Chương 53: Quá Khứ Thật Sự.
Khi xe đi đến nơi, một mình thượng tá Nguyễn Văn Tám đi vào trong Nha ngân khố còn lái xe và một người phụ lái cùng với Trương Thành Công ngồi yên chờ đợi.
Cũng không biết là thượng tá vào trong đó làm gì, mãi cho tới hơn nửa giờ sau mới thấy trở ra ngoài. Lúc này trong tay còn nhiều ra một chiếc vali nhỏ.
“Đây là thứ gì vậy chú?”
Trương Thành Công hiếu kỳ hỏi, chú Tám cũng không có đáp vào trọng tâm câu hỏi mà nói: “Đi tới nơi rồi cháu sẽ biết, nơi này không thể nói chuyện lung tung.”
Trả lời xong câu hỏi của Trương Thành Công xong chú lại quay qua nói với người lái xe: “Đi tới nghĩa trang Văn Điển.”
Xe jeep lại xuất phát, địa điểm tiếp theo chính là nghĩa trang Văn điển thuộc địa phận xã Tam Hiệp, huyện Thanh Trì, Hà Nội.
Nơi này được xây dựng năm 1957 với tổng diện tích 182.340 m2, sớm hơn so với nhà máy bút bi Hồng Hà mà Trương Thành Công đang làm việc ba năm.
Bên trong rất rộng, được chia làm ba khu chính. Khu đầu tiên là nơi tiếp đón khách ở cổng vào, khu thứ hai là nhà t·ang l·ễ, khu thứ ba là nghĩa trang nơi lưu trữ tro cốt trong nhà, ngoài trời và dưới mặt đất.
Trương Thành Công sau khi xuống xe thì được thượng tá Nguyễn Văn Tám dẫn đi tới đài tưởng niệm để dâng hương cho các vị anh hùng liệt sỹ.
Chờ đợi ở nơi này khiến cho trong lòng của Trương Thành Công không khỏi dâng lên mỗi cổ cảm giác hào hùng. Hắn cũng đốt ba nén hương cắm vào trong lư hương đồng đặt dưới bia tưởng niệm rồi cúi người thật sâu như để nói lên lời cảm tạ những vị anh hùng không ngại hy sinh vì dân tộc tổ quốc…
Trương Thành Công cùng với thượng tá Nguyễn Văn Tám chờ đợi ở nghĩa trang Văn Điển đến tận nửa đêm lại đi ra đài tưởng niệm.
Lúc này ở đây đã dựng lên một tế đàn với mười hai loại tế phẩm khác nhau. Trong đó Trương Thành Công chỉ nhận ra được gà, giò, xôi, bánh chưng và chuối xanh. Còn những thứ khác hắn đều là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng những thứ này cũng không phải trọng điểm của tế đàn, một tấm da cỡ bàn tay được thượng tá Nguyễn Văn Tám lấy ra từ trong vali mới là.
Trương Thành Công nhìn tấm da chú Tám cẩn thận đặt lên chiếc đĩa sứ giữa tế đàn luôn có một cảm giác rất kỳ quái.
“Đây không phải là da người chứ chú Tám?” Trương Thành Công hỏi.
Chú Tám nặng nề gật đầu một cái coi như trả lời, chú cũng không muốn nói ra lai lịch của tấm da này. Có vẻ như ẩn đằng sau hẳn là một bi kịch.
Thấy vậy Trương Thành Công cũng không hỏi nhiều nữa mà đàng hoàng ngồi khoanh chân trên một chiếc bồ đoàn chờ đợi chú Tám chỉ huy công việc.
Rất nhanh nghi thức ký khế ước linh hồn cũng bắt đầu.
Trương Thành Công lấy ra rìu nguyền rủa để cho ma nữ Măng Cụt thoát ra bên ngoài và ngồi ở vị trí bên cạnh hắn. Cả chiều ngày hôm nay hắn đã cùng với cô nói chuyện về việc ký khế ước, hắn nhấn mạnh rằng chỉ có ký khế ước sau đó thì cô mới không bị những đặc vụ siêu linh và người khác săn đuổi nữa.
Ma nữ Măng Cụt chỉ hỏi Trương Thành Công duy nhất một câu: “Anh có chấp nhận quá khứ của tôi không?”
Lúc đó Trương Thành Công không trả lời ngay mà hỏi quá khứ thực sự của cô là gì rồi mới quyết định được. Dứt lời ma nữ Măng Cụt liền vươn ngón tay mảnh khảnh của mình đặt lên trên trán của hắn, ngay lập tức hắn đã bị kéo vào trong mộng cảnh...
Trương Thành Công cảm giác được một trận mê muội sau đó phát hiện mình đang dùng thị giác thượng đế để quan sát cảnh vật xung quanh. Hắn nhìn xuống dưới chân thì thấy một thôn quê nghèo khó, một ngôi nhà mái ngói cũ kỹ ở giữa làng, ngồi trong sân là một bà lão hiền hậu đang giúp cô cháu gái đáng yêu của mình chải tóc.
Cô gái này không ai khác chính là ma nữ Măng Cụt lúc còn sống.
Hai bà cháu vừa chải tóc vừa trò chuyện rất là vui vẻ, bỗng nhiên có một nam thanh niên cầm theo một phong thư chạy tới hô lên: “Đỗ đại học rồi.”
Thấy được nam thanh niên này Trương Thành Công có cảm giác khá quen mắt, thật giống như là cái tên đ·ã c·hết ở trong sông Tô Lịch bị đăng lên báo. Hắn rất là nghi hoặc tiếp tục theo dõi diễn biến.
Lâm Kiến Huy chúc mừng ma nữ Măng Cụt đỗ đại học sau đó rủ cô tham gia liên hoan cùng với nhóm bạn trong làng cũng đã đỗ đại học.
Ma nữ Măng Cụt cười hồn nhiên đồng ý ngay. Cô chào tạm biệt bà rồi đi theo Lâm Kiến Huy chạy ra tới vườn chuối cạnh bờ sông.
Cảnh tượng bỗng nhiên hơi xao động một chút giống như chương trình phát sóng trên tivi bị nhiễu, thế nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
Lâm Kiến Huy thì ra là đi học đại học vừa mới trở về quê nghỉ hè bắt gặp được ma nữ Măng Cụt lớn lên xinh đẹp dễ thương nên nổi lên dục vọng, một ham muốn về t·ình d·ục một cách mãnh liệt và không thể kiểm soát được. Gã mượn nhờ vào việc bố mình là cán bộ xã và đem ra một số chỗ tốt lôi kéo vào mấy tên thanh niên trong làng cùng tham gia vào kế hoạch của mình.
Và rồi ma nữ Măng Cụt bị lừa đi đến, Lâm Kiến Huy ỷ vào hình thể cường tráng bắt lại cô gái gầy yếu trước mắt mình giống như không thể chờ được được nữa mà muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Thế nhưng gã không ngờ được ma nữ Măng Cụt chống trả rất quyết liệt, liều mình nhảy xuống sống muốn chạy trốn.
Lâm Kiến Huy thấy vậy sợ hãi ma nữ Măng Cụt thoát được sẽ làm lộ ra việc này vô cùng hoảng loạn cũng nhảy xuống sông. Gã không phải đi cứu cô mà là dìm c·hết cô.
Làm ra tội ác g·iết người như vậy nhưng mồm vẫn không ngừng kêu gào mau cứu người đuối nước, mấy tên trên bờ thấy vậy cũng không đi cứu người mà quay đầu chạy về làng hô hoán. Đợi cho tới lúc người làng ra tới nơi thì ma nữ Măng Cụt đã là một cỗ t·hi t·hể lạnh băng.
Bà của ma nữ Măng Cụt nghe được tin cháu gái mình đuối nước không còn cứu lập tức đổ bệnh, không bao lâu cũng đi theo bước của cô cùng người chồng và con trai con dâu hy sinh trong c·hiến t·ranh. Từ đây cả nhà đều không còn ai.
Có điều vào buổi tối trước khi bà đổ bệnh đã tới phần mộ mới chôn của cháu gái tiến hành một nghi thức gì đó. Chính nghi thức này đã khiến bà già đi nhanh chóng và đổ bệnh nặng, cuối cùng không vô phương cứu chữa…
Xem hết ký ức của ma nữ Măng Cụt xong Trương Thành Công nhắm hai mắt lại hít thật sâu rồi thở dài một tiếng nhẹ giọng nói: “Những kẻ đó đáng c·hết.”
Cả hai im lặng hồi lâu sau đó Trương Thành Công mới nhìn ma nữ Măng Cụt nghiêm túc hỏi: “Cô đã báo thù xong, cũng không còn người thân để trở về. Vậy cô có muốn đi theo tôi không? Cùng tôi khám phá thế giới này?”
Ma nữ Măng Cụt nhìn Trương Thành Công hồi lâu như muốn tìm ra mánh khóe nào đó chứng minh hắn đang nói dối. Thế nhưng trong ánh mắt người thanh niên này chỉ có sự chân thành, thấu hiểu và cảm thông.
“Anh không được lừa tôi đâu đấy.” Ma nữ Măng Cụt có chút nức nở cảnh cáo.
Trương Thành Công bị hình tượng này của cô chọc cho cười lên đáp: “Sẽ không. Cô sẽ là đồng đội của tôi.”
Trải qua chuyện này hắn và ma nữ Măng Cụt đã hiểu nhau hơn và trở nên thân thiết hơn không ít...