Chương 100: Sân khấu của người thứ hai
Hoàng kim đại cột sáng chiếu rọi thiên địa.
Không tưởng tràng cảnh diễn ra, một thể kết hợp đặc thù mới ra đời.
Từ trong cột sáng đang dần biến mất, một tuyệt thế mỹ nhân xuất hiện.
Người này giống như Tuyết Lan khi trưởng thành, thân hình cân đối hơn và mang theo vài nét của Phạm Thiên.
Không mang theo một chút biểu cảm cảm xúc nào, khí chất xa xưa thời đại ngạo nghễ quần hùng, tựa như một vị nữ đế đứng ở trên đỉnh quan sát chúng sinh.
Vô vàn lời nói, mọi lời miêu tả đều không thể nói hết lên được cỗ khí chất đặc thù này.
Chỉ có thể tóm gọn rằng tính cách của Tuyết Lan cùng Phạm Thiên đã triệt tiêu lẫn nhau, đưa lên một phần tính cách thích hợp nhất, nhân tộc chi chủ - Trương Hằng, thậm chí so Trương Hằng càng thêm lạnh nhạt vô cảm.
Duy nhất thua kém, có lẽ chỉ có khi tức tỏa ra chỉ có tam thế vương cảnh.
"Dung hợp bổn nguyên pháp tắc chủng, tạo ra pháp tắc thích hợp thể. Trước đó là hủy diệt tính các loại pháp tắc, lần này liệu sẽ là loại pháp tắc nào."
Nhìn về phía tà ma, nó hiện tại trí khôn vẫn chưa hồi phục được nhiều, nhưng kinh nghiệm chiến đấu đã in sâu vào bản năng.
Khuất tầm nhìn, xuất phát từ cẩn thận nó đã hạ tốc bay xuống, cẩn thận không để bản thân b·ị đ·ánh lén.
Cột sáng xuất hiện, nó ngay lập tức t·ấn c·ông, và chỉ bằng một đòn t·ấn c·ông nó đã biết rằng bản thân bây giờ không thể phá hủy cột sáng. Vì vậy nó đã chờ, nhưng không phải ngồi chơi chờ đợi...
...Tuyệt chiêu tích tụ nãy giờ đã hoàn tất.
"C·hết đi, nhân loại."
Xúc tu đẩy mạnh ra đằng trước như bắn chưởng trong phim, một chùm năng lượng chưa biết bắn mạnh mà ra.
Một đòn này đã đạt đến quân thần vương cảnh, phải biết trước đó Tuyết Lan chỉ có tướng quân cảnh thực lực, vậy mà tà ma vẫn dùng đến một chiêu mạnh mẽ như vậy.
"Không có hiệu ứng xuất hiện, không thấy gì khác biệt ngoài thực lực tăng mạnh, là do đâu, b·ị t·hương nặng, quá yếu, vẫn là thời gian quá đặc thù."
Thể kết hợp thì thầm, hoàn toàn không để đòn t·ấn c·ông vào mắt.
Mái tóc trắng dài phiêu nhiên bay trong gió, khí tức nhanh chóng kéo lên cho đến đỉnh phong.
Ầm.
Chùm năng lượng bắn trúng thứ gì đó, một bích chướng vô hình cách thể kết hợp hơn một mét.
Đưa tay từ hư không chầm chậm rút ra một thanh kiếm, thể kết hợp đơn giản một câu: "Tà vật, quỳ xuống!"
Một câu đơn giản như vậy lại như ẩn chứa kì bí ma lực, tà ma ở trên không trung rơi thẳng xuống dưới, hai chân quỳ trên mặt đất.
Thể kết hợp đã ở ngay bên cạnh, mang theo phán xử ánh mắt nói:
"Phệ chúng sinh nuốt thiên địa, trái quy tắc phạm tự nhiên, không thuộc chúng sinh vượt ngoài tà vật, chỉ sự tồn tại cũng đụng đến thiên điều. Tội c·hết không oan."
Lời này vừa dứt thiên địa hưởng ứng, Tản Viên Sơn Kiếm trong tay như được pháp tắc tăng cường sức mạnh, mang theo khắc chế thuộc tính đối tà ma.
[Người chơi sử dụng kỹ năng: thiên địa người phát ngôn.]
[Người chơi sử dụng kỹ năng: pháp tắc tiếng nói.]
[Người chơi đã thành công kích hoạt vô tận pháp tắc cùng ý chí hưởng ứng, đồng ý tội c·hết của tà vật.]
[Hệ thống đưa ra cuối cùng phán quyết: tội c·hết.]
[Kiếm của người chơi đã được tăng thêm nguyên kiếp chi lực, đối trước mặt tà vật có nhất định khắc chế.]
"Nhân loại, ngươi còn chưa xứng phán xử ta."
"C·hết."
Trường kiếm không chút do dự chém xuống.
Đầu của tà ma đứt lìa khỏi cổ, lăn ở trên đất.
"Ha ha ha ha ha chỉ dựa vào ngươi cũng muốn g·iết ta."
Nó chưa c·hết.
Thể kết hợp không chút nào ngoài ý muốn, thực ra là do cô cố tình làm vậy.
Lại thêm vài đường kiếm nữa, xúc tu, thân thể cùng chân được chia tách.
Tà ma lúc này đã bị phanh thây thành bốn phần, nhưng nó vẫn điên cuồng cười.
Cất Tản Viên Sơn Kiếm vào lại hư không, thể kết hợp nhấc tay phải lên.
Trong lòng bàn tay, một đạo nguyên kiếp xuất hiện dưới dạng lôi kiếp đang ở đó.
Tứ nguyên tố cơ bản cấu tạo nên thế giới...
"Phong chi nguyên kiếp, vì chân bị xói mòn đến tận diệt."
Phong nguyên tố dung hợp với nguyên kiếp, được thả lên chân tà ma.
"Hỏa chi nguyên kiếp, vì thân dấy lên lửa địa ngục vĩnh hằng."
Hỏa nguyên tố dung nhập vào rồi thả lên thân tà ma, nguyên kiếp chi hỏa cháy bừng bừng không ngừng t·ra t·ấn.
"Thủy chi nguyên kiếp, vì tay hòa tan vào tự nhiên, trả lại cho thiên địa."
"Địa chi nguyên kiếp, vì đầu làm chất bổ, nuôi dưỡng cả thế gian."
Xong chuyện thể kết hợp rời đi, không thèm nhìn thêm lấy một lần.
Tà vật đ·ã c·hết, trước lúc đó nó sẽ thụ thống khổ gấp ngàn vạn lần so Tuyết Lan gãy xương.
Bay nhanh, chỉ mất mười giây thể kết hợp đã quay lại chỗ ban đầu Tuyết Lan đánh với tà ma.
Nơi này không còn lại thứ gì, sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục.
Nhưng vẫn còn một tên còn sống.
Làm vật chủ ký sinh của tà ma, dự định sau khi kết thúc sẽ quay lại tiếp tục trốn, đại trại chủ vẫn còn sống.
"Thời gian - gia tốc."
Lượng hồn lực khổng lồ được sử dụng, mảnh đất này thời gian được tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Mắt thường có thể thấy được thảm cỏ xanh đang mọc trở lại, nguyện lực cũng dần bổ xung xung túc như ban đầu, c·hết chóc khí tức bị loại bỏ không còn.
Vài phút sau, đã không còn nhìn ra nơi đây vừa mới vẫn là một mảnh đất c·hết nữa. Tất nhiên những cây to thì vẫn phải nhờ vào thời gian vậy, trải lại thảm cỏ đã là hết mức rồi.
Làm xong những việc này thể kết hợp từng bước lại gần đại trại chủ vẫn đang nằm đó, bên cạnh còn có đầu yêu thú nhị tinh khế ước thú.
Hai ngón tay chập lại làm kiếm, hồn lực tuôn ra hòa thành sắc bén kiếm khí, sau vài đường cơ bản yêu thú được sơ chế thành những tảng thịt tươi ngon.
Có lẽ chỉ mới vừa vào nhị tinh cấp bậc, đầu yêu thú này to hơn hai con trâu, khá nhỏ so với yêu thú đồng cấp bình thường. Kể cả vậy cũng vẫn đủ rồi, năng lượng bên trong đối người thường dồi dào vô cùng, hai trăm dân làng kia đủ ăn một bữa.
Sau đó thể kết hợp lại đem tinh nguyên của đầu yêu thú này chia ra làm hơn năm mươi phần, sử dụng hồn lực đơn giản luyện lại một lần.
Và thế là có hơn năm mươi viên tinh nguyên đan. Tác dụng tăng cao thời gian hành sự, tăng mạnh độ n·hạy c·ảm, khả năng có con cũng được buff không ít.
Thêm vào chỗ thịt yêu thú ăn vào tăng cường sức khỏe, hồi phục v·ết t·hương nhanh hơn. Sau bữa ăn này sớm thôi nguyên khí hai làng sẽ được hồi phục.
Cuối cùng, đến lượt đại trại chủ.
Đánh ra vài đạo phong ấn phong ấn lực lượng của đại trại chủ xuống ngang với một người bình thường cường tráng.
"Đây là thực hiện lời hứa. Xong mau quay lại làng, không có nhiều thời gian cho mấy trò hơn dỗi trẻ con này."
Thể kết hợp nói, giọng nói truyền xa chỉ có sinh vật chỉ định có thể nghe thấy.
Phất tay một cái đại trại chủ bay mất hình mất bóng chỉ trong vài giây.
Còn thể kết hợp, mục đích được sinh ra đã hoàn thành, cô tự giải trừ trạng thái dung hợp.
Cả người phát sáng, chính xác là biến thành ánh sáng, rồi thể kết hợp tách ra thành Phạm Thiên cùng Tuyết Lan.
Cơn đau dữ dội vẫn còn đó, Tuyết Lan khóc trong im lặng, thầm cắn răng chịu đựng không muốn để Phạm Thiên lo lắng.
Bên cạnh hai người, những tảng thịt xếp ngay ngắn trên lớp da của yêu thú.
Trên những tảng thịt là hơn năm mươi viên tinh nguyên đan.
Và trên cùng, là một viên đan màu đỏ như máu.
Thứ này Tuyết Lan có thể không biết nhưng Phạm Thiên thì còn lạ gì nữa.
Khí huyết đan luyện từ toàn thân huyết dịch của yêu thú, bao gồm cả tinh huyết.
"Tuyết Lan, mau nuốt viên đan màu đỏ xuống." Phạm Thiên nói.
"Dạ?"
"Viên giống viên bi màu đỏ mà vừa nãy hai anh em mình làm ra ấy, nuốt nó xuống."
"..."
Tuyết Lan ngay lập tức nhìn thấy viên bi màu đỏ ấy, ở ngay phía bên tay trái của mình, trên đỉnh đống thịt.
Cầm lấy viên bi đem bỏ vào miệng.
Vừa vào miệng viên bi đã tan ra, từng luồng khí huyết chảy khắp cơ thể nhanh chóng chữa lành v·ết t·hương.
Vài phút sau, Tuyết Lan đã không cảm thấy đau nữa, tất nhiên xương gãy vẫn chưa lành lại được.
Dù sao chỉ là một yêu thú nhị tinh, được bao nhiêu khí huyết đâu. Thể kết hợp thủ đoạn luyện đan có cao tới đâu tối đa giữ lại nguyên si huyết khí là cùng.
"Làm gì tiếp anh?" Tuyết Lan hỏi.
"Về làng, sau đó chúng ta lại từ từ nói chuyện."
...
Một nơi cách khá xa chỗ Phạm Thiên hiện giờ, Tuyết Lan bay toàn lực hẳn phải tốn ba phút là ít.
Đó là một cây cổ thụ to lớn, tán cây rộng đủ làm một tòa biệt thự.
Đại trại chủ bay tới dưới gốc cây, từ trong hôn mê tỉnh lại.
"Xinn~~ chàooo~~~"
Trong khi hắn còn đang ngu ngơ, từ phía trên một đạo giọng nói vang lên đầy phấn khích và trêu ngươi, nghe thôi cũng ngứa lòng.
Giật mình, đại trại chủ ngẩng đầu lên nhìn.
Trong bóng tối, xen giữa các cành cây tán lá một bóng người lộ ra.
Không nhìn rõ gương mặt nhưng hắn đang nở một cụ cười rộng hết cỡ, một nụ cười để đại trại chủ rùng mình, không khỏi liên tưởng đến mấy thằng điên.
"Ngươi là ai?" Đại trại chủ lạnh giọng nói.
"Tao, hắc..."
Hắn nhảy xuống khỏi cành cây đang ngồi, từ độ cao phải khoảng mười mét.
Nhưng hắn vẫn bình yên vô sự, như chỉ nhảy từ độ cao một mét.
"Tao ấy mà, là kẻ sẽ g·iết mày."
Gương mặt hắn lộ ra dưới tia sáng mặt trời chiếu xuyên qua tán cây.
Đó là một gương mặt trẻ, đang nở một nụ cười phấn khích có phần điên cuồng, và một nụ cười hạnh phúc.
"Đến, muốn sống liền g·iết c·hết tao, hoặc là bị tao g·iết ngược lại." Thánh Gióng cười lớn.
"Đây là thực hiện lời hứa. Xong mau quay lại làng, không có nhiều thời gian cho mấy trò hơn dỗi trẻ con này." giọng nói xa lạ vang lên bên tai, nhưng Thánh Gióng vẫn đoán ra được chủ nhân của giọng nói này là ai.
Cho nên hắn cười, cười rất vui.
"Đừng nghĩ đến chạy trốn, mày không còn lựa chọn nào khác đâu. Không cảm thấy lực lượng của mình bị suy yếu sao."
"Giết hoặc bị g·iết, vậy liền để tao tới g·iết mày đi."
Đại trại chủ cứng người, quả thực lực lượng trong cơ thể hắn suy yếu đến chỉ còn một người bình thường.
Và tà vật ấn ký cũng đã biến mất chứng tỏ tà vật đã bị g·iết, vậy ai g·iết, đã quá rõ ràng rồi.
"Tới a, để gia gia g·iết ngươi."
Hai người lao thẳng vào nhau.
Thánh Gióng một đấm thật mạnh vào bụng đại trại chủ.
Khặc.
Hai tay túm đầu Thánh Gióng, đại trại chủ một đòn lên gối.
Thánh Gióng mượn thế mà lên, đầu đập mạnh xuống.
Đại trại chủ thấy choáng váng, như sắp ngất.
Hai tay đan vào nhau thành nắm đấm, Thánh Gióng lại bồi thêm một đòn.
Chuỗi t·ấn c·ông vẫn còn tiếp tục, chân phải đá cao, sút thẳng vào hạ bộ. Chân trái quẹt thấp đá ngã đại trại chủ.
Ngã ra đằng sau, đầu đại trại chủ vừa hay đập trúng một tảng đá.
Hai đầu đều đau, dây thần kinh vận động như bị đông cứng.
Thánh Gióng hung ác vô cùng, hai ngón tay lạnh lùng chọc mù hai mắt đại trại chủ.
Không chờ tiếng kêu thảm vang lên, Thánh Gióng tiện tay vơ lấy một tảng đá vừa tay, đập vào mồm đại trại chủ.
Hàm răng bị đập gãy phần lớn, máu tuôn ra như nước.
Vẫn chưa đủ, Thánh Gióng đẩy tảng đá vào sâu thêm, bịt kín miệng chặn cứng họng đại trại chủ.
Tiếp sau đó là một loạt cảnh tượng máu me hỗn loạn, một thế trận mà nghiêng hẳn về một phía.
Đại trại chủ bị nỗi đau chi phối, chỉ có thể nằm im chờ c·hết không có sức phản kháng.
Hắn muốn hét lớn đồ vô sỉ, khốn nạn, không có võ đức. Nhưng tảng đá chặn họng không cho hắn làm điều đó. Và điều đó cũng thật buồn cười khi chỉ có một trong hai có thể còn sống.
Thánh Gióng tiếp tục dùng đủ loại lưu manh thủ đoạn đ·ánh đ·ập đại trại chủ, mặc dù nó giống h·ành h·ạ nhiều hơn.
Cho đến khi đại trại chủ c·hết, dưới hai nắm đấm, Thánh Gióng mới dừng lại sự điên của mình.
"Ha, không vui như mình tưởng."
Thánh Gióng nhìn xem t·hi t·hể của đại trại chủ, nhíu mày suy tư nói.
"Bây giờ phải làm gì nhỉ? À đúng rồi, về làng...nhưng làng nào?"