Chương 59: Cảnh Báo.
Trương Thành Công đứng ở đằng sau cánh gà cũng chưa có lên trên sân khấu. Hắn đang chờ đợi…
Một lúc lâu sau, khi mà tất cả đều đã đi lấy đồ ăn trở về bàn của mình và bắt đầu nâng cốc chúc mừng thì Trương Thành Công cầm lấy micro bước lên trên sân khấu trong sự hiếu kỳ của mọi người.
Không để cho nhóm khách mời nghi hoặc lâu, Trương Thành Công đập nhẹ micro thử âm thanh một chút sau đó hít một hơi sâu lấy tinh thần xong khẽ nói.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ở nơi đây lúc này. Như thầy hiệu trưởng đã giới thiệu thì tôi là người đã đề xuất tổ chức bữa tiệc tối này.”
“Chắc hẳn trong số những người ở đây sẽ có nghi vấn về việc tại sao lại có kẻ ngu ngốc bỏ ra cả trăm triệu đồng để mời cả thôn ăn cơm đúng không?”
Trương Thành Công hỏi ra câu hỏi này khiến bên dưới sân khấu vang lên liên tiếp âm thanh đồng ý, hắn nâng tay lên ra hiệu cho những người này yên lặng rồi nói tiếp.
“Cũng không cần quanh co lòng vòng gì nhiều cả. Mục đích của tôi khi mời mọi người tới đây là để thông báo cho mọi người biết được một tin tức.”
“Ngày mai là ngày tận thế.”
Oanh!
Lời nói của Trương Thành Công như một tiếng sấm chấn động toàn trường. Nhưng sau một khoảnh khắc yên tĩnh sau đó là một trận cười phá lên.
Trương Thành Công thấy thế cũng không bày tỏ thái độ gì mà trở nên rất nghiêm túc cảnh báo: “Tôi biết nhiều người không tin tưởng, thế nhưng đây là sự thực. Đêm mai, khi một mặt trăng máu xuất hiện cũng là lúc tận thế ập xuống. Vô số quái vật từ trong các vết rách không gian rơi xuống mặt đất…”
Mặc kệ cho những tiếng cười nhạo và lời nói mỉa mai bên dưới sân khấu, Trương Thành Công vẫn tiếp tục nói, hắn còn bày ra rất nhiều phương pháp ứng phó như: Tích trữ vật tư nhu yếu phẩm, đóng cửa không ra, hay khi đối mặt với zombies phải làm như thế nào…
Như để chứng minh tính xác thực của bản thân thì Trương Thành Công còn trực tiếp tại chỗ dùng tay không uốn cong tuýp sắt. Nhưng đáp lại hắn giống như là cả đám đang xem tiết mục giải trí, không có mấy người để tâm lời nói của hắn cả. Đám học sinh thì vẫn cười đùa bàn tán gì đó, lúc nhìn lên trên sân khấu lại có ánh mắt nhìn kẻ ngu làm xiếc.
Trái lại với tâm thái đùa cợt của tất cả thì Trương Thành Công sau kết thúc lời cảnh báo của mình xong nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều sau những gì bị đè nén từ khi đạt được Vạn Giới Chi Châu cho đến bây giờ.
Lúc biết được thế giới này sẽ lại tao ngộ tận thế làm hắn rất sốt sắng lo lắng những người quen biết trong thôn làng sẽ bất hạnh c·hết đi. Đời trước không làm được gì liền c·hết đi trọng sinh thì đời này hắn tự nhủ phải cải biến hết thảy. Và cách của làm của hắn chính là kết quả của tối ngày hôm nay.
“Cần nói đều đã nói, nguyện ý tin tưởng cũng tốt, không cũng được. Chúc mọi người bữa tối ngon miệng.”
Trương Thành Công dứt lời xong nhẹ bước đi xuống sân khấu, hắn trả lại micro cho Mc có chút ngơ ngác rồi liền rời khỏi trường học.
Hắn đã làm hết khả năng của bản thân, đợi đến khi tận thế xảy ra thì hắn cũng sẽ không có gì thẹn với lương tâm nữa.
Anh Vinh vốn dĩ chỉ đến xem văn nghệ rồi về thì bị lời nói của Trương Thành Công làm cho sững sờ. Anh hồi tưởng lại những chuyện mà hắn làm gần đây chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Quyết làm cho ra nhẽ việc này nên anh Vinh vừa nhìn thấy Trương Thành Công đi ra cổng trường liền đi theo sau gọi: “Ê! Lên đê đi dạo.”
Trương Thành Công quay đầu nhìn thấy là anh Vinh cũng mỉm cười gật đầu đáp: “Đi thôi.”
Cả hai người sánh bước cùng nhau chậm rãi đi dọc theo con đường cạnh sông dẫn lên trên đê.
Đi dạo được một lát bỗng nhiên Trương Thành Công hồi tưởng lại chuyện khi còn bé nói: “Thật giống như hồi trước. Chỉ thiếu anh Chiến nữa là đủ bộ rồi.”
“Ừ. Thằng Chiến nó lấy vợ xa quá nên cũng ít gặp.” Anh Vinh vừa bước đi vừa gật gù đáp.
Nói xong bầu không khí lại rơi vào yên tĩnh, cả hai gã đàn ông giống như đều có tâm sự trong lòng không thể nói ra được bằng lời vậy.
Trương Thành Công và anh Vinh lại đi một đoạn dài trên đê tới nhà máy nước sạch xong đều ăn ý dừng lại.
Nơi đây có một chỗ ngồi trên trạm bơm nước nhìn ra sông Hồng. Trương Thành Công quen thuộc dùng tay phủi qua bề mặt bê tông xong ngồi xuống.
Anh Vinh đồng dạng làm theo Trương Thành Công, anh cũng ngồi xuống bên cạnh hắn rồi mở miệng hỏi: “Chuyện tận thế… Là thật hay giả?”
Trương Thành Công nhìn nước sông mênh mông trước mắt một hồi sau mới nhẹ giọng khẳng định đáp: “Là thật.”
“Ừ.”
Anh Vinh thở dài một tiếng chống tay ra sau rồi ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao khẽ lẩm bẩm: “Thế thì thật là tệ.”
“Đúng a. Thật là tệ…”