luân ngăn cản anh trả thù Tào Mẫn!