Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 55: Nhiều Năm Sau.




Chương 55: Nhiều Năm Sau.

Anh Thắng vô cùng vui mừng khi biết Trương Thành Công đã trở về, không kịp chờ đợi gọi cửa anh liền trèo tường vào bên trong, vừa chạy tới cửa vừa gọi: “Thành Công! Thành Công!”

Trương Thành Công thấy giọng nói quen thuộc cũng biết là ai liền dừng công việc quét dọn nhà cửa đi ra ngoài tiếp đón anh Thắng.

Hai anh em lâu ngày gặp lại ôm chầm lấy nhau một lát rồi cười nói hỏi han các thứ.

Anh Thắng bảo sau đêm Trương Thành Công bị đưa đến cục siêu linh thì chị Cóc ở xưởng sản suất đồn rằng hắn làm việc xấu b·ị b·ắt đi rồi. Cũng không biết là chị ta lấy thông tin ở đâu mà đồn ác thật, cũng may chuyện này đến tai xưởng trưởng và được cơ quan chính phủ phái người xuống đính chính lại...

Nghe anh Thắng bảo chị Cóc đã bị kiểm điểm một trận xong vẫn chứng nào tật đấy khiến cho Trương Thành Công không khỏi lắc đầu ngao ngán.

“Ếch c·hết tại miệng a.”

Kể hết mọi việc diễn ra trong làng và xưởng sản suất những năm này xong hồi lâu sau anh Thắng mới hỏi chuyện của vợ mình.

Anh và Trương Thành Công đã cùng nhau trải qua lần chém g·iết quái vật kia nên anh đều biết được chút ít.

Trương Thành Công cũng không lòng vòng, hắn nói thẳng ra việc chị Nhung vợ anh bị một con oán linh nguyền rủa và đã bị hắn giúp giải trừ. Đáng tiếc là phong tỏa cả thành phố những vẫn không tìm được con oán linh kia đem nó g·iết c·hết chấm dứt hậu hoạn.



Anh Thắng ngồi nghe sợ hãi không thôi, anh liên tục nói cảm ơn Trương Thành Công.

Đối với sự biết ơn không thôi của anh Thắng thì Trương Thành Công bày tỏ không có chuyện gì lớn cả, hắn đưa cho anh một sấp xua tà phù cho anh rồi dạy anh cách sử dụng chúng.

Lại một trận cảm ơn rối rít sau đó anh Thắng được tiễn trở về nhà tránh cho vợ con lo lắng.

Sau đó hai ngày Trương Thành Công ở nhà nghỉ ngơi chơi đùa với bốn đứa nhóc nhà anh Thắng và đi tảo mộ cha mẹ ở thế giới này xong rồi lại trở về Cục Siêu Linh tiếp nhận các loại nhiệm vụ.

Về phần nhà anh Thắng, từ đây chị Nhung hết điên hoàn toàn, nhưng bắt đầu có nhiều biểu hiện kì lạ. Tóc chị cũng bạc trắng từ đó.

Lại qua mấy năm. Thời gian này Trương Thành Công cùng với đồng đội Măng Cụt chạy ngược chạy xuôi khắp đất Bắc, giải quyết rất nhiều sự kiện linh dị, chém g·iết hàng chục sinh vật cõi âm.

Hắn thường xuyên bị cục trưởng Đinh Công Mạnh phái ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng cũng không hề bỏ bê việc rèn luyện Bách Việt - Kim Chung Tráo cùng với Luyện Khí Quyết mà thầy Vũ đã truyền dạy.

Ở khoảng thời gian này hắn tìm đến quê nhà của thầy Vũ, biết được thầy đã thu nhận một người học trò thứ năm, cũng dốc lòng truyền thụ mọi y bát của mình sau đó từ dã cõi đời này bởi vì hậu quả của việc giúp học trò mở ra âm dương nhãn mà tiêu hao thọ nguyên còn lại.

Trương Thành Công tiếp xúc với thầy Vũ thời gian không dài, tình cảm không tính là quá sâu sắc nhưng hắn vẫn luôn khắc ghi ân đức của thầy vì đã dẫn hắn tiến vào con đường của đạo môn.



Hắn ở lại quê thầy Vũ giúp đỡ vị sư muội lần đầu gặp gỡ của mình một thời gian sau đó viết cho sư muội một bức thư tiến cử vào trong Cục Siêu Linh xong liền rời đi tiếp tục làm nhiệm vụ được giao…

Thời gian thoáng cái lại trôi qua chục năm.

Năm 86, thằng nhóc Dũng hồi nào đã sinh con đầu lòng là cái Linh, chị Nhung cũng xin được trong làng về một đôi chó, đặt tên là Tin và Mic. Chị yêu động vật lắm. Chị bảo coi như con Linh và hai con này bằng tuổi nhau.

Cứ thế hai con chó ở với chị Nhung mãi cho đến khi chuyện xảy ra năm 2001, năm ấy cái Linh tròn 15 tuổi.

Mười mấy năm sống với chủ, con Tin đặc biệt rất khôn và hiểu ý người. Nó hay tha thẩn chơi ngoài sân, hoặc trông đàn gà cho Dũng. Người ta bảo chó càng già càng thông minh. Có khi Dũng bảo vào lấy cái rổ trong bếp, nó cũng lững thững đi vào và tha ra cái rổ.

Trái với con Tin, con Mic hay gầm ghè và chỉ thích thui thủi một mình. Nó ít sủa, chỉ gừ trong cuống họng nhưng trông nhà cực tốt. Hình như có vía nó, chó mèo hàng xóm không bao giờ sang phá phách trong vườn nhà chị Nhung.

Chị và Dũng tự hào về hai con chó lắm.

Năm ấy nước sông lên cao. Chiều tối, con Tin không về ăn cơm như mọi khi. Sáng hôm sau Dũng ra sông thì thấy nó nằm c·hết cạnh bờ tre. Dũng đưa nó về và chôn ở gốc chuối trong vườn. Chị Nhung buồn lắm, cả buổi sáng chẳng nói năng gì.

Một hôm, giữa trưa trời nắng to, chị Nhung tranh thủ mang cơm ra phơi. Bỗng có tiếng gậy gỗ gõ cọc… cọc... xuống đất, đều đặn từng tiếng một ở sân sau.



Chị nghĩ bụng chắc có khách nên quay vào nhà lấy cái nón định chạy ra thì thấp thoáng sau gốc cây, con Mic đang chống gậy, đi bằng hai chân sau, đầu đội cái nón lá của chị. Nó đi từng bước một từ sân sau, hướng ra cổng.

Miệng chị Nhung cứng đơ, chỉ lắp bắp được mấy tiếng "Dũng... Dũng… ra cứu mẹ."

Hai vợ chồng Dũng từ nhà dưới chạy lên, nhìn thấy con Mic thì đứng khựng lại.

Con Mic đi từ từ, đứng bằng hai chân sau, hai chân trước nó kẹp lấy cái đầu gậy, đầu đội nón, lưỡi lè ra đỏ hỏn tiến dần ra cổng. Từ sân sau ra cổng khoảng hơn mười mét, ba người cứ đứng như tượng đá, đến khi nó đến gần cổng thì Dũng bỗng vùng ra đuổi theo. Bóng con Mic khuất sau cái cổng, cũng là lúc Dũng lao ra đến nơi nhưng nó đã biến mất.

Chị Nhung lúc này mới hoảng hồn chạy vào nhà thắp hương rồi lấy ở trên bàn thờ một tấm xua tà phù ra dán ở cổng. Cả ba người mặt cắt không còn giọt máu. Về kể lại chẳng ai tin. Lại bảo cả ba bị hoa mắt.

Đêm ấy mưa to. Nhà chị Nhung sát bờ sông, năm 2001 chưa có kè, nước vào sâu đủ nghe cả tiếng vỗ ì oạp.

Sáng hôm sau Dũng ra vườn thì chỗ chôn xác con Tin bị đào be bét, cái xác cũng chẳng còn. Xung quanh chi chít dấu chân chó. Đến giờ chị Nhung vẫn bảo, hai con đấy chưa đi đâu cả, vẫn ở trong vườn, nhưng nhà mình không nhìn thấy mà thôi…

Trương Thành Công nhân dịp nghỉ tết về quê chơi, cũng sang nhà anh Thắng thắp cho anh nén hương rồi vô tình được chị Nhung kể cho nghe câu chuyện về con chó chống gậy.

Hắn nghe xong câu chuyện này từ miệng của chị Nhung liền biết được rõ ràng đây là một con chó độc, sau khi đi ra vườn điều tra phát hiện được thực chất nhà chị chỉ nuôi có một con chó nhưng lại bị lực lượng của nó gây ảo giác là có tới hai con.

Hiện giờ Trương Thành Công đã là phó cục trưởng Cục Siêu Linh, sở hữu quyền lực rất lớn, cho nên gọi mấy người giỏi phong thủy trong tổ chức tới trấn áp lại thổ địa giải quyết dứt điểm con chó độc kia là chuyện rất đơn giản. Hắn cũng giao cho chị Nhung một số lớn linh phù mới thay thế cho những tấm linh phù đã hết hạn để sau này có gặp những chuyện không bình thường cũng có thể tự giải quyết.

Xong chuyện nhà chị Nhung, Trương Thành Công ăn tết đến mùng năm rồi lại trở về Cục Siêu Linh tiếp tục công việc.