Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 28: Chuyện Lạ.




Chương 28: Chuyện Lạ.

Trương Thành Công ngồi ăn mà cứ thấy anh Thăng nhìn mình chằm chằm có hơi mất tự nhiên một chút sau đó chợt hiểu ra. Hắn xoay người lấy ra một cái bát tô và đôi đũa xong xẻ một phần mì trong nồi gang vào bát cùng với một quả trứng gà rồi đưa cho anh bảo: “Anh hộ em một ít đi, em thấy no quá.”

“Thế sao được, anh sao có thể ăn của mày được…”

Miệng thì nói như thế nhưng hai tay anh Thắng vẫn rất thành thật đón lấy tô mì xong cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Thành Công xì xụp húp mì vô cùng vui sướng.

Một lát sau anh Thắng ợ lên một tiếng thỏa mãn nhưng chợt thấy hơi ngại nên móc ra một hào đưa cho Trương Thành Công nói: “Anh trả tiền bát mì ăn liền này.”

Trương Thành Công nghe được ngẩn người đáp: “Anh đang làm cái gì vậy? Anh nghĩ em không mời nổi anh một bát mì ăn liền sao? Hơn nữa anh còn phải để tiền lo cho bốn đứa nhóc nữa, tháng lương bốn mươi đồng của anh làm sao mà đủ?”

Hôm qua Trương Thành Công đi sang thăm nhà anh Thắng lúc đi làm về thì hắn cũng phần nào hiểu được gia cảnh của gia đình anh cho nên hắn không thể nhận lấy số tiền này được.

Trương Thành Công đã biết được giá trị tiền tệ của thời đại này.

Một đồng tương đương với mười hào và tương đương với một trăm xu. Đây là đơn vị tiền tệ cũ của đất nước cho nên thời này các cụ mới hay có câu “Mày đừng hòng mượn của tao được một xu một hào nào của tao” để nói lên giá trị và tầm quan trọng của đồng tiền.

Theo tìm hiểu của Trương Thành Công khi đi chợ lúc sáng nay thì một quả trứng gà có giá hai xu. Một hào là số tiền có thể mua được một que kem hoặc một cuộn chỉ, một bao diêm… Mà lương công nhân như hắn và anh Thắng cũng chỉ có bốn mươi đồng một tháng.

“Một hào kia của anh đầy đủ mua một hai con cá về cho cả gia đình ăn bồi bổ.” Trương Thành Công nhét lại tiền vào trong túi của anh Thắng nói.



Những lời nói của Trương Thành Công làm anh Thắng xấu hổ vô cùng, anh hơi cúi đầu xuống nói cảm ơn sau đó hai anh em lại như chưa có chuyện gì xảy ra đóng cổng rồi ngồi lên chiếc xe đạp thống nhất tiến vào thành phố…

Công việc của Trương Thành Công ở nhà máy Hồng Hà chủ yếu là bốc vác. Bây giờ hắn đang sở hữu lực lượng thể chất gấp hơn hai lần người bình thường cho nên mọi công tác trong nhà máy đều trở nên vô cùng dễ dàng. Hắn điên cuồng làm hết cả phần việc của người khác sau đó xin phép quản lý nhà máy về sớm có việc quan trọng.

Trương Thành Công đi tìm đến bác quản lý lễ phép xin: "Bác Lân, cho cháu về sớm mấy giờ nhé."

Bác Lân nhìn thấy Trương Thành Công cả ngày hôm nay đã làm hết cả phần việc của đồng nghiệp thế là hơi do dự một chút xong vẫn quyết định châm chước cho hắn.

"Chỉ một lần này thôi đấy." Bác Lân nghiêm nghị nói.

Trương Thành Công cười cám ơn một tiếng xong nhanh chân chạy ra nhà để xe rồi rước con xe đạp thống nhất của mình rời khỏi nhà máy.

Cả sáng ngày hôm nay làm việc hắn đã thăm dò ra được rất nhiều chuyện lý thú. Một chị đồng nghiệp thích tám chuyện có kể cho hắn biết trong khu tập thể ở hồ Tây phát sinh chuyện lạ, cho nên hắn mới xin về sớm để đến xem thực hư ra sao.

Nhà máy cách khu tập thể hồ Tây cũng không tính là rất xa. Trương Thành Công phóng xe hai mươi phút đã đến nơi.

Lúc này trong sân khu tập thể không có bao nhiêu người, phần lớn cư dân nơi này đều đang làm việc trong nhà máy hoặc công tác tại đơn vị.



Trương Thành Công dắt xe đi vào trong sân, hắn nhìn quanh một vòng sau đó tìm đến một bác gái trông khá dễ gần đang trông cháu ở dưới gốc cây bàng để bắt chuyện.

"Cháu chào bác, bác là cư dân khu tập thể này ạ?"

Bác gái kéo cháu trai của mình lại ôm trong lòng cảnh giác nhìn Trương Thành Công hỏi: "Cậu là ai? Giờ này không tại cương vị công tác chẳng lẽ là kẻ vô công rồi nghề, gánh nặng của xã hội?"

Trương Thành Công: "???"

"Sao bác lại nghĩ cháu là người như thế? Hôm nay cháu được về sớm mà thôi." Trương Thành Công dựng xe bên cạnh giải thích.

Vừa nói hắn vừa lấy ra một thanh lương khô đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ngực ra. Hắn bẻ đôi thanh lương khô ăn trước mặt đứa cháu trai của bác gái xong hỏi: "Nhóc con có ăn không? Ngon lắm…"

Một lát sau Trương Thành Công đã thành công mua chuộc được cháu trai của bác gái bằng nửa miếng lương khô.

Hắn nhìn thằng nhóc ngồi bên cạnh bác gái gặm nhấm nửa tấm lương khô giống như một con chuột nhỏ không khỏi nhếch mép cười gian xảo.

“Bác này, cháu nghe chị làm cùng nhà máy kể ở trong khu tập thể này mấy hôm liền đều xảy ra chuyện lạ phải không? Cháu biết được cũng rất tò mò nên đến tận nơi này xem thực hư ra sao.”

Bác gái nhìn cháu trai mình ăn đồ của người ta vô cùng ngon lành nên cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt với Trương Thành Công được, nghĩ nghĩ một chút bác vẫn kể lại cho hắn nghe đầu đuôi sự việc.

“Chuyện là hơn một tuần trước có một nam sinh viên đại học tìm đến ở trọ trong căn hộ bỏ trống từ lâu tại tầng hai khu tập thể.”



Vừa nói bác gái vừa dơ tay lên chỉ cho Trương Thành Công biết được căn hộ kia nằm ở đâu. Hắn cũng theo hướng bác gái chỉ tay nhìn lại khu tập thể. Đó là căn hộ góc ngoài cùng của tầng hai, cửa chính và cửa sổ của căn hộ lúc này đều bị đóng chặt.

“Vậy chuyện lạ là từ căn hộ đó phát sinh sao bác?” Trương Thành Công không khỏi hiếu kỳ hỏi.

“Đúng vậy.” Bác gái gật đầu khẳng định sau đó nói tiếp: “Buổi tối đầu tiên mà nam sinh viên đại học kia ngủ lại thì phát sinh một trận tiếng động lạ, sau đó cậu này hét ầm lên một tiếng “Có Ma” rồi phá cửa chạy khỏi căn hộ và nhảy xuống tầng một.”

“Lúc mọi người nghe tiếng chạy ra thì cậu ta đã nằm dưới sân ngất đi. Nghe nói là bị ngã gãy tay và được đưa đi bệnh viện.”

“Sau tối hôm đó thì ba ngày liên tiếp những người yếu bóng vía trong khu tập thể đều bị bóng đè. Có người kể mình còn mơ thấy một người con gái mặc áo dài trắng…”

Nghe bác gái kể khiến cho Trương Thành Công không khỏi rùng mình một cái, bởi vì lúc nhìn lên căn hộ trên tầng hai đúng là hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một cô gái mặc áo dài trắng lướt ngang qua trên hành lang.

Lúc đó hắn cứ nghĩ đó là cư dân của khu tập thể, nhưng sau khi nghe xong chuyện lạ mà bác gái kể làm cho hắn có phần sợ sệt phỏng đoán người mình nhìn thấy có lẽ cũng không phải thực sự là người.

Nghĩ đến đây Trương Thành Công có hơi run run hỏi bác gái: “Vậy hôm qua còn ai bị bóng đè hay mơ được cô gái áo dài trắng kia không bác?”

Bác gái lắc đầu đáp: “Không có, từ ngày hôm kia chủ căn hộ đó đã mời thầy về làm lễ sau đó cả khu tập thể đều hết sức bình thường.”

“Vậy bác sống ở đây có biết chuyện trước kia liên quan đến căn hộ này không?” Trương Thành Công lại hỏi.

Nghe được câu hỏi của hắn làm bác gái rơi vào trầm tư, bác ngồi hồi tưởng hồi lâu sau lại lắc đầu nói: “Không có, căn hộ này ngày trước giờ được chủ nhà dùng để cho sinh viên đại học thuê trọ, rồi hơn một năm trước bị bỏ không cho đến bây giờ mới có người thuê.”