Chương 15: Tiến Vào Tổ Ong 2.
Trương Thành Công nhìn thấy có một người chạy tới trên đài cao và đưa đồng hồ đeo tay của mình lên áp sát với một thiết bị đếm ngược gắn ở trên tường để đồng bộ thời gian. Hắn nhìn thấy đồng hồ lúc này đang đếm ngược còn 2 giờ 48 phút, đồng nghĩa là thời hạn ba giờ nhiệm vụ của hắn đã trôi qua được mười hai phút.
“Thật là trùng hợp a. Đây là thời gian đếm ngược trước khi tập đoàn Umbrella khởi dộng kế hoạch Alice, đồng thời cũng là thời hạn của nhiệm vụ.” Trương Thành Công không khỏi cảm thán.
Sau khi lấy giờ căn chỉnh đồng hồ xong, Trương Thành Công thấy người này dẫn đầu cả nhóm đi vào bên trong chiếc tàu điện. Tên này thành thục mở cửa ngồi trong khoang lái bắt đầu kiểm tra bảng điều khiển nhưng rất nhanh sau đó quay đầu lại hô: “Cúp điện rồi!”
“Đã biết Kaplan. Một người sửa nó đi!” Gã đội trưởng da đen lạnh nhạt nói.
Nữ thành viên lính đặc chủng vừa nãy khống chế Matthew lập tức nhận việc: “Sửa ngay đây.”
Trương Thành Công len lén quan sát cô ta tháo cây súng trường đang đeo trên người để xuống sàn tàu rồi ngậm theo một cây đèn pin mini và nhảy xuống đường ray thông qua cửa sắt ở sàn tàu. Hắn nhìn theo cẩn thận đánh giá.
“Nếu mình nhớ không nhầm thì nữ thành viên lính đặc chủng này gọi là Rain, quả thực là một cô gái rất xinh đẹp, từ trong màn ảnh tới nhìn tận mắt. Da trắng môi hồng, mái tóc đen kết hợp với gương mặt anh khí tạo thành một sự cuốn hút vô cùng đặc biệt.”
Thế nhưng vốn là người biết được kịch bản cốt truyện nên Trương Thành Công hiểu rõ tính khí của nữ lính đặc chủng này vô cùng nóng nảy, tốt nhất là không nên tiếp xúc quá gần tránh những rắc rối không cần thiết.
Ở dưới gầm của tàu điện, Rain kiểm tra xong phát hiện ra rắc kết nối nguồn điện của tàu đã bị tháo rời. Đây là nguyên nhân dẫn đến việc tàu điện không thể vận hành.
“Là kẻ nào đó đã tháo nguồn điện ra?” Rain tự hỏi xong cũng không quan tâm nhiều nữa mà liền kết nối lại chúng rồi đặt lại thanh cầu nối lại trên đường ray.
Xoẹt một tiếng, tia lửa điện bắn ra tung tóe, toàn bộ hệ thống của tàu đã được cấp điện, Kaplan bắt đầu khởi động hệ thống điều khiển cho con tàu chạy.
Cả nhóm lúc này chính thức khởi hành đi xuống khu phức hợp Tổ Ong nằm sâu trong lòng đất.
Ngồi khép nép bên trong khoang tàu, Trương Thành Công nhìn Rain kia sau khi trở lại thì vẫn liên tục dò xét bốn phía, lúc này cô đang cố gắng mở ra cánh cửa sắt ở cuối khoang trông mười phần chật vật.
Gã đội trưởng cũng nhìn thấy cảnh này hơi nhíu mày hỏi: “Cánh cửa đó sao rồi?”
Rain vẫn cố gắng vặn khóa không quay đầu đáp: “Bị kẹt.”
Một nam thành viên khá điển trai trong nhóm thấy được dịp để thể hiện với người đẹp liền tiến lên trước cười nói: “Để đó cho tôi.”
Rain cười nhếch miệng xong ra dấu tay làm động tác mời xong tránh đường cho nam thanh niên này vào thể hiện.
Trương Thành Công biết đằng sau cánh cửa đó có cái gì, hay nói chính xác hơn là có người nào nhưng hắn vẫn im lặng và cố gắng tỏ ra như một người vô hình.
Nam thành viên kia nắm chặt lấy tay khóa cửa rồi dùng sức vặn mạnh một cái.
Cạch! Cạch! Phanh!
Cánh cửa sắt bị mở tung ra, một bóng người cao gầy theo đó mà ngã đổ đèn lên tên kia khiến hắn giật thót mình kém chút nữa hét lên thành tiếng.
“Ha ha...” Rain bật cười trêu đùa hỏi: “Giật mình không?”
Nam thành viên lính đặc chủng bị hỏi cũng không đáp mà đẩy người đang đè mình qua một bên rồi đứng dậy. Lúc này chắc hẳn gã chỉ hận không kiếm được cái hố nào để chui xuống cho đỡ quê.
Trương Thành Công thấy chẳng có gì đáng cười cả, hắn quay sang nhìn người vừa mới ngã ra từ sau cánh cửa sắt, bỗng hắn giật mình khi thấy được khuôn mặt của người đó.
“Là Alice! Thế quái nào?”
Đúng vậy, người sau cánh cửa kia không ai khác chính là đại danh đỉnh đỉnh Alice, nhân vật nữ chính của toàn bộ loạt phim Resident Evil.
Trương Thành Công là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Alice gần như vậy.
Lúc này Alice đang hôn mê, cô mặc một chiếc áo đầm đỏ giống hệt trong đoạn đầu phim.
Alice có mái tóc ngắn màu vàng, eo nhỏ da trắng, ngực hơi lép nhưng bù lại cô sở hữu chiều cao một mét bảy cho nên đôi chân mảnh khảnh lộ ra vừa trắng vừa dài…
Một nữ thành viên khác trong đội lính đặc chủng giữ vai trò nhân viên y tế trong nhóm lập tức chạy lên kiểm tra.
“Nằm yên! Nằm yên!”
“Nhìn theo ánh đèn!”
Vừa nói cô ta vừa đưa đèn pin qua lại trái phải, Alice nằm dưới đất bị lay tỉnh gượng gạo phối hợp làm theo.
“Tốt lắm. Bao nhiêu ngón tay đây?” Nữ y tế hỏi.
Alice hơi nheo mắt lại nhìn sau đó đáp: “Ba.”
Nữ y tế lại hỏi: “Good! Cô tên là gì?”
Alice ánh mắt mơ hồ lắc lắc đầu: “Tôi.. Tôi không biết.”
Nữ y tế lập tức đưa ra kết luận: “Như tên kia, cô ta cũng bị mất trí nhớ.”
Đoàn người lại thêm ra một người mới.
Thông qua việc xác minh thân phận từ hệ thống thông tin cầm tay cho gã đội trưởng biết được người phụ nữ mất trí nhớ này cũng là nhân viên bảo vệ lối vào xuống dưới Tổ Ong.
Không có chuyện gì ảnh hưởng tới nhiệm vụ hành động, gã đội trưởng sắp xếp cho cô gái mất trí nhớ vị trí ngồi xuống bên cạnh hai người Trương Thành Công và Matthew.
Nhóm lính đặc chủng cùng với ba người Trương Thành Công, Matthew và Alice cùng nhau ngồi tàu điện chạy sâu xuống dưới lòng đất.
Trương Thành Công từ đầu đến cuối y nguyên bảo trì im lặng, Alice vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn chưa hoàn toàn thích ứng nên cũng im lặng ngồi bên cạnh không nói gì.
Sau mười mấy phút, chuyến tàu điện đã đi tới điểm cuối, nó đưa đoàn người tiến nhập vào một không gian rộng lớn gấp chục lần hang động bên dưới biệt thự lúc đầu.
Nơi đây cũng được xây dựng vô cùng kiên cố, đảo mắt một vòng có thể nhìn thấy rất nhiều cây cột trụ bê tông khổng lồ trèo trống, trần nhà trang bị hệ thống chiếu sáng cường độ mạnh khiến không gian nơi này không khác gì ở trên mặt đất. Bên dưới sàn nhà đặt những thùng vuông bằng kim loại cao năm mét với logo Umbrella xếp ngăn nắp thành từng hàng dài tạo cảm giác giống như đi vào một bến cảng.
“Cũng không biết là bên trong chứa thứ gì?” Matthew đi bên cạnh Trương Thành Công bỗng hiếu kỳ hỏi, thế nhưng chẳng người nào phản ứng làm hắn lại im lặng tiếp tục bốn phía cẩn thận quan sát.
Khi tàu điện dừng lại tại bãi đỗ, gã đội trưởng lập tức ra lệnh cả đội rời tàu và phân bố thành các nhóm nhỏ hai người một, tản ra xung quanh kiểm tra khu vực.
“An toàn!” Rain đi đầu kiểm tra xác nhận xong đưa tay lên ra ám hiệu.
Kaplan cũng hô lên: “Nơi này cũng không có gì bất thường.”
“Nơi này cũng thế.” Một thành viên khác báo cáo...
Sau khi xác nhận khu vực tầng hầm an toàn, tất cả trở về tụ tập lại trước cánh cửa thép khổng lồ ngăn cách lối dẫn vào bên trong khu phức hợp Tổ Ong.
“Mở cánh cửa đó ra!” Gã đội trưởng ra lệnh.
Tiếp nhận mệnh lệnh của đội trưởng, một nam thành viên đang xách một chiếc túi đen gật đầu đáp lại rồi đi tới gần cánh cửa thép. Gã móc ra từ trong túi một bộ máy cắt chuyên dụng để tiến hành phá khóa.
Những người khác thì riêng về phần mình vận chuyển các trang thiết bị từ trên tàu điện xuống.
Alice do mất trí nhớ vẫn một mực im lặng, lúc này bỗng nhiên tiến lại cạnh vị đội trưởng nói: “Này, hãy nói các anh là ai. Và chuyện gì đang diễn ra?”