Chương 26: Từ Công Nhân Bắt Đầu.
Không rõ là đã trôi qua bao lâu thời gian. Đợi một lần nữa Trương Thành Công mở hai mắt ra thì hắn đã phát hiện mình xuất hiện ở trong một nhà máy sản xuất có lối thiết kế từ những năm sáu mươi của thế kỷ trước. Trong lúc hắn còn đang ngây người thì tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm việc vang lên, hắn cũng bất giác theo cùng dòng người di chuyển rời khỏi nhà máy.
Trương Thành Công ra tới cổng nhà máy thì dừng lại, hắn ngoái đầu nhìn lên biển hiệu của nhà máy xong giật mình trấn kinh.
Tấm biển màu vàng tranh có ghi chữ đỏ: "Bộ công nghiệp nhà máy quốc doanh văn phòng phẩm Hồng Hà".
Trong nháy mắt đó Trương Thành Công lập tức nhớ lại một lượng lớn ký ức thường thức về thế giới này.
Hắn đã tiến vào trong thế giới nhiệm vụ và có thân phận là một công nhân làm việc trong nhà máy sản xuất bút bi Hồng Hà. Nơi đây chính là nhà máy sản xuất đồ dùng văn phòng phẩm đầu tiên của Việt Nam và cũng vinh dự được phó thủ tướng chính phủ Lê Thanh Nghị cắt băng khánh thành.
"Lịch sử giống hệt với Lạc Quốc, lại là một thế giới song song nữa sao? Còn tốt là không quá bết bát, ít nhất vẫn là từ công nhân bắt đầu."
Trương Thành Công đang đứng lẩm bẩm thất thần, bỗng nhiên không biết từ đâu một người đàn ông dắt hai chiếc xe đạp thống nhất tiến lại gần hắn và gọi: "Thành Công, mày không đi lấy xe mà đứng đây ngẩn người làm gì vậy?"
Bị người khác gọi khiến Trương Thành Công giật mình hoàn hồn quay đầu nhìn lại.
Hắn nhìn thấy người đàn ông trước mắt này vừa lạ lại vừa quen. Người này tên Thắng, năm nay mới ngoài ba mươi, ở cùng làng hắn và chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi mà đã có tận bốn người con. Cũng không biết người anh lớn tuổi này xoay sở thế nào để nuôi sống cả gia đình. Nhưng chắc hẳn điều đó cũng không mấy dễ dàng.
Trương Thành Công không hiểu được, dù sao hắn cũng chưa từng sống ở thời đại này. Các thông tin ít nhiều gì hắn chỉ là biết được qua lời kể của mấy bà mấy bác trong xóm.
Anh Thắng nhìn thấy đứng ngẩn ra đó rất lo lắng hỏi: “Lại đứng ngây người ra vậy? Mày trông lạ quá, không khỏe ở đâu à?”
“A, em không sao. Cảm ơn anh Thắng lấy xe giúp em nhé.”
Trương Thành Công tiếp nhận lấy chiếc xe đạp thống nhất từ chỗ anh Thắng xong hắn cảm ơn một tiếng rồi cả hai anh em cùng nhau đạp xe về nhà trước khi trời tối.
Hai người bắt đầu đi từ số 25 Lý Thường Kiệt qua cầu sắt Long Biên một đoạn là tới làng.
Trương Thành Công hiện giờ cũng không rõ nhà mình ở đâu, lượng ký ức đổ vào trong đầu khiến hắn chưa thể tiêu hóa hết, cũng may là lúc đi quá nhà mình thì bị anh Thắng nhắc nhở nên hắn mới biết.
"Đi qua nhà mày rồi Thành Công. Nhà mày ở kia cơ mà."
Anh Thắng vừa nói vừa chỉ tay vào một ngôi nhà ngay mặt đường gần cổng làng. Thế nhưng Trương Thành Công tỏ ra rất bình thường trả lời: "Em biết rồi, cố tình đi tiễn anh về nhà để cảm ơn anh lúc nãy lấy xe giúp em mà thôi."
Anh Thắng nghe vậy cười đáp: "Ôi dào ơi đừng vẽ chuyện nữa. Mau về nhà nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay anh thấy mày như cái thằng mất hồn ấy."
Mặc dù bị xua đuổi là vậy nhưng Trương Thành Công vẫn kiên trì đi theo anh Thắng vào sâu trong làng cho đến tận nhà anh thì hắn mới vẫy tay chào anh Thắng trở về.
Trương Thành Công cũng không về thẳng nhà mà tiếp tục cưỡi trên chiếc xe đạp thống nhất của mình rong ruổi khắp ngõ ngách trong làng. Hắn đi hết nơi này đến nơi khác để quan sát ngôi làng này nhân tiện chải chuốt lại trí nhớ ở trong đầu.
Kết hợp với những gì đã biết trong ký ức, hắn lần mò được ra tận nghĩa địa gần bãi đất bồi của làng. Hắn cũng không sợ hãi dạo quanh một vòng sau đó còn chạy ra bờ sông nghịch nước.
Hai giờ sau thì hắn đã nắm được đại khái đường đi nước bước trong làng. Lúc này hắn mới hài lòng trở về nhà của mình ở đầu làng.
Đây là căn nhà mái ngói một gian mà cha mẹ của Trương Thành Công để lại sau khi hai người lần lượt hi sinh trong c·hiến t·ranh. Ngoài căn nhà ra thì trong khu đất còn có một gian bếp, một nhà vệ sinh, sân giếng trước, vườn sau và ao cá.
Nói chung thì diện tích đất mà Trương Thành Công sở hữu khá rộng, lại thêm ở ngay mặt đường lớn đầu làng và gần thủ đô cho nên khỏi phải nói về giá trị của nó sau này.
“Nếu mà ông mình mà cũng để lại cho một một mảnh đất như này thì tốt.”
Trương Thành Công cười cười cảm khái một tiếng rồi tìm kiếm chìa khóa cổng trong túi quần để mở cổng vào bên trong sân. Chỗ này cũng không có nơi để xe lại thêm độ quý giá của chiếc xe đạp thống nhất cho nên hắn dắt luôn nó vào trong nhà cất.
Trong gian nhà trống trải chẳng có gì ngoài một chiếc giường, một bộ bàn ghế gỗ, một chiếc tủ đặt bên trên là ảnh thờ của bố mẹ Trương Thành Công ở thế giới nhiệm vụ này.
Là khách cũng là con cho nên Trương Thành Công sau khi nhìn thấy di ảnh của cha mẹ thì hắn vội lau sạch tay vào vạt áo sau đó hắn tiến lại gần tủ rút ra ba nén hương rồi đốt lên. Hắn vẩy tắt hương xong nhẹ nhàng thành kính cắm ba nén hương vào trong bát hương rồi lùi lại một chút đứng nghiêm trang, hai mắt nhắm lại, chắp tay vái ba vái, miệng lẩm bẩm cầu khấn gì đó nghe không rõ.
Xong xuôi Trương Thành Công cảm thấy trong lòng nhẹ đi không ít.
Hắn lau chùi dọn dẹp qua trên nhà xong mới đi xuống gian bếp kiểm tra một chút xem tối nay ăn gì. Thế nhưng để hắn thất vọng là ngoài một hũ gạo được giấu kĩ trong gầm bếp ra thì cũng chỉ còn rơm củi và một cái nồi gang nhỏ cùng kiềng ba chân.
“Đúng là một nghèo hai trắng, không biết được bản thân mình ở thế giới này một người là làm sao sinh hoạt ra tình trạng như thế này.”
Trương Thành Công chán nản cầm nồi gang mang ra bên ngoài sân giếng rửa sạch sau đó múc một ít nước mưa trong chum mang vào bếp đun lên để nấu mì. May mắn là trước đó hắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và nhu yếu phẩm trong kho đồ, nếu không thật là làm khổ bản thân giống như lần ăn giun đất nướng trong nhiệm vụ trước.
Ngồi nhét thêm củi vào trong bếp làm Trương Thành Công nhớ lại hồi bé cũng b·ị b·ắt nấu cám lợn như thế này. Nhưng cám lợn phải nấu rất lâu, còn mì tôm chỉ mất có mấy phút ngắn ngủi đã hoàn thành.
Trương Thành Công dùng bắt tay bưng nồi mì tôm ba miền đang tỏa ra hương thơm nức mũi lên trên nhà bật điện lên ăn ngon lành.
Nơi này vô cùng thiếu thốn công cụ giải trí cho nên vừa ăn hắn vừa mở bảng thông tin cá nhân của mình lên xem cho đỡ chán.
Một bảng thông tin cá nhân trong dạng màn hình lập thể 3D như trong các bộ phim khoa học viễn tưởng xuất hiện trước mắt Trương Thành Công, bên trên có ghi:
Xuyên Việt Giả: Trương Thành Công.
Chủng Tộc: Nhân Loại.
Đẳng Cấp: Nhân Loại Cực Hạn (Bậc 1).
Xếp Hạng: D.
Danh Hiệu: Không.
Thể Chất: 25 (Sức chịu đựng, thể lực, kháng tính, khả năng hồi phục…)
Lực Lượng: 25 (Lực công kích, khả năng bộc phát…)
Linh Hoạt: 20 (Tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng…)
Tinh Thần: 15 (Phản ứng thần kinh, trực giác, trí nhớ…)
Năng Lượng: 100 (Mỗi giờ hồi phục 1% năng lượng. Gấp đôi trong trạng thái nghỉ)(Chỉ số Năng Lượng bằng chỉ số Tinh Thần nhân hai cộng chỉ số Thể Chất, Lực Lượng, Linh Hoạt.)
(Chỉ số của người bình thường là 10)
Điểm Vạn Giới: 500.
Nhiệm vụ: Giải quyết ít nhất hai sự kiện linh dị.
Kỹ Năng.
Kháng Khuẩn (E): Kỹ năng bị động. Gia tăng sức đề kháng, giảm nguy cơ mắc phải các loại bệnh vặt.
Ruột Sắt (E): Kỹ năng bị động. Gia tăng khả năng tiêu hóa các loại thức ăn. Giảm bớt khả năng bị t·iêu c·hảy khi ăn các loại thức ăn hư hỏng quá hạn.
Chạy Nước Rút (E): Tiêu hao 10 điểm năng lượng để gia tăng 5 điểm linh hoạt trong 30 giây. Mỗi năm phút có thể sử dụng một lần.