Chương 37: Bái Sư.
Trương Thành Công lắng nghe lão Vũ nói chuyện đúng kiểu như trong những bộ phim kiếm hiệp thập niên 90.
Hắn ngồi nghe rất tập trung để sàng lọc các thông tin hữu ích. Trong đó hắn biết được lão Vũ là một đạo sĩ, thường được hiểu là một danh xưng thông dụng chỉ giáo đồ Đạo giáo tin vào giáo nghĩa Đạo giáo và tu tập Đạo pháp.
Đạo giáo là một trong tam đại giáo tồn tại từ thời cổ đại, song song với Nho giáo và Phật giáo. Cho nên không cần phải nghi ngờ về lịch sử cũng như nội tình của giáo phái này.
Lão Vũ giảng giải cho Trương Thành Công một hồi lâu sau đó cực kỳ nghiêm túc hỏi hắn: “Vậy cậu đồng ý bái lão làm thầy chứ?”
Tới đây thì Trương Thành Công đã mười phần bằng lòng rồi, hắn cũng rất muốn có một người chỉ dẫn dạy bảo cho bản thân những kiến thức liên quan đến lực lượng siêu phàm.
“Con cam tâm tình nguyện bái ngài làm thầy.”
Trương Thành Công trả lời xong không hề chần chờ quỳ gối xuống dập đầu một cái.
“Con cũng không hiểu nhiều quy củ lễ nghi gì cả, chỉ biết bái thầy một bái.”
“Ha ha… Đã đến thời đại này rồi còn ai câu lệ những thứ này, mau mau đứng lên.” Lão Vũ cười ha hả rất sảng khoái vừa nói vừa nâng Trương Thành Công đứng lên.
“Con cảm ơn thầy.”
Trương Thành Công cũng thuận thế đứng lên ngồi ngay ngắn đối diện lão Vũ. Hắn thấy lão lấy từ trong túi ra một quyển sách cũ dày cộp đặt lên trên mặt bàn nói: “Nếu con đã bái thầy làm thầy thì đồng nghĩa với việc gia nhập vào đạo giáo. Vậy thì trước tiên thầy sẽ dạy cho con bài học đầu tiên.”
Nghe được là bài học đầu tiên khi nhập môn khiến cho Trương Thành Công càng trở nên tập trung.
Lão Vũ nhìn biểu hiện của hắn khá hài lòng gật đầu một cái nói tiếp: “Nguyên thủy của vũ trụ và vạn vật là Đạo.”
“Đạo là thể vô hình vô tướng, không sinh không diệt, hằng hữu đời đời. Sở dĩ người ta không thấy được Đạo là vì nó là những nguyên tố rời rạc, chưa kết thành hình tượng. Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.”
“Một đó là Thái cực, Hai đó là Âm Dương, Ba đó là Tam Thiên Vị. Âm và Dương thu nhận Sinh từ ngôi Thái cực, rồi vừa xung đột vừa hòa hiệp, để tạo thành trời đất, vũ trụ và vạn vật. Cho nên trong vạn vật đều có Âm Dương: Vạn vật đều cõng một Âm và bồng một Dương. Vì vậy trước khi vũ trụ thành hình, trong khoảng không gian hư vô bao la, có một chất sinh rất huyền diệu, gọi là ĐẠO.”
“Đạo biến hóa ra Âm Dương. Âm Dương xô đẩy và hòa hiệp tạo ra vũ trụ và vạn vật. Vạn vật được hóa sinh ra, tác động với nhau, phồn thịnh với nhau, rồi cuối cùng tan rã để trở về trạng thái không vật không hình, tức là trở về nguồn gốc của nó là Đạo.”
“Đạo Trời không thân ai, không sợ ai. Trời Đất sinh ra muôn vật, cây cỏ, chim muông, nhân loại, không phải cốt để chúng ăn thịt nhau mà các sinh vật đều khắc chế lẫn nhau, nuôi dưỡng nhau, bổ trợ nhau để cùng tồn tại.”
“Thế nhưng cũng có một số ngoại lệ. Chúng không tuân thủ theo quy luật của Đạo mà tồn tại ở trong trạng thái sinh vật cõi âm gây nên sự mất cân bằng. Những đạo sĩ chúng ta sẽ là người đi đem sinh vật cõi âm tới âm giới để duy trì sự cân bằng của Đạo.”
“Tất nhiên, để làm được điều này thì phải mở ra Âm Dương Nhãn cùng sử dụng Đạo phù.”
“Việc đem sinh vật cõi âm tới âm giới cũng rất nguy hiểm và chúng ta cũng không đi làm không công, sau mỗi lần hoàn thành việc duy trì sự cân bằng đều sẽ nhận được một chút năng lượng phản hồi về cơ thể.”
“Năng lượng này còn được gọi là công đức, nó cũng không có tăng cường tố chất thân thể hay gì mà chỉ có tác dụng khắc chế sinh vật cõi âm và trợ giúp cho người tu luyện đạo phù trở nên dễ dàng hơn. Ngoài ra trong truyền thuyết ghi chép lại thì khi tích lũy đủ nhiều công đức sẽ tiến vào thượng giới. Nhưng từ sau Tứ Bất Tử thì cực hiếm người có thể lên thượng giới…”
Lão Vũ nói rất chậm cũng rất rõ ràng để cho Trương Thành Công có thể nghe hiểu được tất cả. Lão nói liên tục mãi cho đến tận giờ ăn cơm trưa mới dừng lại.
“Được rồi, con chỉ cần hiểu được cơ bản những thứ này là đủ. Sau này có thời gian có thể nghiên cứu trong quyển sách này.”
Lão Vũ vỗ vỗ quyển sách lúc đầu đã lấy ra rồi đứng dậy căn dặn: “Nghỉ trưa đi, buổi chiều thầy sẽ quay trở lại tiến hành nghi thức khai mở âm dương nhãn cho con. Sau này đối phó với sinh vật cõi âm cũng không cần phụ thuộc vào đồ vật ngoại lai nữa.”
Trong lời nói của Lão Vũ rất có ám chỉ nhắc tới chuỗi tràng hạt mà Trương Thành Công đang đeo, có lẽ lão có một chút thành kiến gì đó với phật môn. Điều này đối với một người chủ nghĩa vô thần như hắn cũng không có quá nhiều để tâm.
Thế nhưng từ nay về sau chủ nghĩa này sẽ dần bị Trương Thành Công loại bỏ, thế giới này và còn nhiều thế giới khác thực sự tồn tại thần linh…
Thầy Vũ ngồi với Trương Thành Công đến trưa thì đi về, còn lại một mình trong nhà thì hắn tranh thủ ăn xong bữa trưa đơn giản bằng mì tôm và xúc xích xong ngồi thay băng vải trên cánh tay. Lúc tháo băng vải ra hắn giật mình phát hiện toàn bộ v·ết t·hương đều đã kết vảy.
“Xem ra trị thương đan mà thầy Vũ đưa cho rất có hiệu quả, lúc nào phải xin vài viên mới được.”
Hắn khẽ lẩm bẩm một câu xong cẩn thận vệ sinh xung quanh miệng v·ết t·hương rồi lại đổ thuốc đỏ lên trước khi cẩn thận băng bó lại.
Ngoài băng bó vệ sinh tiêu trùng v·ết t·hương thì Trương Thành Công còn uống thêm hai viên thuốc kháng sinh sau mỗi bữa ăn. Kết hợp với điểm thể chất cao nên đến thời điểm hiện tại hắn cảm giác bản thân đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.
Cũng đã hơn một ngày không tắm rửa khiến hắn có chút ngứa ngáy khó chịu.
Trương Thành Công đi ra sân giếng múc nước lên gội đầu và làm vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ để buổi chiều thầy Vũ đến làm nghi thức khai mở âm dương nhãn.
Ngoài việc sửa sang lại bản thân và dọn dẹp nhà cửa thì Trương Thành Công còn đặc biệt lấy toàn bộ thuốc lá cùng một chai rượu vodka từ trong kho đồ ra. Hắn đem những thứ này chứa vào trong tủ ngụy trang một chút chờ cho thầy Vũ qua sẽ đem tặng coi như lễ bái sư.
Mặc dù Trương Thành Công đã bái lão Vũ làm thầy nhưng có một số chuyện vẫn cần phải giữ bí mật.
Chờ đợi tới hai giờ chiều thì thầy Vũ đúng hẹn chậm rãi đẩy cổng bước vào trong sân nhà Trương Thành Công. Lúc này hắn đang luyện thể theo hướng dẫn bên trong Bách Việt - Kim Chung Tráo.
“Con đang luyện cái gì vậy?” Thầy Vũ nhìn thấy cũng hiếu kỳ hỏi.
Trương Thành Công không giấu diếm mà lấy ra quyển bí tịch bản thân đã đạt được ở chùa Trấn Quốc đưa cho thầy xem đồng thời cũng kể lại lai lịch của nó.
Chỉ thấy thầy Vũ cầm bí tịch lật cũng không thèm lật một cái liền ném trả lại cho Trương Thành Công mắng: “Luyện cái gì không luyện lại luyện cái thứ ngoài rụng tóc ra thì chẳng có tác dụng gì này hả. Nếu là bí tịch đầy đủ thì cũng thôi đi, đằng này chỉ có một tầng đầu.”
“Không sao, may mà mới luyện không lâu còn chưa có nhập môn. Từ nay con không được luyện quyển bí tịch này nữa nghe chưa.”
Trương Thành Công hơi rụt cổ lại vội vàng cất quyển bí tịch đi rồi mời thầy Vũ vào trong nhà sau đó đem rượu và thuốc lá ra tặng thầy mới làm cho thầy bớt giận.