Chương 44: Vào Trung Tâm Thành Phố.
Trên trán Trương Thành Công gân xanh đều đã nổi lên nhưng cuối cùng hắn cũng không có bộc phát trước trò đùa quái ác của ma nữ Măng Cụt.
“Thật là nhàm chán, cô hết việc làm rồi à?” Trương Thành Công ngồi dậy thu dọn lại giường ngủ hỏi.
“Cũng không phải. Hù dọa người sống giúp năng lực của tôi càng mạnh hơn.” Ma nữ Măng Cụt trôi lơ lửng trong nhà truyền tới câu trả lời.
“Vậy sao đi tìm người khác mà hù dọa? Trong làng cũng đâu thiếu người.”
“Trừ ngôi nhà có một lão tướng không đầu coi giữ ra thì tôi đã đi hết một lượt rồi.” Ma nữ Măng Cụt mang theo một chút đắc ý đáp.
“Khụ khụ…”
Trương Thành Công vừa rót được cốc nước uống nghe xong bị sặc một cái ho sặc sụa.
“Nhà đó có quan hệ với tôi, cô đừng có mà làm bậy. Với lại người trong làng này cũng không thể mỗi ngày đều hù dọa như vậy được. Cũng phải đi sang những làng bên cạnh nữa.”
Trương Thành Công lập tức trấn chỉnh lại ma nữ Măng Cụt trước khi cô ta gây ra họa lớn.
Ma nữ Măng Cụt không biết là có nghe lọt được chữ nào hay không mà cứ gật gù liên tục giống như ngộ ra được điều gì đó.
“Được rồi, cô trở lại vào trong rìu đi. Đêm nay chúng ta sẽ đi tìm lão chủ cho thuê phòng kia làm sáng tỏ mọi chuyện. Hy vọng là cô không có lừa dối tôi.”
Vừa nói Trương Thành Công vừa chỉnh đốn đống linh phù bỏ vào trong túi quần. Ma nữ Măng Cụt nhìn số lượng linh phù nhiều đến cả trăm thì không khỏi cảm thấy lạnh lẽo sống lưng mặc dù có đang là oán hồn vốn đã rất âm lãnh.
“Tôi nói đều là thật nhá, anh tìm đến lão ta thẩm vấn một cái liền biết.”
Nói dứt lời ma nữ Măng Cụt đã trốn vào trong cây rìu đeo sau lưng Trương Thành Công. Hắn cũng không có hỏi nhiều chỉ nhắc dẫn đường rồi dắt chiếc xe đạp thống nhất rời khỏi nhà, còn chiếc xe máy 81 thì cất trong kho đồ chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Một người một ma cùng nhau vượt qua cầu Long Biên tiến vào trung tâm thành phố Hà Nội. Đây là lần đầu tiên Trương Thành Công vào trong thành phố vào giờ này.
Càng đi sâu vào trong trung tâm thành phố càng xuất hiện nhiều q·uân đ·ội tuần tra vô cùng xâm nghiêm.
“Buổi tối có chuyện gì sao? Ban ngày cũng không thấy nhiều q·uân đ·ội như thế này.”
Trương Thành Công vừa hỏi thầm vừa cẩn thận mượn nhờ bóng tối ẩn nấp để di chuyển.
Từ sau khi đi qua cầu Long Biên thì hắn đã không thể dùng xe đạp được nữa mà đành phải đi bộ. Tuy có tiêu tốn nhiều thời gian để đến được nhà của lão chủ cho thuê phòng nhưng bù lại vô cùng bí mật.
Lão chủ cho thuê phòng kia cũng không ở lại trong khu tập thể Tây Hồ mà có một căn nhà hai tầng mặt đường đối diện hồ Hoàn Kiếm cũng là khu phố cổ sau này.
Nhìn ra được người này là một tên lắm tiền nhiều của, hơn nữa theo lời ma nữ Măng Cụt nói lão còn thuê được từ đâu về một tên thầy cúng có khả năng t·ấn c·ông quỷ hồn và làm ra rất nhiều đồ vật trấn yểm bảo vệ cho ngôi nhà khiến ma nữ ăn nhiều quả đắng.
Ma nữ Măng Cụt dẫn Trương Thành Công tìm đến trước cửa nhà của lão chủ cho thuê phòng sau đó từ trong rìu bay ra ngoài lăng lệ nói: “Chính là nơi này. Tôi cảm nhận được lão ta đang ở tầng hai.”
Trương Thành Công thông qua đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy được căn nhà của lão chủ cho thuê phòng có rất nhiều màu sắc. Điều này chứng minh cho một phần lời nói của ma nữ Măng Cụt là thật, nơi này có rất nhiều đồ vật có ẩn chứa linh lực.
“Trước tiên hủy hai con sư tử đá đặt ở cửa trước hay là trèo luôn lên tầng hai vào trong phòng đây.”
Hắn trong lòng phân vân một chút sau quyết định chọn cái dễ mà làm.
Hai con sư tử đá đặt hai bên cửa chính sở hữu một đôi mắt đỏ như máu vô cùng tà dị, vừa nhìn liên biết không phải đồ vật bình thường cho nên Trương Thành Công quyết định tránh né.
Hắn đi vòng qua một đoạn lớn tới cây phượng trồng trên vỉa hè chuẩn bị leo lên trên ngọn rồi nhảy vào trong ban công nhà lão chủ cho thuê phòng. Thế nhưng khi ma nữ Măng Cụt vừa mới tiến vào phạm vi cảm ứng của hai con sư tử đá thì ngoài ý muốn xảy ra.
Gầm! Grừ...
Một tiếng rống giận của dã thú vang lên, hai con sư tử đá ở cửa giống như sống lại. Nương theo từng tiếng gạch đá vỡ vụn có thể thấy được kích thước của bọn chúng dần lớn lên. Liên tiếp giữa thân thể chúng là lúc nhúc những chất bầy nhầy màu đỏ tươi.
Hai con sư tử đá ban đầu chỉ cỡ cái đôn xi măng kê cây thoáng chốc đã to bằng hai con chó becgie trưởng thành. Răng nanh cùng với hai con mắt đều ánh lên một màu đỏ tươi như máu vô cùng dữ tợn.
Nhìn thấy cảnh này Trương Thành Công thầm hô không ổn. Hắn cũng không phải là loại người sẽ ngồi yên chờ c·hết, nếu đã muốn đánh một trận thì trước tiên ăn mấy tấm lôi bạo phù rồi tính tiếp.
Nghĩ đến liền làm, Trương Thành Công móc trong túi quần ra chục tấm lôi bạo phù đồng loạt ném về phía hai con sư tử đá.
Trong khoảnh khắc vừa mới thức tỉnh nên hai con sư tử đá hoàn toàn không kịp né tránh, đợi chúng nhận ra được điều gì đang xảy ra thì mười tấm lôi bạo phù đã rơi vào trên thân.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp mười tiếng sấm nổ trấn động cả khu phố. Thế nhưng thần kỳ là không một người nào ở quanh đó nghe được tiếng động, giống như có một kết giới được dựng lên ngăn cách mọi thứ xung quanh căn nhà của lão chủ cho thuê phòng.
Trương Thành Công cũng không có thời gian để ý nhiều tới điều này. Khói mù tan đi sau đó hắn phát hiện ra mười tấm lôi bạo phù ném ra không gây được bao nhiêu thương tổn cho hai con sư tử đá.
Ma nữ Măng Cụt trốn ở sau lưng Trương Thành Công kịp thời cung cấp tình báo nói: “Hai con sư tử này rất mạnh, lần trước chính là bọn chúng đã làm tổn thương tôi. Bọn trúng hoàn toàn miễn dịch với ảo giác mà tôi tạo ra.”
Grrr… Grrr…
Hai con sư tử đá hướng về Trương Thành Công và ma nữ Măng Cụt ở trên cây gầm gừ.
Trương Thành Công suy đoán bọn này hẳn là kháng phép cao nên mới miễn dịch với công kích của ma nữ Măng Cụt và kháng được phần lớn sát thương của lôi bạo phù. Nếu như vậy thì chỉ cần chuyển sang sử dụng sát thương vật lý là được, đây không phải là sở trưởng của hắn hay sao.
Hắn dán lên người một tấm linh giáp phù rồi nói: “Cô trở lại trong rìu đi, tôi chuẩn b·ị đ·ánh nhau với hai con súc sinh này.”
“Tôi hiểu rồi, anh cẩn thận một chút. Nếu không được thì chạy trốn, lần sau lại tới.”
Ma nữ Măng Cụt gật gật đầu nhắc nhở một tiếng sau đó chui vào trong cây rìu treo sau lưng Trương Thành Công.
“Cô không phải lo, tôi tiếc mạng lắm.”
Dứt lời Trương Thành Công đã nắm chặt rìu nguyền rủa trong tay rồi tụt xuống khỏi cây phượng, dù sao hắn cũng mới trèo lên được một đoạn ngắn.
Thấy kẻ xâm nhập vừa chạm đất xong hai con sư tử đá như chó điên xổng chuồng lập tức lao tới muốn cắn xé.
Thế nhưng trong mắt của một xuyên việt giả đã đạt tới đẳng cấp nhân loại cực hạn bậc hai như Trương Thành Công thì tốc độ của hai con sư tử đá này thực sự rất chậm chạp. Hắn một cái lách mình sang trái liền dễ dàng hóa giải được cú vồ của chúng.