Chương 49: Báo Thù 3.
Bãi bồi ngay dưới chân cầu Long Biên của làng cũng không có người nào canh tác trồng trọt, cả một vùng rộng lớn đều là đất hoang cỏ dại mọc.
Nghe những người lớn kể lại, nơi này quy tụ rất nhiều xác n·gười c·hết trôi trên sông Hồng. Lúc n·ạn đ·ói năm 1945 còn có vô số người tha hương đến và c·hết ở đây khiến cho nó trở thành một bãi tha ma lúc nào không hay.
Những ngôi mộ trong bãi tha ma có người nhưng chẳng có tên, bởi người dân quanh đây cũng có biết ai là ai đâu mà dựng bia mộ, cho nên chỉ có thể chôn cất một cách sơ sài.
Khi ánh mặt trời biến mất nhường chỗ cho bóng đêm đen đặc, gió từ sông Hồng cứ thổi vào từng đợt lạnh cả sống lưng. Đặc biệt ở trong bãi tha ma như có một cỗ âm hàn quanh quẩn không tan.
Trong hoàn cảnh quỷ dị ấy vậy mà vẫn có bốn người sống chạy vọt vào trong bãi tha ma, phía trước mấy người họ là một cái bóng trắng xanh đang bay với tốc độ rất nhanh.
Người đàn ông trung niên trong nhóm truy đuổi giường như đã phát hiện ra được điều gì đó hô lớn: “Mau cầm chân nó lại! Nó muốn vượt sông chạy trốn.”
Hai người chạy phía trước nghe được liền lập tức làm ra hành động. Lão hòa thượng vung áo cà sa của mình lên ném ra một cái chuông đồng.
Chuông đồng bay đi vụt đi như một vệt sáng màu vàng kim thẳng tới cái bóng trắng xanh bay giữa không trung bãi tha ma.
Ngay sau khi nó bắt kịp cái bóng kia thì lập tức bạo phát kim quang biến thành một cái chuông khổng lồ khắc đầy kim phật.
Chỉ nghe được một tiếng hét thảm thiết của thiếu nữ phát ra từ bên trong chuông. Tiếp sau đó là không dừng không dứt phật âm cùng tiếng chuông như tiếng sấm oanh minh.
Trương Thành Công từ xa nhìn thấy được ma nữ Măng Cụt bị vây ở bên trong đau đớn thống khổ vô cùng lo lắng quát: "Mau thả Măng Cụt ra! Cô ấy là bạn của tôi!"
"Ngu xuẩn! Nhân ma bất lưỡng lập!"
Nữ quân nhân trẻ tuổi mắng Trương Thành Công một câu xong nâng lên tay trái sử dụng ngón tay bắt bảy loại ấn quyết khác nhau trong miệng đọc nhanh: "Thử gian thổ địa, thần chi tối linh, thông thiên đạt địa, xuyên u nhập minh, vi ngã quan thiệu, bất đắc lưu đình, hữu công chi nhật danh thư thượng thanh."
Tại ấn quyết cuối cùng thành hình, một màn thần kỳ xảy ra. Mặt đất giống tuôn trào lên một cỗ năng lượng bao trùm lấy nữ quân nhân khiến cô ta giống như nhận được một loại buff nào đó trở nên vô cùng nhanh nhẹn.
Nguyên bản nữ quân nhân nắm giữ tốc độ chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút thì giờ đã đạt được gấp đôi. Cô ta cầm kiếm gỗ hùng dũng lao nhanh về phía ma nữ Măng Cụt đã rơi trên mặt đất.
Trương Thành Công thấy nữ quân nhân muốn đâm kiếm gỗ vào thân thể ma nữ Măng Cụt vô cùng gấp hoảng.
Một kiếm này mà đâm trúng sợ rằng không c·hết cũng mất nửa cái mạng.
Trong lúc nguy cấp Trương Thành Công cũng không nghĩ được gì nhiều, hắn lập tức sử dụng kỹ năng chạy nước rút đuổi theo.
Vốn dĩ tốc độ của Trương Thành Công đã cao hơn nữ quân nhân trẻ tuổi nên sau khi tăng thêm năm điểm linh hoạt nữa khiến cho hắn có thể phát sau mà đến trước.
Nữ quân nhân trẻ tuổi chỉ nghe được tiếng gió ù ù lướt qua, thoáng một cái nhìn lại đã thấy được tên nam thanh niên đồng bọn với con quỷ hồn kia đứng trước mặt mình.
Cô ta thấy bị cản đường thì lạnh lùng nói như ra lệnh: "Mau tránh ra!"
Thế nhưng đáp lại chỉ có một nhát rìu.
Răng rắc…
Thanh kiếm gỗ đào trải qua cường hóa của nữ quân nhân đối với yêu ma quỷ quái sẽ vô cùng kiên cố không gì sánh được, nhưng gặp rìu bạc làm từ adamantium thì gỗ vẫn chỉ là gỗ.
"Làm sao có thể!?"
Nữ quân nhân cầm thanh kiếm gỗ trong tay trợn to hai mắt không tin được vào mắt mình.
Không đợi cho cô ta kịp hoàn hồn, nam trung niên ở bên cạnh đã chớp lấy thời cơ lúc Trương Thành Công đang thu hồi rìu lại để t·ấn c·ông.
Gomu Gomu No!
Hai tay của nam trung niên giống như cao su dài ra liên tục tung những cú đấm trời giáng lên người Trương Thành Công khiến hắn liên tục bại lui.
"CMN! Trái ác quỷ!"
Trương Thành Công bị Nguyễn Vệ Quốc làm cho sợ ngây người, đ·ánh c·hết hắn cũng không tin nổi có thể nhìn thấy được trái ác quỷ gomu gomu nomi ngoài đời thật. Còn may mà đây chỉ là trái cao su chứ không phải trái ác quỷ nào đó đã được buff thành thần, nếu không thật khó mà nói được.
Ầm ầm ầm…
Những cú đấm tựa như mưa của Nguyễn Vệ Quốc đẩy lui Trương Thành Công vào bên trong chuông đồng, hắn lúc này đồng thời bị lão hòa thượng nhốt lại ở bên trong ánh sáng kim quang hình chiếc chuông.
"A Di Đà Phật… Thí chủ, buông bỏ đồ đao, quay đầu là bờ."
Thành công nhốt lại được một người một ma xong lão hòa thượng chắp tay khẽ mở miệng khuyên nhủ. Nhưng trả lời lão chỉ là tiếng mắng của Trương Thành Công.
"Khốn kiếp!"
Trương Thành Công nhìn ba người bao vây lấy bản thân thầm mắng trong lòng xong vội nâng ma nữ Măng Cụt lên hỏi: "Có làm sao không?"
Ma nữ Măng Cụt thập phần suy yếu nhìn Trương Thành Công gượng cười hỏi ngược lại: "Sao anh lại quan tâm tới tôi như vậy? Có đáng không?"
"Nói nhảm nhiều vậy! Mau trốn vào trong đây đi."
Trương Thành Công vừa nói vừa ấn rìu bạc vào người ma nữ Măng Cụt muốn cô phụ thể vào nó, chỉ có như vậy thì mới không bị ảnh hưởng bởi lực lượng của chiếc chuông đồng này.
Ma nữ Măng Cụt do dự thoáng chốc xong nhẹ gật đầu nhập vào trong cây rìu của hắn. Trong nháy mắt cây rìu đã trở thành rìu nguyền rủa với khả năng đặc biệt.
Trương Thành Công thuận tay móc trong túi áo ra một tấm linh giáp phù và dán lên người khiến cho cả cơ thể hắn tăng lên một tầng áo giáp màu sáng bạc.
Lão hòa thượng và nữ quân nhân đều nhận ra được linh phù nên vô cùng ngạc nhiên nhìn kỹ lại Trương Thành Công hỏi: "Thí chủ, linh phù này là lấy ở nơi nào?"
"Vẽ ra được linh phù ở Hà Nội này chỉ có duy nhất thầy cúng Vũ. Cậu là gì với ông ấy?" Nữ quân nhân trẻ tuổi vẫn giữ giọng lãnh đạm truy hỏi.
Trương Thành Công không trả lời, hắn nhìn chằm chằm cảnh giác gã xuyên việt giả Nguyễn Vệ Quốc. Đối với hắn, người có uy h·iếp cao nhất không ai khác là kẻ sở hữu năng lực của trái ác quỷ cao su.
Nguyễn Vệ Quốc cũng nhận ra ánh mắt cậu thiếu niên bị nhốt trong chuông nhìn mình, gã nở nụ cười nói: "Xem ra không đánh không được rồi."
"Hai người cũng đừng có do dự nữa, kẻ này cấu kết với ma quỷ hại người. Bắt lại sau đó có nhiều thời gian tra hỏi."
Nhắc nhở hai vị đồng đội của mình xong gã lấy từ trong không gian cá nhân ra một ống thuốc màu đỏ không do dự một ngụm uống hết.
Trương Thành Công không biết Nguyễn Vệ Quốc uống là thứ gì, thế nhưng nhìn cả người gã căng lên cơ bắp làm rách cả áo liền biết một hai.
"Đánh thì đánh thôi, chưa nghe qua phản diện c·hết bởi nói nhiều sao?"
Hắn cười lạnh hô to cũng mượn đó tăng lên sĩ khí cho bản thân.
"Anh cẩn thận đó, ba người này rất mạnh." Ma nữ Măng Cụt ở bên trong rìu nguyền rủa cũng nhắc nhở.
Trương Thành Công gật đầu không đáp, hắn bắt đầu thử dùng rìu nguyền rủa với đặc tính đặc biệt của nó xem xem có thể phá vỡ kim quang của chiếc chuông đồng này hay không.
Nghĩ liền làm, Trương Thành Công dùng lực vung rìu lên không kiêng dè gì bổ một bổ lên thành của chiếc chuông.
Đang!
Tiếng kim loại v·a c·hạm ngân vang, trên thành của chuông đồng vậy mà thật xuất hiện vết nứt.
Thấy có hiệu quả khiến Trương Thành Công hưng phấn điên cuồng phá chuông. Ba người ở bên ngoài cũng đâu phải là tới đứng nhìn, nữ quân nhân hai tay gia tốc bắt ấn quyết.
"Đẩu, thực, quyền, hành, tất, phụ, phiêu!"
Sau khi nữ quân nhân hoàn thành ấn quyết thì trên đỉnh đầu cả ba người bọn họ đồng loạt hiện lên hư ảnh của thất tinh bắc đẩu.
“Đây lại là một loại buff nào đó sao?”
Trương Thành Công tuy thắc mắc nhưng cũng không quên ưu tiên số một của bản thân là phá hủy kim quang chuông đồng để đi ra bên ngoài.