Chương 38: Âm Dương Nhãn.
Thầy Vũ nhìn những thứ đồ mà Trương Thành Công biếu tặng cũng không hỏi từ đâu đạt được mà liền châm một điếu thuốc điện biên lên hút thử.
Phù…
Một luồng khói trắng thổi ra, thầy Vũ nhắm mắt lại cảm nhận một chút xong đánh giá: “Thuốc này hút cũng không tệ.”
“Thầy thích là được rồi, dù sao con cũng không biết h·út t·huốc.” Trương Thành Công cười nói.
Thầy Vũ đưa điếu thuốc cạnh chiếc gạt tàn khẽ gõ nhẹ một cái rồi thở dài. Giống như người có tâm sự thường h·út t·huốc mà người h·út t·huốc thường dễ dàng có tâm sự. Thầy trầm ngâm hồi lâu xong bỗng nhiên nói: “Thầy là người Yên Bái, sinh ra ở một cái thôn nhỏ nghèo khó dưới chân núi Mù Cang Chải.”
“Nghề nghiệp của thầy là một đạo sĩ. Đến cái thời đại này thì lại bị gọi chung là thầy cúng. Có chút bất đắc dĩ giải thích cho người ta hiểu, thế nhưng lâu dần cũng lười phản ứng, dù sao đây cũng là do các đời tổ tông tốn hao rất nhiều đại giới lưu truyền lại. Nếu như không ứng biến thích nghi thì có lẽ chục năm nữa sẽ chẳng còn tồn tại…”
“Thầy năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng cũng chỉ thu được ba người học trò. Con chính là người thứ ba và có lẽ là người cuối cùng.”
“Thầy giải quyết tổng cộng hai trăm mười ba sự kiện liên quan đến sinh vật cõi âm. Hồi tưởng lại hơn nửa cuộc đời chính mình đã đi qua này thầy không hề thấy nuối tiếc điều gì cả, chỉ là hổ thẹn với sư phụ mình. Ông ấy là người đã đưa thầy ra khỏi cái thôn nhỏ lạc hậu đầy hủ tục kia, đồng thời cũng trao lại cả đời nguyện vọng duy nhất của mình cho thầy. Đó chính là đưa đạo sĩ chân chính trở thành một nghề nghiệp có chỗ đứng trong xã hội, thậm chí là dương danh.”
“Nhưng thời đại thay đổi, ở xã hội hiện tại thì làm sao có thể dễ dàng được? Chính phủ cũng rất coi trọng sinh vật cõi âm nhưng vô cùng ẩn giấu che đậy nhằm giữ gìn trật tự. Có lẽ mấy chục, mấy trăm năm nữa, khi linh khí một lần nữa khôi phục thì đạo môn mới có thể…”
Trương Thành Công nghe rất chăm chú, hắn rất thích tìm hiểu những điều huyền bí mà thầy Vũ đã trải qua trong quá khứ. Nhưng khi thầy kể được tới chuyện hai người học trò của mình thì bỗng nhiên dừng lại nói: “Suýt thì quên mất việc làm nghi thức mở âm dương nhãn cho con. Không còn sớm nữa, chuẩn b·ị b·ắt đầu thôi.”
“Vâng thưa thầy.”
Chưa nghe hết chuyện xưa của thầy Vũ khiến Trương Thành Công có chút không thoải mái, thế nhưng việc mở âm dương nhãn có quan hệ trọng đại tới tương lai sau này của hắn nên không thể qua loa được.
Trương Thành Công dưới sự chỉ đạo của thầy Vũ bắt đầu kê bàn ra giữa sân làm nơi tế tự. Hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn của đạo môn.
Thầy Vũ từ trong chiếc túi vải treo ở hông lấy ra ba bức tượng đá, một lư hương đồng vài thứ đồ vật kỳ kỳ quái quái khác nhau.
“Thầy ơi, chiếc túi này là pháp bảo túi càn khôn trong truyền thuyết đây sao?” Trương Thành Công vô cùng hiếu kỳ sán lại bên cạnh thầy hỏi.
Trương Thành Công đọc qua không tới một ngàn cũng có mấy trăm bộ tiểu thuyết mạng nên kiến thức về những thứ huyền bí như này cũng hiểu một chút.
Thấy học trò mình mới thu nhận có con mắt nhìn ra đồ vật mà không trấn kinh sợ hãi như những người khác làm cho thầy Vũ mất đi cơ hội khoe khoang bản thân lợi hại thì có chút không vui đáp: “Đúng vậy, nhưng không gian bên trong cũng không lớn chỉ đựng được mấy thứ nhỏ mà thôi. Hơn nữa chỉ những người tu luyện đạo pháp mới có thể sử dụng.”
“Tu luyện đạo pháp như thế nào vậy thầy, có phải là ngồi hấp thu thiên địa linh khí đúng không?” Trương Thành Công lại hỏi.
Thầy Vũ không ngại hắn nhiều chuyện, thầy vừa sắp xếp đồ vật trên bàn vừa trả lời: “Cũng gần như vậy, thế nhưng thời đại này linh khí mỏng manh vô cùng. Đợi con mở ra âm dương nhãn đi quan sát thế giới liền rõ ràng.”
Nghe xong Trương Thành Công không chờ đợi được muốn nhìn xem linh khí rốt cuộc là như thế nào…
Giữa chiều vẫn còn nắng gắt. Ở giữa sân nhà kê một cái bàn gỗ, trải một tấm chiếu trên đất.
Trương Thành Công ngồi khoanh chân tại trung tâm tấm chiếu, hai mắt bị vải che lại, xung quanh đốt sáu mươi tư cây nến.
Thầy Vũ mặc một bộ đồ đạo sĩ màu vàng nhạt in hình âm dương bát quái, thầy thắp ba nén hương cắm vào trong lư hương đồng rồi cúi bái ba bức tượng đá.
Thầy lễ bái xong lấy trong đĩa đặt tế phẩm trên bàn ba viên đá nhỏ bằng hạt gạo rồi dùng ba đầu ngón tay nghiền nát chúng thành bụi phấn rắc lên trên hai mắt của Trương Thành Công. Lúc này thì thầy mới bắt đầu múa kiếm gỗ làm nghi lễ.
Nếu người nào đã mở ra âm dương nhãn hay có năng lực tương tự đứng ngoài quan sát thì sẽ có thể thấy được tại vị trí hai mắt của Trương Thành Công bốc lên ánh sáng thất sắc.
Trên bầu trời đang nắng to bỗng nhiên không biết từ đâu gió lớn nổi lên, mây đen ùn ùn kéo đến che khuất bầu trời.
Không có tiếng sấm, không có mưa rơi mà chỉ có cuồng phong gào thét.
Mây đen giống như bị một bàn tay vô hình khuấy động thành một vòng xoáy khổng lồ. Ở trung tâm vòng xoáy dần dần hình thành một lỗ hổng nhỏ, ánh sáng mặt trời thông qua lỗ hổng này chiếu xuống mặt đất vậy mà lại chính là nơi Trương Thành Công Đang ngồi…
Về phần Trương Thành Công, từ lúc hắn nuốt vào một viên thuốc màu vàng mà thầy Vũ đưa cho thì hoàn toàn mất đi nhận thức về thế giới xung quanh, hai mắt tối đen chỉ thấy lúc nóng lúc lạnh.
Trương Thành Công không biết thời gian đã trôi qua bao lâu hay xung quanh đã biến hóa như thế nào. Hắn chỉ biết được khi vải che mắt được lấy xuống, thế giới trước mắt hắn biến thành hai màu đen và trắng.
Mỗi ngày nhìn thấy muôn màu muôn sắc, chúng ta không còn cảm thấy có gì mới mẻ, hấp dẫn. Nhưng nếu một ngày nào đó, chúng ta chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen, thế giới chỉ còn giới hạn trong hai sắc màu đó, không nhìn thấy màu sắc tươi đẹp của trang phục, của thức ăn, không còn phân biệt được sắc thái của tranh vẽ, của phim ảnh… thì sẽ có cảm tưởng gì?
Lúc này Trương Thành Công đang trải qua tình cảnh như thế.
“Thầy… mắt con bị sao vậy?” Trương Thành Công hoảng sợ gọi thầy Vũ đang đứng ở bên cạnh.
Thầy Vũ cười một chút trấn an Trương Thành Công nói: “Đây là cái giá của việc sở hữu âm dương nhãn. Trong mắt chúng ta những thứ có màu sắc ngoại trừ sinh vật cõi âm ra thì chỉ có linh khí và các loại pháp bảo, pháp khí, linh phù… mà thôi.”
Trương Thành Công nghe xong vô cùng kích động lớn tiếng chất vấn: “Sao thầy không nói trước cho con!”
Thế nhưng sau khi gầm thét xong hắn lại ỉu xìu xuống nói xin lỗi.
“Không trách con, đây là quy định bất thành văn của đạo môn, thầy cũng rất bất đắc dĩ.”
“Nhưng con yên tâm đi, chỉ cần chịu khó tích lũy công đức thì sẽ có thể tùy ý điều khiển âm dương nhãn.”
Thầy Vũ nhìn Trương Thành Công bỗng nhiên nhếch miệng cười vô cùng bỉ ổi thì tưởng là lời mình khuyên có tác dụng. Nhưng thầy không biết được hắn vui mừng là bởi vì Vạn Giới Chi Châu đã tiến hành thiết lập lại âm dương nhãn trở thành một kỹ năng.
Tinh! Chúc mừng xuyên việt giả Trương Thành Công đã đạt được âm dương nhãn.
Tinh! Âm dương nhãn đang được chuyển đổi thành kỹ năng.
Tinh! Học được kỹ năng mới “ Âm Dương Nhãn”.