Chương 1: Trương Thành Công.
Hơn năm giờ sáng tại thôn Xá Điền. Đây là một thôn rất điển hình thuộc các xã trong thời đại nông thôn mới, là một thôn gộp chung ba xóm 13 14 15 lại thành một.
"Alo Alo… 1 2 3 4 Alo."
Tiếng loa phát thanh đặt tại ba nhà văn hóa của ba xóm 13, 14 và 15 đều đồng loạt vang lên giọng nói trầm ấm của ông Trương Văn Đạt, phó trưởng thôn thôn Xá Điền.
Trước đây ông Đạt là xóm trưởng xóm 14 nhưng từ sau khi gộp lại thì trở thành phó trưởng thôn. Ông cũng từng đảm nhiệm công tác tuyên truyền ở xã mấy năm nên công tác đọc thông báo đối với ông rất quen thuộc.
Ông Đạt thử mic hồi lâu sau đóng mới hắng giọng một cái và cầm tờ giấy A4 có đóng con dấu đỏ của xã bên trên lên bắt đầu đọc thông báo bên trong.
"Đây là thông báo của thôn Xá Điền về các khoản thu cuối năm 2023 đã được ủy ban xã thông qua."
"Tiền đổ bê tông đường mới nghĩa địa, xây công trình phụ và nhà kho tại Đình Tây là một trăm nghìn đồng trên một khẩu. Tiền quỹ văn hóa xã hội là mười nghìn đồng trên một khẩu. Tổng cộng thu mỗi một khẩu là một trăm mười nghìn đồng."
"Thu các khoản trên vào ngày một và hai của tháng 12 năm 2023. Địa điểm thu tại Đình Tây thôn Xá Điền."
"Công tác thu các khoản trên do ông Trương Văn Đạt - Phó trưởng thôn phụ trách."
Đây là thông báo nhắc nhở người dân của thôn Xá Điền nhớ đúng hạn đi Đình Tây để đóng tiền cho công tác đổ đường bê tông ở nghĩa trang thôn.
Tuy thông báo nói là ngày 2 tháng 12 là hạn thu cuối xong tiền nhưng thực tế để khởi công làm đường thì trước đó các cán bộ thôn Xá Điền đã phải mất gần hai tuần vận động người dân hỗ trợ hoàn toàn giải phóng mặt bằng hai bên đường dẫn tới nghĩa trang thôn đồng thời cũng là để chờ tiền trợ cấp của xã chuyển tới sau khi thông qua xét duyệt. Trong thời gian này thì các hộ dân trong thôn Xá Điền cũng tranh thủ đi mua vật liệu xây dựng về sửa sang lại phần mộ của gia đình và dòng họ.
Trương Thành Công cũng là một thành viên trong số đó. Hắn cũng đã mua vài bao xi măng rồi gọi chỗ người quen biết đổ cho một khối cát cùng năm trăm viên gạch đỏ để xây lại tường bao xung quanh phần mộ của ông mình.
Ông Trương Thành Công mất cũng được năm năm rồi. Đây không phải ông ruột của hắn, câu chuyện của ông cũng có chút đặc biệt.
Ông của Trương Thành Công tên Trương Thúy Sơn.
Ông Trương Thúy Sơn vào thời điểm năm mươi tuổi nhưng lại vẫn không có vợ con, hoặc do người ta cho là như vậy. Ông là người từ tỉnh khác tới thôn Xá Điền lập nghiệp cho nên anh em họ hàng dĩ nhiên cũng chẳng có ai.
Tính tình ông có chút quái gở khiến cho không có mấy người bạn bè thân thiết trong suốt mười năm tới thôn. Vì vậy mà khi ông tuổi già cảm thấy buồn tủi nên mới tới cô nhi viện của thành phố nhận nuôi một đứa trẻ. Và đứa trẻ này không ai khác chính là Trương Thành Công.
Trương Thành Công là một cô nhi, từ nhỏ được ông Trương Thúy Sơn nhận về nuôi. Ông cho hắn ăn học đàng hoàng nhưng hắn thậm chí còn thi trượt cả tốt nghiệp cấp ba, quả thực là làm cho ai thấy cũng tràn đầy thất vọng.
Không học được tiếp thì Trương Thành Công bắt buộc phải ở nhà học nghề.
Ông Trương Thúy Sơn làm lụng vất vả cả đời người mới mua được một mảnh đất nhỏ cạnh chợ thôn Xá Điền và mở một cửa hàng sửa chữa đồ gia dụng. Hằng ngày ông đều kèm cặp Trương Thành Công học tập sửa chữa từ những thứ nhỏ nhất như đấu ổ cắm điện, thay rơle nồi cơm cho đến cuốn máy bơm, sửa chữa tivi, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, lò vi sóng...
Mặc dù mới hơn bốn mươi tuổi nhưng ông Trương Thúy Sơn từ khi chuyển đến thôn Xá Điền thì sức khỏe đã không tốt, càng về già càng hay đổ bệnh. Rốt cuộc sau hơn hai năm nằm điều trị ở bệnh viện thành phố thì ông cũng không thể qua khỏi.
Sau khi ông mất, cửa hàng điện máy được để lại cho Trương Thành Công tiếp tục kinh doanh.
Cũng nhờ có cửa hàng này mà một người mới học hết cấp ba như Trương Thành Công mới có khả năng tự nuôi sống được bản thân, đồng thời cũng để ra chút tiền tiết kiệm làm tiền cưới vợ.
Trương Thành Công chịu khó hàng ngày sửa chữa nồi cơm điện, quạt điện, máy bơm nước, ấm đun nước lặt vặt kiếm tiền mỗi lần không nhiều nhưng thắng ở chỗ đều đặn ổn định. Dù sao thì cả thôn Xá Điền lớn như vậy cũng chỉ có một cái cửa hàng sửa chữa của hắn mà thôi, thậm chí là các thôn khác cũng phải chạy tới khiến cho nguồn khách hàng vẫn rất dồi dào.
Do tính chất của công việc sửa chữa đồ gia dụng có khá nhiều thời gian rảnh rỗi nên Trương Thành Công làm ít chơi nhiều. Mấy ngày hôm nay hắn đều ở ngoài nghĩa địa dọn dẹp mộ ông Trương Thúy Sơn rồi chuẩn bị vật liệu xây tường bao.
Cái thế đạo hiện giờ sống cũng khổ mà c·hết cũng chẳng xong.
Đất đai bị mấy ông trùm phân lô bán nền thổi giá lên tận trời khiến cho đất nghĩa địa cũng theo đó mà tăng giá. Người chưa c·hết đã phải lo không biết sau này mình chôn ở đâu?
May mắn lúc còn sống ông Trương Thúy Sơn sớm nhận một mảnh đất hai mươi mét vuông cạnh đường vào nghĩa trang vô cùng đắc địa.
Mảnh đất nhỏ này vừa cạnh đường lớn lại gần kênh dẫn nước nên việc vận chuyển vật liệu xây dựng hay đi lấy nước đảo vữa đều rất thuận tiện và nhờ vào đó đã góp phần nâng cao năng suất làm việc của Trương Thành Công lên không chỉ gấp đôi.
Tuy vậy hắn chỉ có một người tự làm hết mọi công đoạn nên cũng phải mất tới một tuần mới xây dựng hoàn tất tường bao xung quanh mộ của ông.
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của việc xây dựng. Trương Thành Công quét tước dọn dẹp nền bê tông mới được đổ trên mặt cỏ bao quanh mộ rồi sau đó cầm xẻng đi đào đất đổ vào hố trồng cây để trống ở góc mảnh đất.
Trương Thành Công nhớ tới ông Trương Thúy Sơn lúc còn khỏe mạnh rất thích trồng mấy loại hoa hoa thảo thảo nhưng lại không có vườn nên chỉ có thể trồng trong thùng xốp đặt trên sân thượng và lên chăm sóc chúng vào mỗi sáng sớm sau khi tập thể dục xong. Khi đó hắn không có năng lực mua cho ông một mảnh đất rộng xây nhà làm vườn, hiện giờ thì hắn cũng mới chỉ có làm một chút gì đó để thực hiện một phần nguyện vọng cho ông.
Đất ở nghĩa địa cũng không có người thường xuyên dọn dẹp cỏ dại nên đất bề mặt rất xấu, muốn lấy đất tốt thì phải đào sâu xuống. Nhưng đào sâu quá lại sợ đào phải đồ vật không nên đào, vì thế Trương Thành Công chỉ dám đào ở trong phần đất của ông, chỗ thiếu hụt thì đổ cát độn lên cho cao.
Trương Thành Công đào được mười phút hơi thấm mệt nên ngồi xuống nghỉ ngơi uống miếng nước sấu ngâm sau đó mới đeo găng tay vào tiếp tục đào đất trong hố trồng cây ra.
Toàn bộ khu đất xây mộ cho ông đã được Trương Thành Công kiểm tra bằng thanh sắt dài ba mét đâm sâu xuống đất rồi nên hắn đào cũng không lo sợ gì cả.
Thế nhưng sau vài xẻng sắt đâm xuống thì...
Cạch!
Đây không phải là sợ điều gì thì điều đó sẽ tới sao?
Trương Thành Công mới đào được một cái hố rộng nửa mét sâu một mét liền giật mình dừng lại, mũi xẻng của hắn giống như đâm phải đồ vật cứng gì đó.
“CMN! Không phải là đào được các cụ rồi chứ?”
Trong lòng Trương Thành Công không khỏi lộp bộp thầm than.
Hoảng sợ lúc này cũng không giải quyết được vấn đề, Trương Thành Công hít sâu một lấy dũng khí rồi hơi khom người từ từ ngồi xuống.
Hắn dùng hai tay cầm chặt lấy xẻng sắt cẩn thận từng li từng tí gạt lớp đất dưới chân mình ra...