Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 35: Sinh Vật Cõi Âm.




Chương 35: Sinh Vật Cõi Âm.

Trương Thành Công tiêu hóa xong hết nhưng thông tin mà lão Vũ cung cấp xong như nhớ ra gì đó liền hỏi: “Vậy còn sinh vật cõi âm mà lão nói tới là sao? Còn cả âm dương nhãn nữa, nó là thứ gì?”

“Có một số sinh linh sau khi c·hết không tiến vào âm giới mà ở lại dương giới được gọi là sinh vật cõi âm, hay đơn giản dễ hiểu đó chính là ma quỷ.” Lão Vũ không nhanh không chậm nói.

“Đêm ngày hôm qua cậu đã gặp được sinh vật cõi âm rồi thì có thể hiểu được phần nào rồi đúng không?”

“Sinh vật cõi âm rất khó để nhìn thấy trừ khi chúng nó tự hiện thân hoặc là sở hữu âm dương nhãn. Mèo đen là sinh linh đặc biệt tự mang âm dương nhãn, hay như loài chó cũng có thể cảm nhận được sinh vật cõi âm.”

“Thế nhưng để có thể công kích được sinh vật cõi âm bắt buộc phải có thủ đoạn đặc thù, giống như chuỗi tràng hạt kia của cậu vậy. Nhờ có nó thì cậu mới có thể tác động lên sinh vật cõi âm…”

Nghe xong lão Vũ nói khiến cho Trương Thành Công cũng đã tin tưởng mấy phần. Đúng lúc này lão lại lấy ra từ trong túi áo ngực một hộp gỗ nhỏ, bên trong hộp gỗ có vài viên thuốc hình cầu màu đen.

“Đây là thuốc chữa trị v·ết t·hương do sinh vật cõi âm gây ra. Cậu chỉ là một người bình thường chưa từng tu luyện qua thì chỉ cần uống nửa viên là đủ.”

Vừa nói lão Vũ vừa dùng tay bẻ đôi viên thuốc rồi đưa cho Trương Thành Công một nửa.

Trương Thành Công vẫn giữ mấy phần cảnh giác cầm nửa viên thuốc màu đen trong tay quan sát. Hắn vừa mới cầm lên nhìn một lát thì Vạn Giới Chi Châu vang lên thông báo.



Tinh! Đạt được “Trị Thương Đan” có thể chữa trị được thương thế do sinh vật cõi âm gây ra.

Đến cả Vạn Giới Chi Châu cũng đã xác nhận viên thuốc này có thể dùng nên Trương Thành Công cũng không còn do dự nữa. Hắn ném nửa viên thuốc lão Vũ đưa cho vào trong miệng rồi nuốt chửng.

Lão Vũ nhìn thấy Trương Thành Công không hề nghi ngờ nuốt viên thuốc bản thân đưa cho thì rất hài lòng gật đầu nói: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai lão lại đến.”

Dứt lời lão Vũ đứng dậy rời khỏi gian phòng, khi đi ra ngoài còn tiện tay giúp đóng lại cổng.

Trương Thành Công sau khi nuốt nửa viên thuốc vào trong bụng thì bắt đầu cảm giác thấy buồn ngủ. Hắn nằm ở trên giường không bao lâu sau thì ngủ mất.

Về phần gia đình nhà anh Thắng. Lúc này cả gia đình nhà anh đang tất bật làm cơm để cảm ơn hàng xóm láng giềng đã sang giúp đỡ cũng như làm lễ an táng ông tướng kia.

Đến tận xế chiều thì mọi công việc mới coi như kết thúc. Anh Thắng nhân lúc không người để ý thì gói một cái đùi gà lại bằng giấy báo rồi giấu vào trong người sau đó rời khỏi nhà. Anh một đường cẩn thận đi trong làng không để cho người nào phát hiện ra.

Qua một lúc lâu sau khi anh Thắng lượn nửa vòng quanh làng xong mới tới nhà Trương Thành Công. Bởi vì biết được hắn đang b·ị t·hương cho nên anh tự đẩy cổng đi vào trong gian nhà mà không có gọi hắn ra ngoài.

Anh Thắng nhẹ bước chân đi vào trong gian nhà, anh thấy được Trương Thành Công tay quấn băng vải thấm đầy máu đen đang không ngừng run rẩy trên giường như sốt rét thì vô cùng hoảng hồn chạy lại cạnh giường.

“Thành Công, chú làm sao vậy?”



Quá hoảng hốt, anh Thắng vội vàng chạy lại bên cạnh giường gấp hỏi. Thế nhưng Trương Thành Công đang rơi vào trong cơn mê mang không hề hay biết gì cả, trên trán hắn rịn ra đầy mồ hôi to như hạt đậu.

Anh Thắng lo lắng đặt tay lên trán Trương Thành Công thì giật mình sợ hãi hô: “Nóng quá, sốt cao như vậy.”

Anh Thắng vội vàng chạy ra sân giếng múc một gáo nước đổ vào chiếc chậu nhôm rồi lấy khăn mặt treo ở trên dây phơi mang vào trong nhà. Anh giúp hắn lau người một lượt sau đó giặt sạch khăn mặt đắp lên trên trán cho hắn.

Cũng không biết là anh Thắng làm ra hành động có hiệu quả hay là do nửa viên thuốc kia, Trương Thành Công dần tỉnh táo lại, hắn mệt mỏi mở hai mắt liếc nhìn người bên cạnh và phát hiện ra là anh Thắng sau đó khó khăn mở miệng hỏi: “Anh không ở nhà chạy tới đây làm gì?”

“Chú nói cái gì vậy, nếu không phải cứu anh thì chú cũng không b·ị t·hương, anh không đến chăm sóc chú thì còn ra cái gì nữa.” Anh Thắng áy náy nói.

Trương Thành Công nghe xong cười lắc đầu không tiếp tục đề tài này nữa. Hắn nhìn cánh tay cuốn băng vải thấm đầy máu đen rồi bảo: “Anh giúp em thay băng vải đi. Hộp y tế em để dưới gầm giường.”

Anh Thắng vội gật đầu nói: “Được được, chú cứ nằm yên đi để anh làm cho.”

Hộp y tế này là Trương Thành Công mua lại ở trạm y tế thôn Xá Điền rồi cất vào trong kho đồ, đêm ngày hôm qua sau khi b·ị t·hương chạy trở về nhà thì mới lấy ra sử dụng.



Anh Thắng cầm hộp y tế đặt lên trên giường sau đó mở ra lấy một cây kéo nhỏ giúp Trương Thành Công cắt bỏ lớp băng vải cũ.

Khi lớp băng vải được cởi ra liền để lộ ra ba vết cào dữ tợn, rất sâu trên cánh tay của Trương Thành Công. Vết thương này giống như là do móng vuốt của dã thú gây nên chứ không phải của một loại v·ũ k·hí nào đó. Ban đầu v·ết t·hương còn thâm đen nhưng giờ đã trở nên bình thường, đây chính là công hiệu của viên thuốc mà lão Vũ đã cho hắn.

Trương Thành Công nhìn v·ết t·hương trên cánh tay không còn đáng lo ngại nữa mới nhẹ thở ra một hơi nói: “Anh Thắng, trước dùng cồn vệ sinh v·ết t·hương sau đó dùng băng gạc băng bó lại.”

Anh Thắng mặc dù không có kinh nghiệm gì trong việc sơ cứu nhưng dưới sự hướng dẫn của Trương Thành Công rốt cuộc anh cũng coi như thành công giúp hắn băng bó lại v·ết t·hương.

Trương Thành Công nằm dựa lưng trên thành giường vừa gặm đùi gà vừa nghe anh Thắng kể lại chuyện lúc sáng nay khi trở về nhà. Anh liên tục nhắc lại việc mình giữ bí mật chuyện đêm ngày hôm qua, không hé răng nửa lời với bất kỳ ai kể cả vợ con trong nhà.

“Anh có nói cũng chẳng ai tin đâu mà lo.” Trương Thành Công cười nói.

Đêm qua khi trở về hắn chỉ dặn anh Thắng là đừng kể chuyện của hắn b·ị t·hương với ai mà thôi, không nghĩ tới anh cái gì cũng không nói. Làm như thế trái lại khiến người khác cảm thấy lo lắng hơn mà thôi.

Biết tính cách cứng đầu của anh Thắng nên Trương Thành Công cũng không khuyên gì thêm nữa mà nhắc nhở: “Thôi anh cũng nên về nhà đi, đừng để cho chị dâu với mấy đứa nhóc lo lắng. Em bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể tự lo cho bản thân.”

“Được rồi, chú nghỉ ngơi đi. Sáng mai anh mang cháo sang cho.”

Anh Thắng vẫn chưa hết lo còn lán lại thu dọn lại gian nhà cho Trương Thành Công sau đó chào tạm biệt một tiếng rồi ra về.

Đợi cho anh Thắng đi về xong Trương Thành Công mới hồi tưởng lại sinh vật cõi âm nửa mèo nửa vượn đêm ngày hôm qua khiến hắn không khỏi lạnh cả sống lưng. Theo như lời lão Vũ nói thì nó đã trở thành ác linh hại người, may mắn là có ông tướng không đầu giúp đỡ nếu không hắn còn mạng để trở về hay không cũng khó nói.

Trận chiến đêm hôm qua mười phần hung hiểm, có vài lần Trương Thành Công đã thoát li chiến đấu nhằm chạy trốn, thế nhưng bất ngờ anh Thắng lại xuất hiện khiến cho con ác linh kia để mắt tới.

Rõ ràng bản thân hắn lúc đó chỉ muốn chạy trốn, thế nhưng giống như có thứ gì đó cứ ngầm ám chỉ, thôi thúc hắn hành động hoặc do đây là bản tâm của hắn điều khiển hắn liều mình lao ra đẩy anh Thắng qua một bên tránh khỏi ác linh công kích dẫn đến việc bản thân bị móng vuốt của nó cào trúng tay...