Chương 40: Rời Làng.
Thầy Vũ hoàn thành nghi thức giúp Trương Thành Công mở ra đôi mắt âm dương xong thì đã rất mệt mỏi nhưng vẫn cố chống đỡ rời đi mặc cho hắn hết mực khuyên can thầy ở lại nhà mình nghỉ ngơi.
Thầy Vũ thu dọn đồ vật của mình bỏ vào bao xong nói: “Thầy không có việc gì. Ngày hôm nay đến đây thôi, con chuẩn bị một ít quần áo đi, sáng sớm ngày mai hai thầy trò chúng ta sẽ đi tới một nơi khá xa. Có thể là mất vài tháng đấy.”
“Con biết rồi, thầy đi đường cẩn thận.” Trương Thành Công giúp thầy Vũ dắt xe ra ngoài đáp.
Trương Thành Công thấy cản không được thầy thì cũng không có tiếp tục, hắn nhớ lời thầy dặn quay người vào trong nhà bắt đầu chuẩn bị đồ đặc bỏ vào trong túi xác chờ đợi ngày mai cùng với thầy đi nơi nào đó...
Chờ đợi là một loại cảm giác vô cùng nhàm chán, Trương Thành Công ngồi ôm hai quyển sách cũ Thầy Vũ cho chằn chọc cả đêm không ngủ được, hắn cứ thế mà thức từ lúc thầy về đến tận sáng sớm ngày hôm sau.
Trong lúc đang ngồi ở ngoài hiên nghiên cứu quyển luyện khí quyết thì ngoài cổng truyền tới tiếng của anh Thắng.
“Thành Công ơi dậy chưa, anh mang cháo cho chú mày này.”
Anh Thắng rất quen thuộc mở cổng đi vào trong thì phát hiện ra Trương Thành Công đang ngồi trên chiếc ghế dựa kê dưới hiên nhà chăm chú đọc sách. Thấy vậy anh mới hiếu kì hỏi: “Đang đọc cái gì đấy Thành Công, mà v·ết t·hương thế nào rồi, sao không nằm giường nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Em đỡ nhiều rồi.” Trương Thành Công cười đáp một tiếng.
Hắn đặt quyển luyện khí quyết qua một bên xong đứng dậy vươn vai một cái cho đỡ mỏi rồi nhìn anh Thắng hỏi: “Chuyện trong nhà anh sao rồi mà chị dâu đã để cho anh đi làm thế?”
Anh Thắng vừa lấy cháo ra cho Trương Thành Công vừa đáp: “Còn làm sao nữa? Tốn một khoản kha khá làm lễ xong thì phải đi làm kiếm tiền trả nợ chứ.”
Nghe được trong giọng nói mang vài phất bất lực của anh Thắng khiến Trương Thành Công có điều suy nghĩ, hắn hơi thất thần một thoáng xong xoay người đi vào trong nhà.
Rất nhanh Trương Thành Công đi ra, trên tay nhiều hơn một cái bao vải. Hắn đặt cái bao trước mặt anh Thắng rồi mở ra, bên trong thình lình một đống đồ đóng hộp đã bị xé nhãn mác và một xấp tiền giấy.
Anh Thắng sửng sốt nhìn chằm chằm Trương Thành Công có chút tức giận cao giọng nói: “Chú mày có ý gì? Anh không cần chú mày bố thí, mau cất đi!”
Thái độ của anh Thắng vô cùng cương quyết, Trương Thành Công sợ anh hiểu lầm mình vội giải thích.
“Bình tĩnh nghe em nói cái đã, chưa gì đã như thế rồi.”
“Đây cũng không phải là cho anh mà là thuê anh cùng với mấy đứa nhóc nhà anh trông nom nhà cửa cho em một đoạn thời gian. Đồng thời cũng nhờ anh xin cho em nghỉ phép hai tháng ở xưởng sản xuất...”
Anh Thắng nghe xong thoáng hòa hoãn lại sau đó có chút lo lắng hỏi: “Có chuyện gì mà phải nghỉ phép lâu như thế, v·ết t·hương biến xấu sao? Có nặng lắm không? Phải nằm viện à?”
Trương Thành Côn trong lòng rất ấm áp trước sự quan tâm của anh Thắng, hắn cười cười vén tay áo lên nói: “Được rồi anh, em không sao mà, v·ết t·hương cũng kết vảy rồi đây này.”
Quả thực là v·ết t·hương do sinh vật cõi âm gây ra hôm trước đã khôi phục gần như hoàn hảo, trên tay Trương Thành Công lúc này chỉ còn lại ba đạo vết cào đã đóng vảy, cử động cũng không còn thấy đau nhức nữa.
“Sao có thể lành nhanh như vậy...” Anh Thắng một mặt trấn kinh nói không lên lời.
Trương Thành Công vỗ nhẹ vai anh Thắng nhỏ giọng nói: “Đây cũng là lý do em phải rời nhà hai tháng...”
Lời còn chưa nói hết bỗng anh Thắng chặn lời Trương Thành Công lại: “Không cần giải thích nhiều, chuyện này anh nhận. Anh sẽ hết sức giúp đỡ chú mày chăm nom nhà cửa, còn tiền thì chú mày giữ lại để dùng đi.”
Trương Thành Công nghe xong cười lắc đầu một cái rồi dúi bao vải vào trong tay anh Thắng khẽ mắng mỏ: “Đừng khách sáo như vậy chứ, em đi tới nơi kia cũng không cần dùng tới tiền. Hay là coi như là em cho anh vay đi, đợi em về anh lại trả lại đủ vốn cho em, còn đống đồ hộp này em thuê bốn đứa nhóc nhà anh chăm nom quét dọn nhà cửa cho em trong hai tháng em không ở nhà.”
“Không được...” Anh Thắng còn định nói từ chối thì ngoài cửa bỗng có một người lái xe máy tới.
Người lái con xe 81 dừng ngay trước cổng nhà Trương Thành Công không ai khác chính là thầy Vũ.
Cũng không biết là thầy Vũ kiếm xe máy ở đâu ra, nhưng vấn đề này cũng không trọng yếu. Hiện tại hẳn là lúc xuất phát đến nơi bí mật mà thầy đã nhắc đến hôm qua rồi.
Trương Thành Công cháo cũng chưa kịp ăn liền xách balo chạy ra ngoài sân cất tiếng chào hỏi: “Con chào thầy, thầy đến sớm vậy.”
Thầy Vũ đá chân trống xe xuống gật đầu đáp: “Đi sớm một chút tranh thủ đến nơi trong sáng hôm nay, thầy cũng không có nhiều thời gian.”
Trương Thành Công nghe xong dạ vâng một tiếng quay qua anh Thắng vừa đưa chìa khóa nhà cho anh vừa căn dặn: “Em gửi anh chìa khóa. Khoảng hai tháng sau chúng ta lại gặp lại, anh giữ sức khỏe nhé.”
“À đúng rồi, em có cái chuỗi tràng hạt này khá linh nghiệm đấy, anh cầm đeo trên người sẽ tránh được một số đồ vật không sạch sẽ.”
Anh Thắng chỉ gật đầu coi như đáp lại rồi lại nhìn thầy Vũ một chút sau đó cúi đầu một cái thật sâu nói lời cảm ơn chuyện lễ cúng sau đó lặng lẽ đứng ở cổng nhà nhìn theo bóng lưng của hai thầy trò Trương Thành Công dần dần khuất bóng sau lũy tre làng.
Cả quá trình anh Thắng đều biết ý giữ im lặng, đợi cho hai người Trương Thành Công đi được một lúc sau anh mới đóng cửa cẩn thận rồi đạp xe về nhà bàn giao lại đồ hộp và tiền cho vợ xong mới đi làm...
Thầy Vũ lái con xe máy 81 cũ kỹ đi càng lúc càng xa khỏi ngôi làng mà Trương Thành Công sinh hoạt. Cả quãng đường thầy nói liên tục giảng giải cho hắn một vài lưu ý của đạo môn và các cấp bậc.
Đầu tiên là ngũ giới cấm: Bất sát sinh, bất du đạo, bất tửu dục, bất tà dâm, bất vọng ngữ.
Sau đó là tam cương, ngũ thường, tam tòng, tứ đức...
Có rất nhiều triết lí thâm ảo khó hiểu nhưng thầy Vũ chủ yếu giảng cho Trương Thành Công mấy điều đơn giản nhằm nhanh chóng dung hợp vào đạo môn để tiến hành tu luyện các pháp môn.
Bởi vì vừa đi vừa giảng bài nên tốc độ của hai thầy trò cũng không quá nhanh, đợi đến lúc ra khỏi thành phố đã là hai giờ sau.
Thầy Vũ dừng xe tại một gốc cây đa cổ thụ bên đường khẽ nói: “Chúng ta ngồi nghỉ ở đây một lát đi.”
Trương Thành Công không có gì phản đối cả. Hắn xuống xe xong nhanh tay nhanh chân dùng một tấm khăn trải lên trên chỗ đất bằng phẳng dưới bóng mát cho thầy Vũ ngồi sau đó móc trong ba lô ra hai miếng lương khô và bình tong được nước mời thầy.
Đều là thầy trò với nhau nên thầy Vũ cũng không từ chối tấm lòng của Trương Thành Công, trái lại còn có chút vui vẻ hưởng thụ và giống như nhớ lại mấy chuyện cũ không khỏi cười mỉm hồi lâu. Ánh mắt thầy nhìn xa xăm hướng cánh đồng lúa trước mặt không biết đang trầm tư suy nghĩ điều gì.
Về phần Trương Thành Công cũng không quá để ý mấy chuyện này, hắn ngồi xổm ở một bên cặm cụi ngặm lương khô, khát nước thì lại tu nước hoa quả ngâm đường trong bình tong. Đây là một trong số các sở thích của hắn, trong kho đồ lúc này xếp tới gần trăm lít nước cốt hoa quả ngâm các lại như: sấu, mơ, dâu tằm, táo mèo, đào, mận, me, dâu tây, quýt, vải, bưởi, quất...