Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 42: Ma Nữ Măng Cụt.




Chương 42: Ma Nữ Măng Cụt.

Ma nữ thoi thóp nằm trong gốc cây bị âm lôi nổ cho b·ị t·hương rất nặng, lúc này ma nữ nhìn Trương Thành Công cầm trên tay một tấm linh phù khác thì vô cùng sợ hãi cầu xin: “Làm ơn, tha cho tôi đi. Tôi chỉ vừa mới nhớ lại được ký ức của mình, tôi cũng chưa từng làm hại ai cả, thật đấy.”

“Ồ.”

Trương Thành Công khẽ kêu lên một tiếng ngạc nhiên, hắn không có cất tấm phù trên tay đi mà trái lại lấy ra thêm một tấm Lôi Bạo Phù nữa nhìn ma nữ hiếu kỳ hỏi: “Tôi nhớ lần cuối chúng ta gặp nhau cô còn hô hào muốn báo thù cái gì cơ mà, sao lại nói là chưa từng làm hại ai rồi.”

Ma nữ rất là sợ hãi người thanh niên trước mắt, nó không ngờ được rằng người này trước đây không lâu bị bản thân còn đi theo hù dọa hút dương khí mà nay lại có thủ đoạn t·ấn c·ông hồn ma kinh khủng như vậy.

Ma nữ thấy người thanh niên này rất giống với người đã đánh nó ra nông nỗi này, thế là càng thêm hoảng sợ hỏi: “Anh cũng là người do lão chủ nhà trọ kia thuê đến để bắt nhốt tôi sao?”

Trương Thành Công: “???”

Hắn giống như mở khóa kịch bản mới.

“Cô nói vậy là sao? Kể lại đầu đuôi xem nào?”

Ma nữ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn hiếu kỳ của người thanh niên này giống như xác thực không phải là người do lão chủ nhà trọ kia thuê mà giống như là có việc gì đó mới đến đối phó bản thân. Ma nữ lấy hết dũng khí hỏi thăm: “Thế tại sao anh lại nhắm vào tôi?”

Nghe được vấn đề này làm Trương Thành Công hơi sửng sốt.

“Cũng đúng nha, mình không có việc gì hết lần này tới lần khác nhắm vào người ta sau đó mới bị tìm tới cảnh cáo.”

“Đây là không tìm đường c·hết thì sẽ không c·hết sao?”

Trương Thành Công trong lòng thầm nghĩ xong nói: “Tôi là hiếu kỳ ma quỷ như thế nào mới đến xem. Còn cô sao lại kéo tôi vào trong mộng cảnh rồi còn đập cục gạch thậm chí là mang cả dao đến? Là muốn g·iết người sao?”



“Không không… Tôi nào dám ạ.”

Ma nữ thấy Trương Thành Công chất vấn vội vàng giải thích: “Chỉ là thấy trên người anh tỏa ra rất nhiều dương khí nên muốn hút một chút ít. Hơn nữa tôi cũng không có năng lực g·iết người, cùng lắm là gây ảo giác mà thôi.”

Trương Thành Công dĩ nhiên là không tin tưởng hoàn toàn lời của ma nữ, dù sao tối hôm đó hắn nhặt lại được con dao bầu đã treo ở cửa căn hộ góc tầng hai ở nhà mình. Điều này nói rõ ma nữ này có thể tác động đến đồ vật.

“Được rồi, coi như tôi tin tưởng. Vậy tại sao cô lại nằm trong gốc cây mà không ở trong căn hộ kia. Và còn chuyện lão chủ trọ mà cô nhắc tới là gì?”

Nhắc tới chuyện liên quan đến lão chủ nhà trọ khiến cho ma nữ bỗng chốc trở nên vô cùng điên cuồng, tóc dài bay múa loạn lên nhưng rất nhanh ỉu xìu xuống.

Ma nữ có chút uể oải nói: “Lão ta là kẻ đã g·iết c·hết tôi, vốn dĩ tôi muốn tìm lão báo thù nhưng trong nhà lão ta yểm rất nhiều đồ vật xua đuổi tà ma làm tôi không có cơ hội ra tay. Và tôi là…”

Nguyễn Thị Na sinh ra và lớn lên ở huyện Tiên Lãng, phía nam thành phố Hải Phòng, cách trung tâm thành phố khoảng 48 km.

Na có một người bạn thân gần nhà, lớn hơn mình hai tuổi hiện đang học đại học ở trên thành phố Hà Nội.

Hơn một năm trước Na thi đỗ đại học, sau hai tuần chuẩn bị thì cô mang hành trang lên thủ đô tiến hành thủ tục nhập học, đồng thời cũng ghé qua thăm người bạn thân đang học trên này.

Bạn thân của Na tên Lâm Kiến Huy, sinh viên trường đại học quốc gia Hà Nội. Cậu trọ ở căn hộ góc tầng hai khu tập thể Tây Hồ.

Na biết được bạn mình trọ ở đây và quyết định sang chơi, nhưng do mới lên thủ đô còn không biết đường nên đi từ chiều đến mãi tận tối cô mới đến được khu tập thể.

Khu tập thể Tây Hồ sáu giờ tối rất vắng người, Na một thân một mình đi leo lên cầu thang u tối đi lên tầng hai. Cô nhẹ bước chân đi tới căn hộ cuối hành lang, đây chính là căn hộ mà bạn cô nói mình trọ lại.

Căn hộ lúc này đóng kín cửa, bên trong cũng không có ánh đèn. Có vẻ như Lâm Kiến Huy chưa trở về, Na nghe nói cậu luôn tranh thủ đi làm thêm sau giờ học để kiếm tiền sinh hoạt.



Đúng lúc Na định quay người định đường cũ đi về phòng trọ của mình thì sau lưng không biết từ lúc nào xuất hiện một lão trung niên bụng phệ hói đầu.

“Cháu gái tìm thằng Huy à? Chú là chủ cho thuê phòng trọ này, nó vừa qua nhà ta trả tiền phòng muốn chuyển đi chỗ khác rồi.” Lão chủ cho thuê phòng chiếu đèn pin lên Na nói.

Khi này lão cũng nhìn được rõ ràng dung mạo xinh đẹp ngây thơ của Na. Lão quay đầu nhìn lại hành lang vắng ngắt xong trong lòng không khỏi dâng lên một ý nghĩ tà ác.

Lão chủ cho thuê phòng móc trong túi áo ra chìa khóa mở cửa căn hộ rồi nói với Na: “Cháu là bạn của Huy sao? Nó chuyển đi mà quên ít đồ, cháu cầm đưa giúp no thay chú được không?”

Na tin người thế là rất vui vẻ gật đầu đồng ý, cô đi theo lão chủ cho thuê vào trong căn hộ và sau đó…

“Sau đó làm sao?”

“Không còn sau đó nữa ạ.”

Trương Thành Công đang nghe nhập tâm bỗng nhiên ma nữ không kể nữa khiến hắn không khỏi tức giận quát hỏi: “Có tin là hai tấm Lôi Bạo Phù này bay vào trong gốc cây không?”

Ma nữ hơi run một cái thành khẩn nói: “Khi đó lão ta thấy sắc nổi lòng tham dở trò đ·ồi b·ại với tôi nhưng bị tôi chống trả quyết liệt dẫn đến lão thất thủ bịt miệng ngạt thở c·hết…”

“Thế là c·hết rồi?”

“Vâng, c·hết rồi ạ.”

Trương Thành Công: “...”

“Câu chuyện này thật là nhảm mà.”



Trương Thành Công đưa ra đánh giá sau hỏi: “Cô có bằng chứng chứng minh lão ta g·iết mình không?”

Ma nữ lắc đầu đáp: “Không có, tôi c·hết về sau liền bị vây lại ở trong căn hộ này. Hơn một năm không có người tới, mãi cho hơn ba tháng trước có một nam sinh viên thuê trọ nên tôi mới hút được chút dương khí và hiện thân.”

Trương Thành Công thấy chuyện này khá khó làm, lão chủ cho thuê phòng kia chín phần mười là kẻ g·iết cô gái này khiến cho cô ta oán niệm không tan và biến thành ma nữ muốn tìm cách báo thù.

Đây cũng được tính như là một sự kiện linh dị, nếu giải quyết được thì hắn sẽ có thể tùy thời trở về thế giới hiện thực của mình.

Nghĩ nghĩ một hồi lâu sau Trương Thành Công quyết định giúp đỡ ma nữ, nhưng hắn cũng không phải giúp cô đi g·iết người báo thù mà chỉ là đưa lão ta cho pháp luật xử lý mà thôi.

“Được rồi, tôi sẽ giúp cô trả thù lão cho thuê phòng kia. Điều kiện là cô phải nghe lời và thành thật khai báo tất cả những gì mình biết.” Trương Thành Công nói.

Ma nữ nghe xong vừa mừng vừa sợ rối rít cảm ơn: “Anh nói thật chứ, cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu có kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp…”

Trương Thành Công bất giác sờ lên mặt mình tự hỏi bản thân có xấu đến mức độ mà ngay cả ma nữ cũng không thèm lấy thân báo đáp sao?

Hắn lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ lung tung sau đó hỏi: “Vậy vì sao cô lại trốn ở đây, có thể đi đến nơi khác không?”

“Tôi cũng có tên, xin hãy gọi tôi là Na.” Ma nữ nhắc nhở.

“Cái tên này thật là khó nghe…”

Lời còn chưa nói xong thì đã bị ma nữ cắt lời, cô có vẻ như không vui nói: “Có gì mà khó nghe, các anh chị của tôi còn gọi là Xoài, Cóc, Cam nữa đâu.”

Trương Thành Công có chút cạn lời với cách đặt tên của các cụ thời này thế là cũng không có đi đôi co với ma nữ mà nói: “Tôi không thích na, gọi là Măng Cụt được không? Đây cũng là trái cây.”

“Măng Cụt?”

Ma nữ suy nghĩ hồi lâu sau trả lời: “Cũng được, từ nay xin hãy gọi tôi là Măng Cụt.”