Chương 46: Măng Cụt Biến Mất.
Không tra thì thôi, vừa tra liền khiến cho Trương Thành Công tức giận không kiềm chế được chặt đứt mấy ngón tay của lão chủ cho thuê phòng chọ, hai chân đều bị đạp cho biến dạng.
“Thằng chó c·hết này!”
Chửi một câu sau đó lại là quyền đấm cước đá tới tận khi lão ta thoi thóp nằm trên mặt đất không gượng dậy nổi thì Trương Thành Công mới dừng lại. Hắn đi vào trong phòng ngủ lấy ra các bằng chứng chứng minh lão cùng với đám người phương bắc đang m·ưu đ·ồ làm loạn ở biên giới Lạng Sơn ném xuống bên cạnh người lão rồi xách theo hắn như xách con lợn c·hết rời khỏi căn biệt thự hai tầng.
Thông qua tra hỏi Trương Thành Công còn biết được những đồ vật trải qua huyết tế linh hồn n·gười c·hết đều là do một tên đạo sĩ người Hoa mang sang, tên này chính là chủ mưu và hiện giờ đã trở lại nước mình chuẩn bị kế hoạch gây nên c·hiến t·ranh biên giới.
Càng nghĩ càng sôi tiết nhưng hắn vẫn nhịn được không tiếp tục t·ra t·ấn lão vì sợ lỡ tay đ·ánh c·hết thằng khốn bán nước này gây ảnh hưởng tới quá trình điều tra sau này của lực lượng q·uân đ·ội nhân dân chú đóng trong nội thành.
Trương Thành Công lôi xềnh xệch lão khốn kiếp bán nước đi bộ một hồi lâu mới tới được nơi trú đóng quân phòng vệ của thành phố sau đó hắn ném cả nhân chứng cùng vật chứng trước cửa rồi gào cuống họng hô to: “Có thằng Việt gian! Bắt được thằng bán nước!”
Hô xong hắn cũng không đợi có người đi ra liền sử dụng kỹ năng chạy nước rút thoát thân. Ở thời đại này không có máy giá·m s·át khắp nơi quay chụp, công nghệ dấu vân tay thì lạc hậu, cơ sở dữ liệu không đầy đủ nên hắn hoàn toàn yên tâm bản thân không bại lộ.
Chạy đi ra xa sau đó Trương Thành Công bỗng nhiên nở nụ cười nhớ đến câu thơ “Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.”
Hiện tại hắn thấy mình rất giống một vị hiệp khách, xong chuyện phủi áo đi, ẩn tàng tên cùng danh.
“Tiêu sái vô cùng, cảm giác cũng không tệ.”
Trương Thành Công cười cười đi tìm chiếc xe đạp thống nhất của mình đã giấu đi và nhàn nhã đạp xe trở về nhà đi ngủ...
Đêm nay trong thành phố náo động rất lớn, q·uân đ·ội thậm chí cũng đã được điều động thêm khắp nơi giới nghiêm tuần tra. Thế nhưng mọi chuyện vẫn không hề ảnh hưởng tới Trương Thành Công, hắn về nhà rửa chân tay thay quần áo xong khiển trách ma nữ Măng Cụt một lúc rồi leo lên giường đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau anh Thắng mang hai quả trứng gà luộc sang cùng với Trương Thành Công ngồi xổm ở cửa bếp húp mì tôm giải quyết bữa sáng.
Anh Thắng bưng bát sứ lên uống cạn sạch nước mì xong lấy đũa quẹt miệng một cái tình chân ý thiết đối với người anh em làm cùng nhà máy nói: “Thành Công này, sau này chú đừng cho bọn trẻ con đồ ăn nữa nhé. Cho nhiều quen mui đấy, có gì để mà ăn sáng.”
Trương Thành Công liếc mắt một cái nhìn anh Thắng hỏi: “Chứ không phải là để anh có cơ hội sang ăn trực à.”
“Ha ha…”
Cười ngượng một tiếng xong anh Thắng đứng dậy cầm lấy bát đũa của Trương Thành Công nói: “Chú đi thay quần áo đi, anh rửa bát cho.”
Trương Thành Công lắc đầu cười cười không nói gì rồi đi lên nhà lấy bộ đồ lao động trong nhà máy Hồng Hà mặc lên người, hôm nay là ngày đi làm lại của hắn sau hai tháng nghỉ phép cho nên hắn muốn đi làm sớm một chút, đồng thời cũng mang theo một chút bánh kẹo khao xưởng sản xuất.
Về phần ma nữ Măng Cụt thì giống như đứa trẻ làm sai chuyện trốn trong rìu nguyền rủa không chịu ra khiến hắn dứt khoát để cho cô ở nhà thay vì bỏ vào trong không gian cá nhân bởi điều này cũng không tốt lắm, dù gì thì Măng Cụt cũng chỉ là một ma nữ mang tâm hồn thiếu nữ tuổi mười tám.
Nhưng hắn không biết là bản thân vừa mới đóng cổng đi không bao xa thì một hình bóng thiếu nữ từ cây rìu bạc đặt dưới gối ngủ bay lơ lửng trong nhà…
Bởi vì ngày hôm qua xảy ra chuyện có một tên Việt gian bị t·ra t·ấn dã man khiến cho cầu Long Biên lúc này nhiều ra một tiểu đoàn bộ binh làm nhiệm vụ kiểm tra công dân ra vào thành phố.
Anh Thắng và Trương Thành Công cũng bị chặn lại kiểm tra nhưng rất nhanh được thả cho qua, dù sao cả hai người trên răng dưới xe đạp thống nhất cũng không có nhiều đồ vật khả nghi.
Lúc vào trong nhà máy làm việc, bà chị thích tám chuyện lại bắt đầu mở máy hát, cả nhà máy nhanh chóng biết được tin tức đêm ngày hôm qua bắt được một tên Việt gian. Còn biết tên này khi b·ị b·ắt vô cùng thê thảm, hai chân bị người đánh què, bàn tay mất đi mấy ngón, khắp cơ thể đều là vết bầm dập.
Những công nhân trong nhà máy không hề tỏ ra thương hại mà vô cùng hả hê nói đáng đời cái loại bán nước hại đồng bào. Mọi người cũng rất hiếu kỳ người đã bắt được Việt gian là ai, nghe nói là một anh hùng hảo Việt từ trên núi xuống thấy chuyện bất bình nên mới ra tay.
Mọi người trong xưởng bàn luận chuyện này rất sôi nổi, từ chuyện tên Việt gian rồi miên man đến đủ các thể loại chuyện kì kì quái quái liên quan đến chính trị. Tất nhiên là không hề bàn luận sâu mà chỉ nhắc nhẹ tới mấy chuyện râu ria mà ai cũng biết hoặc đã chính phủ được công bố.
Và trong khi Trương Thành Công chăm chỉ làm việc thì ở nhà. Ma nữ Măng Cụt không biết lúc nào đã chui ra khỏi cây rìu đặt trên mặt bàn và bay lơ lửng trong không trung.
Lúc này đang là xế chiều, mặt trời mang theo dương khí mạnh mẽ khắc chế hồn ma dần dần khuất bóng sau lũy tre làng thì cũng là lúc lượng lực của ma nữ Măng Cụt dần trở nên mạnh hơn, linh hồn của cô nàng càng lúc càng ngưng thật không khác gì một người bình thường.
Ma nữ Măng Cụt từ từ hạ xuống đẩt, khi đôi chân trần của cô chạm vào nền nhà cũng là lúc khí chất trên người của cô hoàn toàn biến đổi. Khi này cô cũng không có ngụy trang thành một đứa ngốc nghếch vô hại nữa mà về với đúng bản chất của mình.
“Hừ hừ. Những người tham dự sự kiện năm đó đều phải c·hết. Lâm Kiến Huy, người cuối cùng chính là mày.”
Ma nữ Măng Cụt một mặt hung ác gằn lên từng chữ, rồi điều khiển cây rìu bị nguyền rủa biến mất trong căn phòng.
Lời ma nữ Măng Cụt nói với Trương Thành Công trước đây là thật nhưng không đầy đủ. Cô vốn dĩ đ·ã c·hết ngay sau khi biết mình đỗ đại học và tối hôm đó cô tìm tới phòng trọ của tên Lâm Kiến Huy là để g·iết c·hết tên này, thế nhưng lại đụng phải lão chủ cho thuê phòng.
Vốn dĩ ban đầu ma nữ Măng Cụt muốn thông qua lão ta tìm kiếm nơi ở mới của Lâm Kiến Huy, thế nhưng không ngờ lão ta trên người có đeo đồ vật xua đuổi tà ma, lại thêm tên đạo sĩ người Hoa bắt cô nhốt lại ở trong căn phòng góc tầng hai nhằm đào tạo ra lệ quỷ cho lão điều khiển.
Cũng không biết vì sao tên đạo sĩ người Hoa biến mất mấy tháng, lão chủ cho thuê phòng thiếu tiền lại đem phòng cho một người nam sinh viên thuê dẫn đến phong ấn bị phá vỡ và ma nữ Măng Cụt thoát ra ngoài. Tiếp sau đó chính là cuộc gặp gỡ với Trương Thành Công.
Nhưng những chuyện này Trương Thành Công hoàn toàn không hay biết gì cả.
Trương Thành Công trở về sau buổi tăng ca buổi tối thì vẫn như thường ngày tranh thủ đi tắm rồi nấu cơm tối. Đợi tới lúc hắn lên trên nhà hỏi thăm ma nữ Măng Cụt cả ngày hôm nay ra sao thì phát hiện không thấy ma đâu, kể cả cây rìu bị nguyền rủa cũng không cánh mà bay.
“Đi đâu rồi?”
Trương Thành Công cầm theo linh phù đi tìm kiếm một hồi quanh làng vẫn không thấy ma nữ Măng Cụt đâu...