Chương 25: Thế Giới Nhiệm Vụ Mới.
Hắn quay trở lại phòng gỡ khuôn đúc đã nguội lấy ra chiếc rìu màu xám bạc dài tám mươi cm làm cho Thùy Dương sợ hết hồn. Cô lùi lại mấy bước lắp bắp nói: “Anh làm gì? Tôi đã nói xin lỗi rồi như…”
Trương Thành Công không để cho Thùy Dương nói hết lời liền cất rìu vào trong kho đồ trong ánh mắt trấn kinh của cô nàng. Hắn đi ra cửa nói: “Sáng sớm 0 giờ ngày 24 là tận thế, trở về nhà mua nhiều đồ ăn khô tích trữ và cũng đừng đi ra ngoài vào ngày hôm đó.”
Dứt lời Trương Thành Công đi xuống cầu thang ra nhà xe lấy xe trở về nhà. Anh Vinh đã dặn là phải trở về trước giờ cơm trưa nhưng lúc này đã hơn mười giờ tối rồi.
“Vinh thịt lợn cũng không nói là trưa ngày hôm nào. Thôi về đi ngủ cái đã. Đúng là uống rượu hỏng việc.”
Trương Thành Công lầm bầm một tiếng rồi đội mũ bảo hiểm phóng xe về thôn Xá Điền…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trương Thành Công dắt xe máy sang để trước quán ăn nhìn anh Vinh đang dọn bàn cười nói: “Chưa đến giờ cơm trưa, không một vết xước luôn.”
Anh Vinh hừ lạnh một tiếng cầm lấy chìa khóa không muốn nói chuyện với Trương Thành Công. Hắn biết anh đang giận nên rất thức thời vẫy tay chào rồi đi bộ sang trường cấp hai ở bên kia đường.
Hiệu trưởng trường cấp hai Xá Điền trước kia là thầy giáo chủ nhiệm lớp chín của Trương Thành Công, đồng thời thầy cũng là cha của anh Chiến.
Trương Thành Công đi qua cổng bảo vệ chào hỏi ông Soạn một tiếng để được đi vào bên trong trường.
“Cháu chào ông. Thầy hiệu trưởng tới chưa ạ?”
“Hửm, Thành Công đấy à. Thầy hiệu trưởng đang ở trên văn phòng, có việc gì đấy?” Ông Soạn nhận ra được Trương Thành Công đến cũng không làm khó dễ nói.
“À cháu hỏi mấy vấn đề ấy mà. Cho cháu vào nhé.”
“Ừ, vào đi.”
Thấy ông Soạn phẩy tay cho phép xong Trương Thành Công nói cám ơn một tiếng rồi đi vào trong trường.
Ngôi trường cấp hai với bốn năm kỷ niệm của Trương Thành Công đã thay đổi rất lớn sau nhiều năm. Dãy lớp học ba tầng đã được sửa chữa nâng cấp cho các lớp học, sân trường gồ ghề ngày nào giờ được trải nhựa phẳng lì rộng rãi. Còn có phòng học mới, sân thể dục, sân bóng đá, sân bóng rổ, bể bơi, phòng chức năng, phòng ý tế, khu để xe…
“Đúng là được đầu tư có khác. Giờ đã trở thành trường điểm của huyện rồi.”
Trương Thành Công đi dạo trong sân trường không khỏi cảm thán. Lúc đi qua vườn cây cảnh trước văn phòng hắn bất ngờ nhận ra được cái cây Osaka mà hắn cùng với mấy đứa cùng lớp trồng nay đã to lớn vô cùng.
“Đúng là thời gian tàn khốc vô tình. Chỉ mới đây thôi mà đã hơn mười năm trôi qua.”
Trương Thành Công lướt qua vườn cây đi vào trong văn phòng tìm đến phòng hiệu trưởng. Nơi này hắn rất quen thuộc, trong bốn năm đi học không ít lần hắn lên trên này viết bản kiểm điểm.
Cửa phòng làm việc của hiệu trưởng làm bằng kính cho nên đứng ở bên ngoài có thể nhìn thấy được ở bên trong một người thầy với mái tóc hoa râm đang ngồi chăm chú ghi chép gì đó.
Cốc Cốc Cốc…
Trương Thành Công đứng lại gõ cửa chứ không có tự ý đi vào trong.
Thầy hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn thấy có người, thầy ngẫm nghĩ một lát thì nhớ ra là ai nói: “Vào đi Thành Công, lâu lắm rồi mới được gặp em.”
“Em cũng vậy.” Trương Thành Công đẩy cửa đi vào cười đáp.
Trương Thành Công ngồi xuống ghế xong lập tức nói ra mục đích của mình.
“Em muốn nhờ thầy tạo điều kiện cho em mượn sân trường trong tối ngày 24 sắp tới để tổ chức một bữa tiệc buffet chiêu đãi cả làng. Tất nhiên kinh phí toàn bộ từ em bỏ ra hết, khách mời là bất cứ ai có thể đến tham gia nhưng ưu tiên thôn Xá Điền được vào trước cho đến khi hết chỗ.”
“Dù sao thì em cũng là người thôn này mà.” Trương Thành Công cười cười nói.
Thầy hiệu trưởng nghe xong cũng cười theo gật đầu đáp: “Thế nhưng thầy không làm chủ được, lát nữa họp giao ban thầy sẽ cho thảo luận chuyện này. Em cũng có thể tham dự cuộc họp.”
Một lúc sau, khi tất cả các giáo viên đều đã đến đông đủ thì thầy hiệu trưởng đứng lên mở cuộc họp bàn về bữa tiệc tối ngày 24 tháng 12. Sau hơn hai giờ thảo luận thì quyết định cuối cùng được đưa ra là nhà trường sẽ lấy danh nghĩa của mình đứng lên tổ chức cho toàn thể các học sinh cùng giáo viên nhà trường, Trương Thành Công là người tài trợ đồng thời cũng có quyền mời người dân trong thôn Xá Điền đến.
Trương Thành Công suy nghĩ một lát sau liền đồng ý. Có người đứng ra phụ trách rất tốt, hắn còn bận rộn những việc khác nữa. Hắn cũng chuyển tiền vào trong tài khoản của nhà trường ngay tại trong cuộc họp, đây cũng là cách hắn chứng minh ý định của mình là thật.
Cầm trong tay một số tiền lớn khiến cho tất cả mọi người đều rất vui vẻ, thầy hiệu trưởng còn đích thân đưa tiễn Trương Thành Công về tận nhà.
Trên đường đi thầy mới hỏi: “Em mới trúng xổ số à Thành Công?”
Trương Thành Công nghe xong nghĩ trong thoáng chốc trả lời: “Không phải ạ. Em chơi cá độ bóng đá thắng đó thầy.”
Thầy hiệu trưởng nghe xong trợn mắt há mồm không biết tiếp lời như thế nào. Và trong lúc đó anh Vinh ở gần đó nghe được liền hùng hổ lao ra khỏi quán chỉ tay vào Trương Thành Công quát to: “Thằng ranh con! Thế mà mày bảo mày không chơi cá độ!”
"Ha ha… Em có nói anh cũng không hiểu đâu."
"Thôi thầy về trường đi em vào trong nhà đây."
Trương Thành Công biết chuyện không ổn liền tạm biệt thầy hiệu trưởng và đi vào trong nhà. Mọi chuyện liên quan đến bữa tiệc tối đều đã có nhà trường phụ trách hắn hoàn toàn có thể yên tâm đi xuyên việt tới thế giới nhiệm vụ.
Đi vào trong nhà kho bên dưới cầu thang. Trương Thành Công chốt cửa lại rồi bước qua cổng dịch chuyển tiến vào trong không gian cá nhân của mình.
Sau một khắc Trương Thành Công đã đứng ở trên sân đá, hắn lấy thanh rìu mới của mình cầm trên tay kiểm tra.
Tinh! Xuyên việt giả phải chăng đặt tên cho v·ũ k·hí mới.
"Ah, còn có vụ này nữa à. Tối qua say quá chẳng để ý."
Trương Thành Công cầm chiếc rìu màu xám bạc trong tay lẩm bẩm sau đó quyết định nói ra: "Gọi là rìu bạc đi, dù sao màu sắc của nó cùng bạc không khác nhau chút nào."
Tinh! Đặt tên thành công.
Rìu Bạc (D): Được tạo nên từ hợp kim thép không gỉ và Adamantium. Bởi vì lượng Adamantium trong hỗn hợp nước thép quá thấp nên không thể tổng hợp được thành Adamantium thứ cấp. Mặc dù vậy cây rìu này cũng được nâng cấp trở nên cứng rắn, bền bỉ gấp ba lần hợp kim thép không gỉ. Do công nghệ đúc sơ sài và tháo khuân sớm dẫn đến cây rìu nhiều chỗ bị rỗ, lưỡi rìu bị mẻ nghiêm trọng, thế nhưng cây rìu này mạnh mẽ không phải ở độ sắc bén mà nằm ở va đập. Nếu vung đủ mạnh thì nó cũng có thể trở thành một thứ hung khí vô cùng đáng sợ.
Trương Thành Công vung vẩy cây rìu bạc nặng hơn hai mươi cân trong tay vô cùng hài lòng mặc dù nó chưa được hoàn mĩ cho lắm.
Với cây rìu này trong tay cùng với lượng điểm chỉ số hiện tại thì Trương Thành Công tự tin bản thân có thể xông pha chém g·iết được lũ zombies trong khu phức hợp tổ ong ở thế giới Resident Evil.
Nghĩ nghĩ xong Trương Thành Công không khỏi vỗ vỗ mặt mấy cái làm đầu óc tỉnh táo lại.
"Phải trầm ổn." Hắn tự nhủ sau đó cất rìu bạc vào trong kho đồ.
Trương Thành Công một lần nữa chỉnh đốn lại bản thân rồi mới đi lên mấy bước liên kết với cổng dịch chuyển để tiến hành mở ra thế giới nhiệm vụ mới.
Trên cổng dịch chuyển nhanh chóng xuất hiện một vòng xoáy, Trương Thành Công nhìn thấy được khung cảnh một làng quê cạnh sông Hồng ngay dưới chân cầu sắt Long Biên.
Lúc này Vạn Giới Chi Châu đúng giờ vang lên hai thông báo.
Tinh! Thế giới nhiệm vụ khởi tạo hoàn tất.
Tinh! Nhiệm vụ: Giải quyết ít nhất hai sự kiện linh dị.
Thông báo kết thúc cũng là lúc Trương Thành Công bị cổng dịch chuyển hút vào bên trong…