Chương 99: Tuyết vì trắng, lan vì hương, thiên vì đại đạo, là ai?
Hỗn loạn âm thanh vang lên cùng tiếng xé gió vun v·út bên tai.
Tà vật bằng cách nào đó thoát khỏi được kìm hãm chuỗi combo của Tuyết Lan, đồng thời đã ở ngay gần trước mặt.
Bốn cái xúc tu sắc bén như là mũi giáo phóng đi muốn quán xuyên cơ thể Tuyết Lan.
Tuyết Lan kinh ngạc, cô hiện giờ là tứ tinh trung phẩm, tướng quân cảnh theo cấp độ chung.
Mà tà vật trước mắt này có lẽ phải là đại tướng quân, thậm chí là tam quân thống soái, năng lực đặc thù cũng không kém. Nếu không dù là đăng vương cảnh tới muốn thoát ra kìm hãm của Tuyết Lan không tốn công mệt sức mới lạ.
Bất quá vậy thì lại thế nào, Tuyết Lan kinh ngạc về kinh ngạc tốc độ phản ứng không hề chậm.
Sự tự tin mà cô tích lũy được trong hai năm qua không hề ít giúp cô bình tĩnh vô cùng.
Thời gian quanh cô như chậm lại, hoặc đúng hơn là thời gian của cô được gia tốc, mọi thứ trong mắt cô như một đoạn phim tua chậm nhìn rõ từng cử động.
Bằng một động tác không có chút kỹ thuật nào, lại còn khó coi tưởng như không thể tránh được xúc tu, Tuyết Lan đã tránh được cả bốn cái.
Ngay lập tức lùi lại...
Chờ gì, mẹ nó không lẽ muốn đánh cận chiến, có thuần pháp sư nào ngu như vậy sao.
Hồn lực ở sau lưng Tuyết Lan cụ hiện thành những thanh tiểu kiếm.
Tuyết Lan từ đầu tới giờ chỉ sử dụng hồn lực cùng đặc tính thời gian của hồn lực để chiến đấu.
Như đã nói hồn lực có thể thoải mái vận dụng thành thuần hồn lực kỹ năng, nhưng hiệu quả sẽ kém hơn nếu đem cùng một lượng hồn lực đi thi triển kỹ năng, và thuần kỹ năng chỉ có thể chiến đấu, không có tác dụng đặc thù.
Ví dụ như trong truyền thuyết du hành thời gian.
Còn về tại sao Tuyết Lan lại không dùng kỹ năng, thì là vì kỹ năng hệ thời gian quá hiếm hoi rất khó để có được, tu tập cũng rất khó sử dụng.
Tiểu kiếm bắn đi như đạn, cắt xuyên qua đống thịt thối rữa.
Tà vật bất chấp lao lên, nhưng dù làm thế nào cũng không thể đuổi kịp được Tuyết Lan.
Cả hai một trước một sau ở trên bầu trời du tẩu.
Bỗng...
Bùm.
Một điều không ngờ tới, tà vật nổ tung, nhưng không phải do Tuyết Lan.
Trong trạng thái gia tốc Tuyết Lan dễ dàng thoát khỏi khu vực v·ụ n·ổ.
Tà vật nổ tung thành vô vàn mảnh vụn nhỏ rơi xuống.
Mặc kệ là trên mặt đất vẫn là trong lòng đất, thân thể của tà vật, những mảnh thịt thối đi xuyên qua tất cả cho đến khi đụng chạm sinh vật, thấm vào và thôn phệ từ bên trong.
Đống xúc tu đất kia hòa vào tự nhiên, hấp thu nguyện lực trong thiên địa cùng cây cỏ.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, cả một vùng hóa thành khô cằn đất c·hết.
Nó nhanh đến mức mà Tuyết Lan không kịp phản ứng lại, chỉ vừa thoát khỏi v·ụ n·ổ đã thấy mọi thứ đều đã muộn.
Tuyết Lan ngưng tụ hồn lực vào lòng bàn tay, một chưởng đánh xuống.
Trên mặt đất in đậm một vết ấn to đùng, nhưng rõ ràng là nó không có tác dụng đối tà vật.
Quen thuộc khói đen bốc lên, quen thuộc buồn nôn cảnh tượng diễn ra, và tà vật sẽ trở lại một lần nữa.
Tuyết Lan không biết thứ khói đen này là gì, nhưng khi nó xuất hiện từ sâu thẳm bên trong bản năng của cô lại tỉnh lại sự sợ hãi.
Và Tuyết Lan cũng chắc chắn rằng thứ khói đen này có liên quan tới thứ tà vật vừa rồi.
Trong khi khói đen vẫn còn đang tụ tập Tuyết Lan đưa ra quyết định...chạy.
Lời Phạm Thiên như vẫn vang rõ bên tai, không đủ thông tin về kẻ địch vậy liền chạy, cho dù có đè đầu đối phương xuống cho ăn shit được cũng phải cố mà tránh chiến.
Tất nhiên sợ hãi không phải tất cả, so với nỗi sợ Tuyết Lan càng lo hơn cho những người còn sống.
Cô đến để hoàn thành nhiệm vụ, không nhất thiết phải cứng đầu ở lại.
Tuyết Lan hướng về một hướng bay nhanh, Alan cùng Cris cũng được Tuyết Lan đưa theo cùng một lúc.
Bằng tốc độ tối đa, chưa đến ba mươi giây Tuyết Lan đã đến được chỗ dân làng.
"Anh."
Đáp xuống đất, Tuyết Lan lớn tiếng gọi.
"Tuyết Lan, không thể nào, sao em lại ở đây." Phạm Thiên kinh ngạc nói.
"Không có nhiều thời gian đâu, em sẽ giải thích sau. Bây giờ cần phải đưa mọi người trốn trước đã."
Nhìn quanh một vòng, khoảng hai trăm người tất cả.
Một quả cầu hồn lực khổng lồ xuất hiện chứa tất cả dân làng vào trong.
Để làm được thứ này Tuyết Lan đã phải dành ra một nửa tổng số hồn lực của bản thân.
"Khoan đã, còn thằng Gióng." Phạm Thiên vội nói.
"Hả, anh ấy cũng ở đây." Lần này đến Tuyết Lan kinh ngạc.
"Ừ."
Tuyết Lan đành đưa Phạm Thiên ra khỏi quả cầu.
Dồn toàn bộ sức lực, Tuyết Lan điều khiển quả cầu ném mạnh về phía làng nhân tộc, ở đó nhân khí nhiều nhất.
"Hai người chăm sóc cho họ."
Đây là nói với Alan cùng Cris.
Mặc kệ có nghe được hay không, quả cầu đã bay mất hình.
"Nhanh anh ơi, anh Gióng đang ở đâu?"
Thấy Tuyết Lan gấp như vậy Phạm Thiên tự hiểu là có chuyện, nói nhanh: "Không r..."
Không chờ hắn nói hết câu, nó tới.
Không cần phải nhìn mới có thể biết được thứ gì vừa mới xuất hiện. Quỷ dị cùng tà ác khí tức phát ra để Phạm Thiên phải lạnh cả sống lưng.
Là gì, thứ tà vật gì?
Không sai, tà vật đã hồi sinh.
Nói hồi sinh cũng không đúng lắm, vì vốn nó không c·hết qua.
Gràooooooooo.
Không còn dị hợm như trước, tà vật giờ đây càng thêm buồn nôn cùng kinh tởm.
Xúc tu phải dùng đất để làm đã được thay bằng sáu đoạn lòng người, mùi tanh nồng đậm vô cùng.
Chân gà biến mất, bạch cốt thay vào.
Lỗi avatar quả đầu giờ là một đoàn huyết thủy không ngừng thay đổi dung mạo.
Lần này thì ra dáng nhân hình hơn rồi.
Cái đầu máu phát ra ục ục âm thanh.
Tà vật gương mặt từ vô diện biến thành mặt của một ông chú thường thấy với thân hình béo ục ịch, và đống thịt thối cũng biến thành béo ục ịch với cái bụng bia thật. Xương chân to ra, và xúc tu lòng cũng dày hơn.
Ục ục.
Tà vật biến thành một bé gái.
Ục ục...
Biến thành...
"Hic."
Tuyết Lan sợ, hơn cả lúc đối mặt với đám khói đen.
Dễ hiểu, có ngu như lợn đi chăng nữa cũng phải nhìn ra tà vật đã hoàn thiện hơn, hoặc là hồi phục nhiều hơn.
Tà vật bước ra một bước, Tuyết Lan lùi lại một bước.
Cơ thể run lên vì sợ nhưng vẫn bảo vệ Phạm Thiên ở phía sau lưng.
Không trách được, chung quy Tuyết Lan chỉ mới 17 tuổi, hai năm này ngồi một chỗ tu luyện lên cấp chưa gặp những thứ như vậy bao giờ, sợ cũng phải.
"Hic hu."
Cảm nhận được Tuyết Lan đang sợ hãi, Phạm Thiên trấn an: "Không sao, không có gì phải sợ. Có anh ở đây, nói anh biết nó đến từ đâu?"
"..."
Vẫn từng bước lùi lại.
"Tuyết Lan."
Phạm Thiên lay lay người Tuyết Lan.
"Dạ, vâng! Em gặp thứ này khi truy theo đám sơn tặc ở vùng này."
Ra thứ tà vật này chính là nguyên nhân đứng sau việc đám sơn tặc có cấp độ. Ha, để thứ tà vật này xuất hiện xem ra mấy tên đó cũng chả có kết cục tốt đẹp gì.
"Nó cấp mấy?" Phạm Thiên hỏi.
"Em không biết, khí tức của thứ này tà ác đến mức em không cảm nhận được gì khác."
"Chấn động vừa nãy là do em đánh với nó?"
"Vâng, nhưng vừa nãy em có thể đánh được thứ này nên không sợ lắm. Nhưng mà bây giờ, không biết tại sao khí tức của nó lại làm cho em sợ hãi."
"Gừ, nhân loại, là ngươi đã ép ta phải thức tỉnh sớm như vậy. Trả giá đi."
Tà vật phát ra nhân loại giọng nói.
Chỉ thấy một cái bụng chửa như là đại pháo ập tới.
Tuyết Lan vội dựng lên rào chắn hồn lực.
Ầm.
Cả hai b·ị đ·ánh bay, may mắn Phạm Thiên được Tuyết Lan bảo vệ nên không sao.
"Không thắng được, chạy mau Tuyết Lan. Nếu anh không sai thứ này là tà ma mà thằng Long đặc biệt nhắc không nên dính vào." Phạm Thiên khẽ quát.
Không nói một lời, Tuyết Lan ôm theo Phạm Thiên vọt phóng lên trời chạy trốn.
"Trở thành thức ăn của ta đi, nhân loại!"
Giọng nói khó nghe của tà ma vang lên.
Một tấm vải che phủ cả bầu trời, thế giới lập tức lâm vào tối om.
Không, không phải, tấm vải này làm bằng thịt. Là tà ma, cơ thể nó co giãn che phủ vả một vùng rộng lớn.
Như là cái lưỡi nhai đồ ăn, cơ thể tà ma cuộn lại đem tất cả mọi thứ cuốn được theo hấp thu, khí tức tà ác càng mạnh thêm một phần.
Thân hình tà ma hiện ra, quát chói tai: "Người đâu."
Nó không hấp thu được hai nhân loại kia.
Chợt, nó ngẩng đầu lên nhìn.
Cao cao tít trên kia nó cảm nhận được yếu ớt ba động hồn lực.
"Chạy đi đâu."
Ầm, tà ma bắn nhanh đi trong t·iếng n·ổ tung của âm thanh.
Tiếp cận tầng mây thấp nhất, Tuyết Lan vẫn đang bay hết tốc lực.
Vào khoảnh khắc cuối cô đã kịp thoát ra phạm vi bao phủ, cũng bay lên cao né trành bằng thời gian gia tốc lên bản thân.
Chỉ là...
"Anh, anh có cách nào không. Nó phát hiện rồi, đang lấy tốc độ cực nhanh đuổi kịp. Tốc độ này, có lẽ là đăng vương cảnh." Tuyết Lan giọng run run nói.
Cách xa tà ma nỗi sợ đã lắng lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Phạm Thiên thầm thở dài, hắn một thằng mù không chút sức mạnh có thể làm được gì.
Tuyết Lan con bé xem ra vẫn còn quá non nhỏ a, có lẽ hai năm qua đứa em gãi bé bỏng của mình vẫn là đứa em gái yếu ớt của mình thôi.
"Tiếp tục bay, tìm chỗ nào cách xa khu người sống, và không được có hư thú thực lực đạo cảnh ở quanh." Phạm Thiên nói.
"Vâng."
Ánh nắng mặt trời yếu đi, một bóng dâm từ đâu tới.
Tuyết Lan nghi hoặc, rồi kịch biến.
Một cái miệng khổng lồ tạo từ huyết thủy đang mở rộng hết cỡ.
Tuyết Lan nhìn thấy cũng là lúc nó cắn xuống.
Toang.
Âm thanh của rào chắn hồn lực bị cắn vỡ, nhưng cũng trốn ra kịp miệng quái.
Sáu xúc tu lòng người trói chặt Phạm Thiên cùng Tuyết Lan, xoay nhiều vòng trên không trung rồi ném thật mạnh hướng xuống.
Còn chưa kịp ổn định lại thân hình tà ma đã đến ngay bên cạnh, cặp mông bự tổ chảng không khác gì hai ngọn núi đập mạnh vào người, Tuyết Lan ôm chặt Phạm Thiên dùng lưng của mình đỡ lấy.
Ầm ầm ầm.
Rắc.
"A khặc phụt."
Một ngụm máu phun ra, Tuyết Lan không cần kiểm tra cũng biết xương mình ít nhất cũng gãy chục cái.
"Aaa đau quá hic hic, đau, đau hu oa..."
Có chút không hợp phong cách khi người bên cạnh là Phạm Thiên nhưng Tuyết Lan đã cất lên tiếng khóc lần đầu tiên của mình trong hai ba năm qua.
Đau, gãy xương không đau mới là lạ.
Chưa một lần, 17 năm cuộc đời Tuyết Lan chưa một lần phải chịu cảnh nào như hôm nay.
Và con bé cũng chỉ mới 17 tuổi.
Đau thì khóc, không có lý do gì phải kiềm chế cả.
Và khi gãy xương, Tuyết Lan đã khóc.
Nộ hỏa trào dâng, Phạm Thiên nghiến răng lấy ra một đôi bông tai.
Đăng vương cảnh, đã chạy không nổi vậy liền g·iết.
Dám làm cho Tuyết Lan khóc, tội đáng c·hết vạn lần.
Đến đánh hắn đều chưa dám đánh một cái, vậy mà...
"Tuyết Lan, đeo cái này vào tai trái!"
Phạm Thiên đưa một cái potara cho Tuyết Lan nói.
Tuyết Lan miễn cưỡng ngừng khóc, cố chịu toàn thân đau đớn đeo lên chiếc bông tai.
Phạm Thiên cũng đeo một cái y hệt ở tai phải.
Thật may vì hắn đặt thứ đồ quan trọng này cùng với Tản Viên Sơn Kiếm, nhờ vậy không bị hệ thống thu hồi.
Và càng may hơn là bọn hắn đang nằm trong hố sâu, tà ma do khuất tầm nhìn nên có giảm tốc khi bay xuống.
Một cột sáng xanh nối liền thiên địa, hai bóng người bay lên, ở trên không trung va vào nhau.
Một tia sáng màu vàng lóe lên giữa hai người rồi nhanh chóng chiếm trọn cột sáng.
Hai luồng khí tức biến mất, dung hợp vào làm một và một luồng khí tức mới ra đời.
Cổ lão, t·ang t·hương, u sầu, tự tin, ngạo nghễ, lạnh lùng.
Một tồn tại đặc biệt khác vừa mới ra đời, đánh giấu cho sự chuyển hướng của vận mệnh tối cao.