Tận Thế Song Sủng

Chương 95




Edit: Hà My

Beta: Sakura

Tiếp đó, cô nhìn thấy gương mặt mà mấy trước giờ ngày nhớ đêm mong.

Ngay lập tức, mắt chợt lóe sáng, Tô Tiêm Ảnh định tiến lên vài bước, muốn đi tới bên Bạch Thất chào hỏi.

Thế nhưng lại nhìn thấy Đường Nhược ở trong ngực anh.

Ánh mắt cô ảm đạm, cắn khóe miệng.

Tại sao lúc nào người đàn ông này với ả kia như hình với bóng thế?

Cô cũng từng muốn trên đường đi vô tình gặp được đối phương, nhưng từ ngày đó về sau, cô lắc lư trên đường vài ngày nhưng không có nhìn thấy Bạch Thất. Về sau, cô muốn đến khu biệt thự của Bạch Thất, nhưng muốn vào biệt thự phải có thẻ CMND, người bình thường đều không cho phép tùy tiện đi vào. Tô Tiêm Ảnh đành phải tạm thời tiếc nuối buông tha.

Mà hôm nay, cô thật vất vả lại nhìn thấy anh…

Cùng một cái nhiệm vụ, có phải có cơ hội rất lớn hay không …

Tô Tiêm Ảnh đi lên phía trước hai bước, zombie vốn bị Phạm Vân Giang áp chế nhào về phía cô.

“Tiêm Ảnh…” Phạm Vân Giang tay mắt lanh lẹ bắn ra một mũi tên băng, kéo Tô Tiêm Ảnh lại, “Em làm sao vậy, sao lại như mất hồn mất vía?”

“Không có…” Tô Tiêm Ảnh gục đầu xuống.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, quần áo sang màu, càng thêm thân hình đơn bạc.

Phạm Vân Giang là chủ lực của đoàn dị năng giả này, dừng lại một lúc như vậy, công kích của zombie khiến cho mọi người trở tay không kịp, lập tức có chút luống cuống chân tay.

Đoàn đội bên trong vốn khó chịu với Tô Tiêm Ảnh, giờ phút này tự nhiên bắt lấy cái sai lầm này.

“Tô Tiêm Ảnh, cô làm cái gì vậy, dị năng giả hệ sức mạnh không đánh zombie thì thôi, còn ở đây thêm phiền cho bọn tôi.”

“Đúng vậy, cô nhu nhược cho ai xem đâu, thế nhưng cô là dị năng giả có lực lượng lớn vô cùng.”

“Đã gia nhập vào cái đoàn đội này, nên tuân thủ điều lệ đội, cô trốn sau lưng đội trưởng làm gì?”

Phạm Vân Giang cau mày nói: “Các người đừng bảo Tiêm Ảnh đánh zombie, tôi giết nhiều mấy con, làm phần của em ấy là được rồi.”

Mấy cô gái khác đều quệt miệng im lặng.

Trong mắt Tô Tiêm Ảnh đầy nước mắt: “Cảm ơn anh Vân Giang, bọn chúng tuy là zombie, nhưng là trong mắt em, bọn họ vẫn là con người như chúng ta, em… em không thể hạ thủ…”

“Uh.” Phạm Vân Giang cười cười, tiếp tục kéo cô ta ra sau, cho cô ta một con dao, “Cho dù không đánh, em cũng cầm lấy, phòng ngừa vạn nhất.”

Tô Tiêm Ảnh gật gật đầu, cầm dao.

Cô ta thấy Phạm Vân Giang đã đem lực chú ý ở zombie đằng trước, vì vậy vô ý thức quay đầu về phía Bạch Thất bên kia.

Bạch Thất đang cầm một hột ô mai, nhét vào miệng Đường Nhược.

Đường Nhược ngậm ô mai xong rồi liếm liếm mép ngoài bị ô mai dính vào.

Bạch Thất nhướn lmày, không quan tâm xung quanh, trực tiếp cúi đầu, hôn lên miệng cô.

Tô Tiêm Ảnh: “…”

Hai mắt cô ta đỏ bừng, tựa hồ nhận phải kích thích lớn.

Giờ phút này, bên cạnh Phạm Vân Giang lại xuất hiện một con zombie xấu xí.

Nhìn zombie phía trước mở miệng lớn dính máu, giống như trông thấy đôi môi của cô gái kia được Bạch Thất hôn.

Tô Tiêm Ảnh giơ dao trong tay, cứng nhắc tiến lên, vung một đường, đâm vào đầu zombie.

Máu vẩy ra, tung tóe bắn hết lên quần áo của Tô Tiêm Ảnh.

Máu tung tóe khiến cho Tô Tiêm Ảnh càng thêm dùng lực chém giết zombie phía trước.

“Tiêm Ảnh?” Phạm Văn Giang ngơ ngác nhìn Tô Tiêm Ảnh đang chém mỗi một đao là một kích trí mạng với zombie, “Em, em làm sao vậy?”

Nhưng, Tô Tiêm Ảnh giống như không có nghe thấy, chỉ từng bước từng bước chém giết zombie phía trước, trơ mắt nhìn hai người phía bên kia,

Cô ta trông thấy Bạch Thất bị Đường Nhược đẩy ra,

Lại trông thấy Bạch Thất trầm thấp cười rộ lên, vỗ đầu Đường Nhược.

Cô ta trông thấy Đường Nhược quay đầu đi.

Cô ta lại trông thấy Bạch Thất xoay mặt Đường Nhược, cọ xát vào mặt cô.

Cô ta trong cơn giận dữ, rất muốn lôi ra cô gái để mình thay vào.

“Không phải vừa nói cái gì, đều là con người không hạ thủ nha,”

“Đúng vậy, hiện tại giết hung ác hơn mọi người.”

“Cô ta diễn cứ thuận buồm xuôi gió như vậy?”

“Ai biết cô ta bị kích thích cái gì đây này.”

Một câu “bị kích thích” để cho Phạm Vân Giang cũng theo đường nhìn của Tô Tiêm Ảnh nhìn lại.

Sau đó, hắn cũng nhìn thấy một đoàn đội Tùy Tiện ngồi, cùng đôi nam nữ bên trong đoàn đội.

“Người kia…” Phạm Vân Giang cảm giác mình rốt cục đã hiểu nguyên nhân, “ Người kia không phải Đường Nhược à…”

Hắn biết rõ Tô Tiêm Ảnh trước kia luôn so sánh với Đường Nhược, vì thế còn nhiều lần bị Đường Nhược đánh tiến vào phòng y tế, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình Tô Tiêm Ảnh nhìn thấy Đường Nhược.

Vì vậy, hắn càng thêm đau lòng Tô Tiêm Ảnh, giơ tay ôm lấy cô ta: “Tiêm Ảnh, em yên tâm, anh nhất định sẽ không bỏ em đâu.”

“Đường Nhược?” Tô Tiêm Ảnh rốt cục nghe thấy lời nói của Phạm Vân Giang, thu con dao máu chảy đầm đìa, hỏi: “Anh Vân Giang, anh cảm thấy người kia thật Đường Nhược?”

Phạm Vân Giang lại nhìn kỹ một chút, “Tuy quần áo có chút cải biến, chắc có lẽ không sai đâu, dù sao anh cùng cô ta cũng coi như từ nhỏ lớn lên bên nhau đấy, hơn nữa người đàn ông bên cạnh cô ấy chính là Bạch Ngạn trên báo chí.”

Tâm Tô Tiêm Ảnh thoáng cái chìm xuống.

Chắc Đường Nhược biết rõ cùng mình tranh đoạt Phạm Vân Giang không có kết quả, do đó trở về ngoan ngoãn đính hôn sao?

Nhưng là, nếu cô gái kia là Đương Nhược, thì vĩnh viễn chiếm thượng phong là mình sao có thể bại bởi cô ta!

Không, tuyệt đối không thể.

Vì cái gì chính mình lại tiếp nhận kẻ kém cỏi Phạm Vân Giang, đưa Bạch Ngạn giỏi giang cho Đường Nhược?!

Không cho phép, tuyệt đối không cho phép.

Nhất định phải đổi lại!

Cô ta dẫn theo dao, nước mắt óng ánh, ào ào rơi xuống: “Anh Vân Giang, nhất định Đường  Nhược đang giận em, cho nên khi đó tại thời điểm nhìn thấy chúng ta trên hành lang, cũng không chào hỏi chúng ta, cô ấy giận chúng ta ở bên nhau, giận em đoạt anh từ trên tay cô ấy tới, đã như vậy, chúng ta chia tay đi, em không thể làm tổn thương trái tim Đường Nhược…”

Phạm Vân Giang đau lòng ôm lấy cô ta: “Tiêm Ảnh, chúng ta sống của chúng ta, không cần cô ta chào hỏi chúng ta, hơn nữa cô ta không đến chúng ta càng vui hơn…” Nhưng là tình huống bây giờ không lạc quan, đứng trong đống xác chết nói chuyện yêu đương như thế, đoàn đội bọn họ còn không có năng lực làm chuyện đó, hắn cũng chỉ có thể buông Tô Tiêm Ảnh ra, “Tiêm Ảnh, không bằng em lên xe trước nghỉ ngơi một chút, bọn anh trước giải quyết những zombie này, anh lại đi cùng em.”

Thân thể Tô Tiêm Ảnh có chút lắc lư: “Anh Vân Giang, em sẽ cùng mọi người sóng vai chiến đấu, em nghĩ thông rồi, em cũng muốn đối diện với mấy cái đồ vật đáng sợ này, bọn họ nói rất đúng, những zombie này đã không phải là đồng loại của chúng ta rồi, cho nên em muốn cố gắng khiến cho mình thích ứng điều này.”

Cô cũng muốn để cho mình trở nên cường đại, cường đại đến để cho người đàn ông ưu tú kia chú ý đến mình, cường đại đến tiếp tục dẫm nát Đường Nhược dưới lòng bàn chân.

Nhưng là…

Muốn cái biện pháp gì mới có thể khiến Bạch Ngạn hiểu được.

Lại để cho anh hiểu được: kỳ thật Đường Nhược yêu Phạm Vân Giang, do không đoạt được từ tay mình, nên mới có thể tùy tiện đính hôn với anh thôi.

Cô còn muốn cho Đường Nhược mất mặt mũi hoàn toàn trước mặt mọi người, lại để cho Bạch Ngạn phỉ nhổ cô ta, tránh cô ta như rắn rết!

Nghĩ đến mình có thể đứng chung với Bạch Ngạn, nghĩ đến Đường Nhược tiếp tục bại dưới tay mình thì tâm tình Tô Tiêm Ảnh mới hơi chút chuyển biết tốt đẹp một chút.

Phạm Vân Giang không biết cách nghĩ chân thật trong nội tâm Tô Tiêm Ảnh, nghe được cô ta nói muốn sóng vai chiến đấu với mình thì cười rộ lên: “Tốt, em có thể suy nghĩ cẩn thận thật sự quá tốt.”

Việc đỗ xe buổi sáng này, trực tiếp mất khoảng hai giờ.

Không có dấu hiệu giết chết zombie, cho nên khi quân đội bắt đầu dùng loa tuyên bố thời điểm có thể đi, tất cả mọi người không hề lưu luyến lên xe.

Dương Lê vừa về đến nơi, Hồ Hạo Thiên cao thấp dò xét cô: “Không có bị thương chứ?”

Dương lê cầm trên tay lam tinh, vừa hấp thu vừa nói: “Không có, là trong quân hôm qua có người gác đêm bị muỗi cắn, mời chúng ta qua đó trị liệu.”

“Bị muỗi cắn cũng cần hệ trị liệu đi qua chữa? Không phải chỉ cần bôi dầu gió thì tốt rồi nha.” Lưu Binh kỳ quái.

Phan Hiểu Huyên nói: “Quả nhiên là muỗi, buổi sáng trong lúc vô tình em đoán được chân tướng.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Phan Hiểu Huyên.